Khi Trần Thiên Minh xuống nước, đám học sinh kia đã phân ra thành từng phe té
nước, hơn nữa lại có cả nam nữ xen kẽ. Nhìn đám học sinh này phân ra đội hình
như vậy Trần Thiên Minh đoán, sáng nay khi khởi hành bọn họ đã sớm phân nhóm
rồi.
“Thiên Minh, đều là học sinh cấp 3 chỉ cần không quá phận thì cứ để cho bọn
chúng tự do đi.” Lý Hân Di đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói.
Ài nếu như khi mình còn đang ngồi trên ghế nhà trường có được lá gan lớn như
bọn chúng, coi như tán tỉnh được không ít nữ nhân a, có khi phải tới hơn trăm
cũng không chừng. Thật là thế đạo thay đổi hậu sinh khả uý!
“Tiểu nhân xin nghe lời dạy bảo của lãnh đạo.” Trần Thiên Minh trêu chọc một
câu. Hiện tại mức nước vừa vặn tới ngực của Lý Hân Di, Trần Thiên Minh thầm
nghĩ vì cái gì mà mình lại không thể biến thành nước ở gần bộ ngực của Lý Hân
Di a?
Lý Hân Di vờn nước đi tới gần bên người Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói:
“Anh đó, không biết là đã lừa bao nhiêu nữ hài rồi.”
“Anh lừa ai cũng không lừa được em nha.” Trần Thiên Minh cố ý nói.
“Anh đã có Hà Đào rồi, lòng tham của anh còn chưa đủ sao.” trong giọng nói của
Lý Hân Di ít nhiều lộ ra vẻ giấm chua.
Nghe Lý Hân Di nói vậy, Trần Thiên Minh không còn gì để nói. Hà Đào là bạn gái
của mình có thể nói là không người nào không biết. Lý Hân Di người ta nói
những lời như vậy, bản thân mình còn đi tán tỉnh nàng dường như có điểm không
đúng. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh không nhìn lên tô phong đầy đặn của Lý Hân
Di nữa.
Lý Hân Di cũng nhìn ra sắc mặt khẽ biến của Trần Thiên Minh, nàng liền cười
cười nói: “Thiên Minh em không biết bơi, anh có thể dạy em không?”
“Dạy em bơi à?” Trần Thiên Minh nghe vậy trong lòng lập tức trở nên hưng phấn.
Nhưng mà hắn nhớ tới chuyện Hà Đào có nhờ Tiểu Châu giám thị mình cho nên hơi
chột dạ nhìn về bên kia, thấy Tiểu Châu đang cùng Ngô Thanh té nước, giống như
là đôi gian phu dâm phụ dường như không có chú ý tới bên này.
Có dạy Lý Hân Di bơi không đây? Trần Thiên Minh đang mâu thuẫn, hắn cũng biết
dạy mỹ nữ bơi lội ít nhiều cũng có thể ăn chút tiện nghi, có thể một bên đỡ
hai bên eo mỹ nữ để cho nàng vờn nước. Nếu như nàng chìm xuống nước, có khi có
thể lập tức đỡ bộ ngực của nàng, dù sao khi đó đầu óc mỹ nữ cũng đã choáng
váng, đâu phân biệt được là bụng hay ngực?
Dạy thôi! Nhưng Tiểu Châu ở bên kia làm nội dán đang nhìn mình chằm chằm.
Không dạy! Thế nhưng đây là một cơ hội rất tốt, chỉ sợ bỏ qua sau khi trở về
sẽ hối hận không kịp thực xin lỗi quốc gia thực xin lỗi nhân dân thực thực xin
lỗi chính mình.
Thật ra Trần Thiên Minh nào biết Tiểu Châu đã quyết định buông lỏng giám thị
đối với hắn. Bởi vì nàng phát hiện Ngô Thanh đang một mực nghĩ tới Lý Hân Di,
nếu như mình can thiệp vào chuyện của hai người bên kia, quả thực là rất bất
lợi với bản thân. Cho nên Tiểu Châu đành vì hạnh phúc của mình mà bỏ qua hạnh
phúc của Hà Đào.
“Thế nào? Anh không muốn dạy em bơi hay sao?” Lý Hân Di cũng chu cái miệng nhỏ
nhắn, nũng nịu nói.
Má ơi mỹ nữ như Lý Hân Di mà làm nũng quả thực lực sát thương không giống như
bình thương nha. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm kêu.
Tôn Úy Đình ở bên kia cùng vài nam sinh cũng một mực nhìn Lý Hân Di, lần này
bọn họ tham gia dã ngoại mục đích lớn nhất là giáo viên Lý Hân Di, tuy Tiểu
Hồng cùng Hoàng Lăng cũng là một thiếu nữ đẹp, thế nhưng Lý Hân Di người ta
khi mặc quần áo tắm dáng người lại hơn hẳn Tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng. Cho nên
vài nam sinh này đều vụng trộm nhìn sang bên này.
Khi bọn hắn thấy Trần Thiên Minh và Lý Hân Di đang cao hứng ở cùng một nói
chuyện phiếm, bộ dáng mỗi người thậm chí nghĩ đang nghĩ muốn dùng một cước đá
văng Trần Thiên Minh để mình thế vị trí của hắn.
Đặc biệt khi bọn họ nghe được câu Lý Hân Di nói với Trần Thiên Minh “Trong
lòng anh có Hà Đào còn chưa đủ sao.” Nắm tay nhỏ của mỗi người nắm chặt, trong
lòng đều rất căm phẫn dường như chỉ cần Lý Hân Di ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ
xông làm thịt Trần Thiên Minh.
Nhưng hiện tại lại nghe nàng nói muốn Trần Thiên Minh dạy nàng tập bơi, đám
người lập tức hô to “Cô giáo Lý, em dạy cô bơi!” Mấy người này không hẹn mà
cùng hô lên khiến Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di giật nảy mình, hai người thật
không ngờ vài học sinh này lại bạo dạn như vậy.
Lý Hân Di không nói gì, nàng muốn nghe ý kiến của Trần Thiên Minh. Thật ra
nàng là một người bơi lội rất giỏi, chẳng qua là muốn cho Trần Thiên Minh một
cơ hội, thật không ngờ hắn lại giống như đầu gỗ đứng ngây ra đó chưa đáp ứng
bản thân.
Lúc này Sở Vân tiến tới đầu tiên, lớn tiếng nói: “Cô giáo Lý, em là uỷ viên
thể dục, em là người bơi tốt nhất, em sẽ dạy cô nhé!” Sở Vân thấy đây là cơ
hội rất tốt để tiếp xúc với mỹ nữ, cho nên nào muốn buông tha? Thế cho nên hắn
phản ứng sớm hơn bọn Tôn Úy Đình một bước.
“Cô giáo Lý, em cũng bơi rất tốt đó.” Tôn Úy Đình thấy Sở Vân đoạt chuyện tốt
lành nhất của hắn, cho nên không cam lòng yếu thế, nói: “Sở Vân, cậu không cần
phải tranh với tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu mất mặt đó.” Tôn Úy Đình nhỏ
giọng nói với Sở Vân.
“Hừ, đây gọi là cạnh tranh công bằng. Tôn Úy Đình, nếu như là bình thường tôi
sẽ nhường cậu, thế nhưng lần này thì tuyệt đối không thể.” Nghĩ tới phía trước
là người mình thích, tướng mạo đẹp như hoa như ngọc, Lý Hân Di, cho nên dũng
khí của Sở Vân cũng tăng lên không ít. Vì muốn chiếm được lòng của mỹ nữ giáo
viên, cho dù đắc tội với lão đại Tôn Úy Đình trong ban thì thế nào chứ?
“Có tin không hiện tại tôi sẽ đánh cậu?” Tôn Úy Đình giữ chặt Sở Vân đang muốn
bơi tới chỗ Lý Hân Di, xem ra chính mình cần phải dạy bảo tên này mới có thể
thuận lợi dạy cô giáo mỹ nhân bơi. Mấy nam sinh khác lại ở bên cạnh xem kịch
vui. Tôn Úy Đình là lão đại trong ban, nghe nói còn quan hệ với xã hội đen ở
bên ngoài nữa.
Mà uỷ viên thể dục Sở Vân nghe nói trong nhà có ít tiền, đa số vật phẩm cung
cấp cho lần dã ngoại này đều là do hắn cung cấp. Quan trọng nhất là Sở Vân
thân cao ước chừng một mét tám, toàn thân đều rắn chắc đầy cơ bắp hắn còn là
đội trưởng ban điền kinh nữa. Cho nên mọi người rất hưng phấn muốn xem long
tranh hổ đấu. Bọn họ nghĩ tốt nhất là hai người đánh nhau tới mức không thể
nhúc nhích để bản thân tới dạy bí thư Lý Hân Di bơi.
“Cậu dám?” Sở Vân thấy Lý Hân Di đang nhìn bọn họ, cho nên hắn cũng lớn tiếng
nói với Tôn Úy Đình.
Lý Hân Di vốn đang muốn Trần Thiên Minh dạy mình bơi, nhưng thật không ngờ mấy
nam sinh lại muốn đánh nhau tranh dành. Nàng bất lực đành nhìn Trần Thiên
Minh, nhiều người muốn dạy mình bơi như vậy làm sao học đây?
Trần Thiên Minh há lại không rõ ý tứ của Lý Hân Di, hắn ho khan vài cái rồi
nói lớn: “Tôn Úy Đình, Sở Vân hai người các cậu đang làm gì đó?”
“Em em muốn dạy Lý bí thư bơi.” Tôn Úy Đình có điểm sợ Trần Thiên Minh, hắn là
học sinh, nếu như Trần Thiên Minh chỉ là thầy giáo bình thường thì không có gì
khiến hắn cố kỵ, thế nhưng cái khiến hắn chú ý là Trần Thiên Minh khi ở bên
ngoài. Lần trước nếu như không phải một mình Trần Thiên Minh đánh lại mấy tên
xã hội đen cứu bọn họ, khả năng bây giờ bọn họ còn đang chịu khổ. Cho nên hắn
đối với loại nghĩa khí của Trần Thiên Minh có điểm bội phục.
“Em cũng vậy.” Thanh âm của Sở Vân dường như lớn hơn nhiều, trong mắt hắn Tôn
Úy Đình so với Trần Thiên Minh còn đáng sợ hơn, cho nên hắn mới dám lớn tiếng
trước mắt Trần Thiên Minh như vậy.
“Các cậu không phải là vừa rồi còn đang bơi trong nước sao? Học sinh các cậu
tới đây là để dã ngoại không phải là tới để dạy Lý bí thư bơi. Còn nữa, tôi
chính là cao thủ bơi lội, còn cần các cậu tới bêu xấu sao?” Trần Thiên Minh
vốn là dùng hai tay chống nạnh, làm bộ dạng rất tàn khốc, thế nhưng động tác
hoành tráng này lại ở trong nước, cho nên có chống nạnh cũng không nhìn ra,
thế cho nên hắn đành phải buông tay xuống.
Tôn Úy Đình nhỏ giọng nói: “Không phải là thầy không muốn dạy Lý bí thư bơi
hay sao?”
“Ai nói tôi không dạy?” Trần Thiên Minh tức giận nói.
Sở Vân vội vàng nói: “Vừa rồi thầy còn chưa có trả lời, mọi người nghĩ thầy
không chịu dạy Lý bí thư cho nên bọn em mới tới.”
Ta kháo, ta xem các ngươi là đám sắc lang chuyên làm chuyện xấu á. Trong lòng
Trần Thiên Minh nói. “Ai nói tôi không chịu dạy Lý bí thư? Tôi chỉ đang nghĩ
trước tiên nên dạy Lý bí thư bơi kiểu gì thôi. Nhưng thật không ngờ mấy người
các cậu lại vội vã xông lên giống như muốn dùng võ vậy.” Trần Thiên Minh
nghiêm nghị nói.
Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh đã đáp ứng, liền cười nói với bọn Tôn Úy Đình:
“Tốt lắm, các cậu đi chơi đi, thầy Trần dạy tôi bơi là được rồi.”
Có nghe hay không, các ngươi sao không chạy thật xa đi. Trần Thiên Minh vốn là
muốn nói như vậy, nhưng sợ bọn Tôn Úy Đình thật sự chạy mất thật, càng thêm
phiền toái, cho nên đành nuốt lời muốn nói trở lại.
Tôn Úy Đình cùng Sở Vân thấy cô giáo mỹ nữ người ta đã nói như vậy, muốn một
người già cả mà không muốn đám người trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái suất ca như
mình, hai người đành phải ngượng ngùng quay lại.
“Đi, chúng ta sang bên kia bơi.” Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di. Dù sao mấy
tên tiểu sắc lang đều đang đứng bên kia nhìn chằm chằm mình, nếu như vậy sao
có thể chiếm tiện nghi của Lý Hân Di được, cho nên cứ chạy xa một chút vẫn
hơn.
“Thiên Minh, vừa rồi không phải anh mới nói không muốn dạy em bơi hay sao?”
Trong lòng Lý Hân Di vẫn có chút khó chịu.
Trần Thiên Minh cười nói: “Nào có chuyện đó, là anh đang nghĩ dạy em bơi như
thế nào thôi. Nhưng mà mấy tên tiểu sắc lang kia làm cho người ta giật mình,
bộ dạng như muốn đánh nhau vậy.” Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, dường
như bọn Tôn Úy Đình đang muốn đùa giỡn sư mẫu ( vợ thầy ) vậy.
“Ài, tại vìcó một người là đại sắc lang như anh dạy, cho nên bọn họ mới như
vậy đó!” Lý Hân Di nhẹ nhàng thở dài một hơi, bộ dạng dường như chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép vậy.
“Hân Di này, em không nên nói như vậy, thật không tốt a? Anh là một thanh niên
rất gương mẫu mà.” Trần Thiên Minh oan uổng nói.
“Có phải là sắc lang hay không tự anh biết.”
Trần Thiên Minh vội vàng nói: “Lần trước anh tới phòng em, đó là không biết em
đang thay quần, chứ nếu biết anh sẽ không vào đâu.” Trần Thiên Minh đang giải
thích chuyện Lý Hân Di thay quần cũng không phải là lúc đó mình cố ý nhìn vậy.
“Anh, anh còn dám nói chuyện đó?” Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói chuyện
lúc xưa, khuôn mặt nhỏ nhắn không lập tức đỏ hồng lên, nắm tay nhỏ liền vung
tới đánh lên ngực Trần Thiên Minh, .”Ba ba ba” Thanh âm giống như gõ trên gỗ
vậy.
“Trời ạ, có người ở mưu hại chồng a!” Loại tràng diện này thường xuyên diễn ra
trong nhà mình, cho nên Trần Thiên Minh đã quen, lúc này không tự chủ được mà
nói ra. Hắn còn tưởng rằng Lý Hân Di chính là đám nữ nhân nhà mình đang làm
nũng!
“Trần Thiên Minh, anh đang nói cái gì?” Lý Hân Di nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh cũng dám xưng hắn là chồng của mình, bạn
gái của tên lưu manh này không phải là Hà Đào sao? Hắn sao có thể nói với mình
như vậy. Nghĩ tới đây khuôn mặt Lý Hân Di càng đỏ hơn, trái tim lúc này đang
bình bịch đập loạn, cảm giác này chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Trần Thiên Minh.
Chẳng lẽ mình Chẳng lẽ mình thật sự đã yêu hắn?