“Thiên Minh, em hỏi anh mà sao anh lại không trả lời?” Lý Hân Di thấy Trần
Thiên Minh ở bên dường như đang chảy nước miếng, không khỏi hồng nghiêm mặt
quát lên. Nữ nhân nào không thích nam nhân mê mẩn chính mình, đặc biệt là nam
nhân mà mình có hảo cảm. Cho nên Lý Hân Di cố ý mặc bộ áo tắm này đi ra muốn
thu hút ánh mắt của Trần Thiên Minh, hiện tại nàng thấy ánh mắt Trần Thiên
Minh liền biết đã thành công rồi.
“Anh anh vẫn nghe mà.” Hiện tại Trần Thiên Minh đã bị Lý Hân Di hấp dẫn, đã
không phân biệt được đông tây nam bắc, cho dù hiện tại Lý Hân Di bảo hắn cởi
sạch quần áo, phỏng chừng chỉ hai ba giây đồng hồ hắn cũng cởi sạch. “Đúng
rồi, em vừa nói gì?” Trần Thiên Minh đột ngột nhớ tới bản thân còn không biết
Lý Hân Di vừa rồi nói cái gì!
Lý Hân Di dường như phi thường hài lòng với lực sát thương của bản thân, bởi
vậy nàng cũng không tức giận, nói: “Em nói là, anh vì sao lại không xuống dưới
bơi lội?”
“Anh không biết ở đây còn có thể bơi, cho nên không có mang theo quần áo tắm.”
Trần Thiên Minh khổ sở nói. Không phải hắn không muốn đi mà là hắn không biết
ở đây có thể bơi lội a! Nếu như biết hắn đã không mang học sinh tới nơi này.
Lại nói, cho dù hắn có mang quần áo bơi thế nhưng lại không mang quần áo theo
để thay. Nếu như cởi hết quần áo ra, hắn cũng không dám biến thái như vậy mà
xuống nước, bên trong chỉ có mỗi cái nội khố tam giác.
“Thật đáng tiếc!” Lý Hân Di cũng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi. Nguyên bản nàng
muốn cùng Trần Thiên Minh xuống dưới bơi lội với đám người kia.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc!” Trần Thiên Minh cũng thở dài, sớm biết như vậy bản
thân mình đã mang theo quần áo bơi, lúc này có thể cùng Lý Hân Di xuống dưới
uyên ương nghịch nước rồi.
Lúc này Ngô Thanh đã chạy tới, rất cao hứng nói với Lý Hân Di: “Hân Di, chúng
ta xuống nước bơi thôi, cô có biết bơi không? Nếu không tôi sẽ dạy.”
Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô Thanh một cái, lập tức sợ tới
mức thiếu chút nữa ngã xuống sông. Lúc này Ngô Thanh chỉ mặc một cái quần,
nhưng đây không phải là quần bơi mà là cái quần lót tứ giác mà những nam nhân
cách đây bảy tám chục năm thường xuyên mặc. Loại quần lót này rất lớn, giống
như là quần đùi mà mọi người thường xuyên mặc đi tập thể dục vậy.
Lúc này Ngô Thanh đang mặc thứ quần lót đó mê đắm nhìn bộ ngực của Lý Hân Di,
tiểu côn trong trong quần lót tứ giác có điểm ngỏng lên ngắn ngủn. A! Trần
Thiên Minh trong lòng mắng thầm, không thể tưởng được Ngô Thanh lại dám mặc
loại quần này đi bơi. Trần Thiên Minh biết Ngô Thanh, thế nhưng thật không ngờ
tiểu côn của hắn lại đặc biệt tới tình trạng này. Ài đây là cái thế đạo gì?
Lý Hân Di dường như cũng thấy được địa phương dọa người của Ngô Thanh, nàng
vội vàng đi đến sau lưng của Trần Thiên Minh, không dám nhìn Ngô Thanh, “Ngô
Thanh lão sư, anh đi trước đi, tôi còn có chuyện phải làm.”
Ngô Thanh còn chưa phát hiện ra trò hề của mình đã bị Lý Hân Di thấy, nàng
đang tránh ở phía sau Trần Thiên Minh, khiến bản thân không thể nhìn được nàng
nữa, thực thất vọng. Hắn lại không có khả năng dùng một cước đá văng Trần
Thiên Minh đi, để cho mình có thể thỏa thích ngắm dáng người tuyệt mỹ của Lý
Hân Di khi mặc áo tắm. Hắn đành phải đi tới bên cạnh bờ sông, muốn xuống nước
bơi lội với đám nữ sinh kia.
“Oa mọi người xem quần lót của thầy Ngô Thanh thật sự lợi hại, lợi hại a!” Tôn
Úy Đình ở dưới mặt nước bơi lội một bên lớn tiếng kêu mọi người. Nguyên bản
hắn muốn tìm Tiểu Hồng, thế nhưng tìm đã lâu mà còn chưa thấy nàng xuất hiện,
cho nên hắn đành phải tiếp tục nhìn lên trên bờ, nhưng thật không ngờ hắn lại
phát hiện ra một chuyện đặc biệt như vậy.
“Lợi hại a, không thể tưởng được hiện tại thầy giáo còn ăn mặc loại quần lót
này, vậy mà còn dám xuống nước, đặc biệt là phía dưới của thầy ấy còn đang
phản ứng nữa chứ.” Trong ban của thiên lý nhãn Diêu Tiểu Hoa thấy biểu hiện
khác thường của Ngô Thanh liền nói thầm. Ngô Thanh ăn mặc quần lót tứ giác như
vậy, đặc biệt là khúc tiểu côn kia lại liều mạng lay động, về sau không còn
nhìn thấy Lý Hân Di nữa, cho nên nó ỉu sìu trông như vô năng vậy.
“A!” Nghe được đám nam sinh nói, một ít nữ sinh cũng nhìn lên bờ, không ngờ
thấy phía dưới của Ngô Thanh. Thế cho nên đám nữ sinh kia đều thét lên, không
biết là đang sợ hãi hay đang hưng phấn nữa.
Ngô Thanh cũng nghe thấy mấy lời kia, hắn đối với phản ứng bên dưới của mình
liền đỏ hồng mặt, che lấy hạ thân rồi muốn nhảy ùm xuống nước, thế nhưng cũng
không dám bơi.
“Ngô Thanh, anh mau đi đổi quần bơi đi, không nên ở chỗ này dọa người.” Lúc
này Tiểu Châu cầm tới một cái quần bơi nho nhỏ chạy tới.”
“Sao cô lại cầm thứ này đi vậy?” Ngô Thanh có điểm kỳ quái, Tiểu Châu là nữ
tại sao lại cầm quần bơi của nam theo? Chẳng lẽ là quần bơi của gian phu? Nghĩ
tới đây Ngô Thanh có điểm phát hỏa.
Tiểu Châu thấy thần sắc biến hóa của Ngô Thanh, không khỏi đắc ý nói: “Đây là
đồ em mua cho anh, mau đi thay đi, không biết là bản thân mặc quần lót tứ giác
xuống bơi là dọa người lắm hay sao.”
Nghe Tiểu Châu nói như vậy, Ngô Thanh liền giữ chặt quần liều mạng chạy tới
lều của mình. Ngay cả Tiểu Châu của mình còn nói như vậy, nhất định là quá dọa
người a.
Thấy Ngô Thanh đi rồi, Tiểu Châu mới đi tới bên người Trần Thiên Minh, nói:
“Thần Trần Thiên Minh, tôi nói cho anh biết, lần này tôi tới đây là có một
nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Trần Thiên Minh kì quái hỏi.
“Hà Đào để tôi giám sát anh, không để anh làm chuyện có lỗi với nàng.” Nói
xong Tiểu Châu làm như cố ý ngắm nhìn Lý Hân Di ở bên cạnh.
Trách không được tại sao Tiểu Châu lại tạm thời muốn đi dã ngoại, cũng bởi vì
cô ta biết Lý Hân Di cũng tham gia cho nên Tiểu Châu cùng Hà Đào không yên
lòng về nam nhân của mình, cho nên mới để Tiểu Châu tới làm mật thám, “Vất vả
cho cô rồi.” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói với Tiểu Châu. Xem ra uyên ương
nghịch nước của mình bị hủy rồi. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ đáng
tiếc.
“Thầy, em có việc muốn tìm thầy.” Tiểu Hồng cũng chạy tới nói với Trần Thiên
Minh. Tuy Tiểu Hồng mặc áo tắm không có gợi cảm mê người như Lý Hân Di, thế
nhưng dáng người lại rất khả ái, còn nữa, vòng eo của nàng rất mảnh khảnh, cái
mông có điểm vểnh cao, vẻ đẹp hoàn toàn không giống như Lý Hân Di.
“Mấy người cứ trò chuyện đi, tôi xuống nước bơi trước đây.” Tiểu Châu đi tới
bờ sông.
Lý Hân Di thấy Tiểu Châu đi xuống, nàng cũng nói với Trần Thiên Minh: “Thiên
Minh, tôi xuống bơi đây.” Thấy nước sông trong xanh êm ả ở dưới, ai mà không
muốn xuống bơi đây!
Đám nam sinh đột nhiên thấy Lý Hân Di đi xuống, tất cả đồng thời tụ tập lại
một chỗ hô lên: “Oa mỹ nữ a thật là đẹp!”
Tiểu Châu đi phía trước Lý Hân Di, khi nghe thấy đám nam sinh hướng tới cô ta
mà hô, cô ta liền cao hứng nói: “Đám tiểu quỷ các cậu không cần phải lớn tiếng
như vậy, làm tôi rất xấu hổ đó.” Nói xong, Tiểu Châu liên tục lắc lư vòng eo
như thùng nước của mình đi tới.
“Mình muốn nôn.” Tôn Úy Đình bọn người vốn khen ngợi Lý Hân Di, nhưng thật
không ngờ Tiểu Châu lại nói như vậy, khiến cả đám mềm hết cả chân vội lặn
xuống nước.
“Thầy, mau đi theo em.” Tiểu Hồng dẫn Trần Thiên Minh đi tới căn lều nhỏ của
mình, sau đó lấy từ trong túi hành lý ra một cái quần bơi rất to đưa cho Trần
Thiên Minh.
“Đây là…” Trần Thiên Minh nhìn cái quần bơi nam trong tay Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đỏ mặt nói: “Là do người ta mua cho anh, em phỏng chừng lần này đi
anh không có mang theo quần bơi, cho nên em liền mua nó.”
“Làm sao em biết anh mặc cỡ to nhất?” Trần Thiên Minh kỳ quái mà hỏi.
“Trước đây em giúp anh giặt quần lót cho nên mới biết.” Tiểu Hồng thẹn thùng
cúi đầu.
“Rầm” Trần Thiên Minh ngã nhào.
Tiểu Hồng sốt ruột nói: “Thầy, anh không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, là anh quá mức cao hứng thôi mà.” Trần Thiên Minh thật
không ngờ Tiểu Hồng lại cẩn thận giúp mình giặt quần áo, lại giặt cả quần chip
nữa, “Tiểu Hồng.” Trần Thiên Minh cảm động ôm lấy Tiểu Hồng, hắn cảm giác được
nơi phình ra trước ngực Tiểu Hồng đang tỳ lên ngực mình, rất thoải mái.
“Thầy, em rất nhớ anh.” Tiểu Hồng cũng chặt chẽ ôm lấy Trần Thiên Minh, dường
như muốn cơ thể mình hòa tan cùng Trần Thiên Minh vậy.
“Ngoan nào, mọi người đang ở bên ngoài, chúng ta không thể làm như vậy.” Tuy
Trần Thiên Minh nói như vậy, thế nhưng khi hắn đẩy Tiểu Hồng ra vẫn cố dùng
tay sờ hai cái lên ngực nàng.
“Ừm, thầy, em đi bơi trước đây.” Tiểu Hồng ngượng ngùng gật đầu sau đó đi ra
ngoài.
Trần Thiên Minh cầm quần bơi chạy vào lều của mình, sau khi thay quần áo liền
chạy tới con sông nhỏ. Các người, ta đã tới! Trần Thiên Minh vừa chạy vừa âm
thầm hô.
Mà khi hắn vừa chạy tới bờ sông, liền không khỏi tức giận bừng bừng. Vừa rồi
đám nam sinh kia còn rất nghe lời, đều ở một bên, không ngờ mình bỏ đi một
lát, tất cả đám nam sinh đều sang trận địa của đám nữ sinh, cùng nhau bơi lội.
Nhìn vài đứa nữ sinh còn đang rất thân mật như có gian tình! Trần Thiên Minh
oán hận nghĩ. Không được ta phải đem nhớ kĩ tên đám học sinh này, sau này sẽ
chia rẽ bọn họ bóp chết sự phát triển này khi còn trong trứng nước mới được.
“Các em thật không biết nghe lời sao? Toàn bộ nam sinh sang bên kia cho tôi
mau.” Trần Thiên Minh lớn tiếng kêu lên. Hắn đột nhiên nhớ tới có một lần
online đọc được một mẩu chuyện cười, cho nên hắn dùng âm thanh lớn nhất kêu
lên.
Nghe được thanh âm của Trần Thiên Minh, đám nam sinh kia nhanh như bay lập tức
bơi trở lại chỗ cũ, đám nam sinh ở bên phải, nữ sinh bên trái. A lớp chúng ta
thực sự có gay sao? Trần Thiên Minh thấy một người đứng chính giữa, hắn sợ tới
mức thiếu chút nữa muốn chạy lại trướng bổng tìm điện thoại goi cho Vương hiệu
trưởng. Nếu như trường học có học sinh gay, quả thực là một chuyện phi thường
phi thường lớn.
Trần Thiên Minh tập trung nhìn vào người vẫn còn đứng đó, thì ra là Ngô Thanh.
“Ta kháo, Ngô Thanh anh có bệnh cũng không đến mức là gay chứ?” Trần Thiên
Minh kêu lên với Ngô Thanh. Tên sắc lang này kêu hắn tới trông học sinh không
ngờ hắn lại là gay. Nhưng mà hắn là gay thế nhưng mình lại chưa từng gặp qua
bộ phận của đám người đó như thế nào a.
“Thiên Minh, tại sao cậu lại hung dữ như vậy? Mọi người tới chỉ là đùa vui
thôi mà, cậu không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?” vừa rồi Ngô Thanh đang
cùng mấy nữ sinh kia té nước chơi đùa, thật không ngờ sau khi Trần Thiên Minh
quát to một tiếng, đám nữ sinh kia liền tản ra hết.
“Đúng vậy, Ngô Thanh lão sư, chủ nhiệm lớp bọn em rất hung dữ đó.” Có một nam
sinh nhỏ giọng nói. Mọi người vì muốn tiếp xúc thân mật với đám nữ sinh, cho
nên cũng không quá không sợ đắc tội với Trần Thiên Minh.
“Thiên Minh lão sư, Ngô Thanh lão sư, chỉ cần mọi người vui đùa không quá phận
là được, thầy không cần phải phong kiến như vậy mà.” Lý Hân Di đang ở trong
đám nữ sinh bên kia vội lên tiếng.
Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di nói như vậy cũng không còn ý kiến gì nữa, người
ta là lãnh đạo cơ mà. Cho nên hắn đành khoát khoát tay nói: “Được rồi các em
cứ vui chơi đi, nhưng không nên quá phận đấy.”
“A, thầy giáo vạn tuế!” Đám nam sinh phía dưới đều mừng rỡ như điên, bọn họ
lập tức liều mạng phóng tới chỗ đám nữ sinh, bọ dạng giống như đám sắc lang
chứng kiến thấy con mồi vậy.