Lưỡng bại câu thương
Nhóm “Hai tay Lôi Ma trống trơn nhưng lại liên tục bắt những thủ quyết phúc tạp khiến cho linh khí thuộc tính Kim trong trời đất điên cuồng vượt qua hai bàn tay hắn mà lao tới. Trong lúc Kim Cuồng Chiến đang ngây người, Lôi Ma phát động công kích mạnh mẽ, đồng thời nhanh chóng lao về phía đối phương. Hai tay đang bắt quyết đột nhiên nở rộ ánh sáng màu vàng kim nhằm về phía Kim Cuồng Chiến. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Kim Cuồng Chiến phản ứng kịp thời, lấy tiên khí nhanh chóng phản công. Lôi Ma cũng không hề lùi bước, phát ra lớp cương khí quanh toàn thân tránh một kiếm của Kim Cuồng Chiến rồi vung ánh hào quang trong tay mà tấn công.
“Oành…” Bất kể là tốc độ hay công kích thì Lôi Ma so với trước kia đều mạnh hơn rất nhiều. Lúc trước, Lôi Ma vừa mới hồi phục lại thân thể tam thuộc tính. Còn lúc này sự khống chế thân thể đã đạt đến mức như trước đây. Ánh sáng màu vàng kim hùng mạnh đánh lên lớp cương khí của Kim Cuồng Chiến, đẩy lùi gã mấy chục thước.
Sắc mặt Kim Cuồng Chiến trở nên âm trầm một cách đáng sợ. Nhìn nét mặt thản nhiên của Lôi Ma, trong lòng gã vừa giận lại vừa sợ. Lúc này không ngờ Lôi Ma lại tạo cho gã một thứ áp lực vô hình, giống như lúc ở thịnh hội giao lưu giữa năm giới. Kim Cuồng Chiến cầm tiên khí trong tay, nhìn thanh trường kiếm đỏ như lửa tấn công Hồn Phệ đại ma ấn. Gã vội vàng triệu hồi Hồn Phệ đại ma ấn nhưng chợt sững sờ khi thấy nó không nhận lệnh của mình, không hề có ý quay về. Điều đó khiến cho trong lòng Kim Cuồng Chiến trở nên nặng nề. Lôi Ma bị gã đánh cho bay vào lòng đất chẳng lẽ đã gặp kỳ ngộ mà có được thanh trường kiếm này? Mà thanh trường kiếm đó lại có thể sánh được với Hồn Phệ đại ma ấn?
Lúc tước, Kim Cuồng Chiến có thể chiến thắng được Lôi Ma phần lớn là dựa vào Hồn Phệ đại ma ấn. Cực phẩm tiên khí cấp tám, có khả năng công kích thần hồn với uy lực khủng bố. Lúc này, không có Hồn Phệ đại ma ấn, tỷ lệ chiến thẳng Lôi Ma của Kim Cuồng Chiến giảm đi rất nhiều. Đặc biệt, Lôi Ma vận dụng lực của ba hệ tạo ra uy lực khủng bố như thế thì chỉ có dùng Hồn Phệ đại ma ấn mới đỡ được. Trong lúc Kim Cuồng Chiến đang suy nghĩ thì phát hiện Lôi Ma ngồi xuống, hai mắt khép hờ. Hai tay hắn đang bắt quyết khiến cho linh khí thuộc tính Kim trong không gian tràn về phía Lôi Ma, đồng thời giữa đất trời cũng xuất hiện một làn hơi thở mạnh mẽ.
– Ta – Lôi Ma! Mượn lực lượng ba hệ Kim Hỏa, thổ trong trời đất hòa vào thân thể. – Một thứ âm thanh chợt vang lên trong không trung.
Kim Cuồng Chiến giật mình, nhanh chóng vọt về phía Hồn Phệ đại ma ấn định thu hồi nó, rồi nhờ nó ngăn cản một đòn khủng bố của Lôi Ma. Sau thịnh hội giao lưu, lão tổ tông Kim Viêm Long của phái Kim Cương nói cho Kim Cuồng Chiến biết nếu như không có Hồn Phệ đại ma ấn mà Lôi Ma sử dụng chiêu đó thì chỉ có chạy. Mượn lực ba hệ trong trời đất, một người có tu vi Cương Đế không thể chống được. Chiêu thức nghịch thiên như vậy trong các thế hệ thanh niên cũng chỉ có mình Lôi Ma mới có thể sử dụng.
Đó chính là chỗ khủng bố của thân thể tam thuộc tính.
– Tuân theo trời đất, lập lấy thiên uy. – Trán Lôi Ma nổi gân xanh, đồng thời hét to. Từ người hắn nhanh chóng tản ra ba loại ánh sáng giống như ánh mặt trời chói chang. Uy thế hùng mạnh khiến cho đám cường giả thanh niên trốn xa cả vạn thước cũng phải kinh hãi. Tất cả đều phát ra lớp cương khí để ngăn cản. Còn Ngu Đao đứng trên một tảng đá lớn nhìn về phía trước với ánh mắt mong đợi.
Lôi Ma hiểu được, bản thân mình thua Kim Cuồng Chiến chính là bởi vì Hồn phệ đại ma ấn. Vốn hắn chỉ định dùng thanh trường kiếm đỏ như lửa để dò xét, xem nó mạnh tới mức nào. Nhưng không ngờ nó lại có thể chống lại Hồn phệ đại ma ấn. Hơn nữa lại còn chiếm được thượng phong. Điều đó khiến cho Lôi Ma mừng rỡ như điên. Lúc này, Lôi Ma liền sử dụng một đòn mạnh nhất của mình, quyết phải trả hết mối nhục trong ngày hôm nay.
Sau khi âm thanh của Lôi Ma chấm dứt, vầng ánh sáng ba màu mang theo uy lực khủng bố lao về phía Kim Cuồng Chiến đang đứng cạnh Hồn Phệ đại ma ấn.
Kim Cuồng Chiến vẫn tập trung về phía Lôi Ma. Thấy Lôi Ma tấn công, Kim Cuồng Chiến giật mình, cố gắng gọi Hồn phệ đại ma ấn lại nhưng không hề có một sự phản ứng. Hồn phệ đại ma ấn như thoát khỏi sự khống chế của hắn. Kim Cuồng Chiến cảm thấy nghiêm trọng, nhưng không cam lòng đánh lấy tiên khí, gầm lên một tiếng rồi phát ra một đòn công kích cực mạnh về phía Lôi Ma.
“Oành…” Một tiếng nổ lớn vang lên chấn động trời đất. Lôi Ma sử dụng thân thể tam thuộc tính mượn ba loại lực trong trời đất để công kích thì làm sao mà Kim Cuồng Chiến có thể chống lại. Thanh tiên khí trong tay gã bị đánh nát, mà đòn công kích vẫn ập về phía gã.
Kim Cuồng Chiến cảm giác hai mắt bị chói lòa bởi thứ ánh sáng ba màu. Chiến giáp của gã bị xé nát khiến cho toàn thân đau nhức, tưởng như bị xé ra thành nhiều mảnh. Đúng lúc này, Hồn Phệ đại ma ấn đang giao đấu với thanh trường kiếm đỏ như lửa đột nhiên vang lên một tiếng động chói tai, rồi thoát khỏi sự khống chế của thanh kiếm mà chui vào bên trong vầng sáng ba màu. Sát khí đen thui sáng rực lên, áp đảo những tia sáng của Lôi Ma. Rồi một bóng người từ trong làn khói bay ra, chính là Lôi Ma.
Uy thế hùng mạnh từ trong làn sương đen thui tản ra ngoài. Tính năng bảo vệ chủ của Hồn Phệ đại ma ấn khi Kim Cuồng Chiến gặp nguy hiểm về tính mạng được kích hoạt. Thanh trường kiếm đỏ như lửa bay ra sau lưng Lôi Ma, được hắn đón lấy. Linh khí thuộc tính Hỏa tràn vào trong cơ thể Lôi Ma rồi ánh hào quang đỏ như lửa bao phủ quanh người hắn.
Đám cường giả thanh niên đứng cách đó vạn thước trợn mắt ngây người nhìn về phía trước. Nếu như không phải làn khí thế phát ra quá khủng bố thì có lẽ lúc này đã có người nhân cơ hội đục nước béo cò ăn cắp cỏ Long Căn rồi bỏ trốn. Nhưng cũng không có ai nghĩ tới việc cỏ Long Căn bị Ngu Đao đoạt được.
“Graooo…” Làn sương đang bao phủ Kim Cuồng Chiến đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai khiến cho đám cường giả kinh hãi. Tất cả mở to mắt nhìn làn sương sát khí đen thui như muốn xem rõ tình hình trong đó. Còn Ngu Đao thì nhìn về phía ánh hào quang đỏ như lửa, trong lòng lo lắng tới việc Lôi Ma bị thương.
Làn sương đen từ từ co lại cuối cùng một bóng người đen xì xuất hiện khiến cho đám cường giả giật mình, sững sờ.
Một người thanh niên mặc một bộ chiến giáp với những văn tự kỳ dị đang lơ lửng trong không trung, hai mắt gã nhắm người. Người thanh niên đó chính là Kim Cuồng Chiến vừa bị Lôi Ma đánh trúng. Lúc này, làn da màu đồng của gã đã biến thành màu đen, ngay cả đôi môi cũng thế. Mái tóc đen xõa xuống vai chẳng khác nào Ma Vương mà người bình thường vẫn miêu tả.
Những con chữ trên bộ chiến giáp của Kim Cuồng Chiến lại không giống với trên Hồn Phệ đại ma ấn. Một lớp ánh sáng xuất hiện trên chiến giáp nhìn như có thể dễ dàng xuyên qua nhưng thực chất lại là một lớp kết giới có sức phòng ngự rất mạnh. Có thể nói vận may của Kim Cuồng Chiến cực cao. Bị Lôi Ma đánh trúng không ngờ lại kích hoạt được công năng của Hồn Phệ đại ma ấn.
Hồn Phệ đại ma ấn có sự kỳ diệu như thế nào cho dù là Kim Viêm Long cũng không biết được. Chí Bảo có thể nói là thần bí mà Hồn Phệ đại ma ấn cũng thế. Có điều mỗi khi chủ nhân của nó gặp nguy hiểm, Hồn Phệ đại ma ấn sẽ kích hoạt uy lực càng mạnh hơn. Lúc này, không ngờ nó hóa thành bộ chiến giáp bọc lấy Kim Cuồng Chiến. Với nó chỉ sợ Cương Tiên cũng không thể đánh vỡ.
Lúc này, Hồn Phệ đại ma ấn như đang trị vết thương cho Kim Cuồng Chiến. Nếu như không có nó có lẽ lần này Kim Cuồng Chiến không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Còn Lôi Ma cũng bị thương nặng. Hồn Phệ đại ma ấn bảo vệ chủ bộc phát ra khí thế đủ để cho Lôi Ma với tu vi Cương Hoàng cũng có thể hồn phi phách tán. Cũng may có thanh trường kiếm đỏ như lửa khiến cho hắn khỏi chết. Một trận chiến này có thể nói là lưỡng bại câu thương.
Ánh hào quang của thanh trường kiếm bao phủ Lôi Ma mà không có dấu hiệu biến mất. Điều này khiến cho đám thanh niên ở ngoài cảm thấy sốt ruột. Lúc này, xem ra Kim Cuồng Chiến có lẽ lại mạnh lên như vậy cỏ Long Căn đối với họ vẫn không có cơ hội.
Đột nhiên, một làn khí thế khủng bố giống như Ma Thần từ trên người Kim Cuồng Chiến bộc phát ra khiến cho đám cường giả giật mình, kinh hãi. Thậm chí còn có người bỏ chạy không nghĩ tới cỏ Long Căn nữa. Chỉ trong vài cái nháy mắt, hơn ba trăm cường giả chỉ còn lại có trăm người. Trong số hơn trăm người đó có Kim Lâm. Ánh mắt của y có chút lo lắng như không thể bỏ qua cỏ Long Căn.
Ngu Đao cũng không đi vãn đứng ở đó nhìn về phía trước. Ánh mắt của lão hết sức nghiêm trọng. Lão hiểu rằng, Kim Cuồng Chiến đã mạnh hơn. Hơi thở như vậy, trước đây Kim Cuồng Chiến không hề có. Ngu Đao thầm than, một thứ tiên khí không ngờ lại có thể thay đổi thực lực của một con người. Nhìn Hồn Đao trong tay, mặc dù Ngu Đao có cảm tình sâu đậm với nó nhưng lúc này lão cũng đành phải thừa nhận Hồn Đao không còn thích hợp với bản thân nữa.
Hai tia sáng đỏ như máu bắn về phía vầng sáng của thanh trường kiếm. Kim Cuồng Chiến mở mắt. Lúc này, nhìn gã giống như Ma Vương. Ánh mắt gã hết sức kích động. Cảm nhận lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể, Kim Cuồng Chiến không nhịn được hét lên một tiếng. Lại có thêm một số người nữa bỏ đi. Lúc này, chỉ còn khoảng năm mười người vẫn còn ở lại. Trong số những người đó không người nào không có tu vi Cương Đế.
– Hà hà…
Một tiếng cười âm trầm vang lên. Kim Cuồng Chiến nhìn chằm chằm vầng ánh sáng đỏ như lửa mà nhe răng cười.
– Lôi Ma… Có lẽ người chính là địch nhân của Kim Cuồng Chiến ta. Nhưng cũng có thể nói ngươi là phúc phận của ta. Lần này, nếu như ngươi không đẩy ta vào chỗ chết thì không thể mở ra công năng của chiến giáp. Để cảm tạ người, ta sẽ cho người chết nhanh mà không cảm nhận được đau đớn. Kim Cuồng Chiến cười âm trầm, rồi bước tới.
Từ đài cao tới lôi đài, đại khái có khoảng cách chừng một nghìn thước, lấy tốc độ của Liễu Vân thì cùng phải cần tới hơn mười lần hô hấp mới có thể chạy tới.
Thế nhưng, trong thời gian hơn mười lần hô hấp này, rất nhiều chuyện đều có thể phát sinh.
Trong lôi đài, đất đá lộn xộn, hai người Hạ Ngôn và Vương Vũ, hầu như đồng thời chớp động thân thể. Vương Vũ thì từ trên cao lao xuống dưới, cầm trong tay Phá Vân Cương màu đen, tốc độ hầu như nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy.
Mà Hạ Ngôn cũng sải bước từ dưới mặt đất vọt tới, đất đá lộn xộn dưới chân, căn bản không thể nào ảnh hưởng tới tốc độ của Hạ Ngôn. Khoảng cách giữa hai người không đến một trăm thước, toàn lực lao tới trước, chỉ trong sát na đã chạm mặt với nhau.
– Không xong!
Thân thể Liễu Vân đã vọt tới hơn phân nửa quãng đường, bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này. ông đã không còn kịp tới nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người giao thủ một lần nữa.
Hai đạo thân ảnh, cùng lao vào nhau cùng dừng lại!
Trong nháy mắt, phảng phất như thời gian dừng lại ở giây phút này, không gian hoàn toàn yên tĩnh, trong sự yên tĩnh này, đột nhiên.
Keng.
Phá Vân Cương trong tay Vương Vũ, dĩ nhiên trực tiếp bị gãy lìa.
Sau đó, thân thể của Vương Vũ, quỷ dị mạnh mẽ văng ngược lại. Hiển nhiên, lúc này Vương Vũ đã không thể khống chế được cơ thể. Mà Hạ Ngôn, cầm Thần Hi kiếm trong tay, điểm vào một khối đá lớn bên cạnh. “Đinh” một tiếng, khó khăn lắm mới ổn định lại được thân thể đứng thẳng.
Trên mặt Hạ Ngôn, sau khi đỏ bừng, lại trở nên trắng bệch. Bất quá, trong con mắt lại lấp lánh hữu thần, chớp động quang mang vô cùng hưng phấn. Linh lực trong cơ thể lúc này hầu như đã hoàn toàn tiêu hao hết. Trong lúc đối chiến với cường giả cảnh giới Linh Tông, Ảo Ảnh Thân Pháp của Hạ Ngôn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Phịch!”
Lúc này đây, Vương Vũ cũng không thể tiếp tục bay trên không trung, liên tục cuốn người. Vương Vũ nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề trầm thấp. Trên bộ quần áo màu xanh đã dính đầy đất đá xung quanh. Thân thể có chút vặn vẹo kịch liệt rung động một hồi, đột nhiên Vương Vũ há miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Hạ Ngôn nhìn về phía Vương Vũ đã không dậy nổi, khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ.
– Tất cả linh lực đều tụ tập tới mũi kiếm theo chiêu thức Linh La Kiếm, uy lực quả nhiên tăng lên nhiều. Vương Vũ này cùng không thể hoàn toàn đẩy được lực lượng ngưng tụ thành một điểm này.
Tâm niệm Hạ Ngôn biến hóa:
“Vũ khí Phá Vân Cương của hắn, cũng đã bị ta chặt đứt, Phá Vân Cương này, giá trị sợ là không dưới mười vạn kim tệ nha”.
Hạ Ngôn lắc đầu, nhìn bộ phận bên trên bị chặt đứt của thanh Phá Vân Cương.
Hạ Ngôn lại chuyển mắt tỉ mỉ nhìn Thần Hi kiếm trong tay một chút. Thân Thần Hi kiếm không hề có một chút tổn thương nào.
– Học Viện Tử Diệp. Hạ Ngôn – thắng!
Sau thời gian yên lặng hơn mười lần hô hấp, nhân viên công tác lớn tiếng công bố kết quả.
– Hạ Ngôn, con cảm giác ra sao?
Liễu Vân bước nhanh tới giữa sân, dùng nhãn thần lo lắng nhìn về phía Hạ Ngôn. Thương thế của Hạ Ngôn tuyệt đối không nhẹ, rất có khả năng ảnh hưởng tới hắn khi tham gia khảo hạch gia nhập Thiên Cung.
Nếu bởi vì vậy mà không thể tiến vào Thiên Cung vậy thì.
– Sư phụ, con không sao!
Hạ Ngôn nhìn Liễu Vân, nở nụ cười nói.
– Hạ Ngôn.
Mễ Tuyết vội vã tới đỡ Hạ Ngôn, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết, trong mắt còn hiện lên chút nước mắt, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
– Hạ Ngôn, vừa rồi Lưu tiên sinh đã tuyên bố kết thúc rồi!
Vương Thiên Hà cũng vừa mới từ trong kinh hãi tỉnh lại, trận so đấu này, chỉ sợ hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Nhìn đống hỗn độn xung quanh, loại chiến đấu cấp độ này, những Đại Linh Sư bình thường như bọn họ, ngay cả tới gần cũng không thể nào làm được, càng đừng nói là tham dự vào trong đó.
Khi Lưu tiên sinh tuyên bố kết thúc so đấu. Khí thế của ta và Vương Vũ đã đề cao tới cực hạn, ai cùng không muốn tán cỗ khí thế này đi. Hơn nữa, ta và hắn xác thực muốn phân ra thắng bại rõ ràng.
HạNgôn nhếch miệng cười nói.
– Ngươi làm như vậy quá mức nguy hiểm! Liễu Vân ngưng trọng nói.
– Sự phụ, con tự biết không có việc gì.
Hạ Ngôn thử dẫm chân tại chỗ rồi đi lại vài cái.
– Loại cảm giác đem toàn bộ linh khí tụ vào một điểm rồi mạnh mẽ phun ra như vừa rồi! Hạ Ngôn nhíu mày, bắt đầu hồi tưởng lại phương thức công kích lần cuối cùng.
Năm luồng linh lực tuy rằng không thể đồng thời sử dụng thế nhưng một luồng linh lực trong đó có thể ngưng tụ lại thành một điểm tiến hành công kích, uy lực có thể tăng lên nhiều lần. Nếu không phải như vậy thì Hạ Ngôn đã không thể đánh bại được cường giả cảnh giới Linh Tõng như Vương Vũ.
Một lát sau, đám người Lưu tiên sinh cũng đã đều từ trên đài cao bước tới gần lôi đài, hỏi thương thế của Hạ Ngôn và Vương Vũ như thế nào.
Vương Vũ dưới sự nâng đỡ của Phương Bản và Ba Ngọc Lượng, miễn cưỡng đứng thẳng người, nửa đoạn Phá Vân Cương kia vẫn cầm trong tay, nhãn thần nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, môi cắn chặt vào nhau đến tím tái, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Vương Vũ hắn, cũng không rõ vì sao lần giao thủ cuối cùng, lực lượng của Hạ Ngôn dường như đột nhiên tăng cường tới hai lần, cỗ lực lượng này, trực tiếp đánh tan linh lực tụ mà không tiêu tan xung quanh thân thể của hắn. Linh lực xung quanh bị đánh tán loạn, làm cho hắn không thể khống chế thân thể ngự không phi hành như bình thường.
Học Viện Tử Diệp và Học Viện Long Đằng tỷ đấu, kết quả cuối cùng vẫn được nhận định là Học Viện Long Đằng thắng.
Tuy rằng như vậy, Học Viện Tử Diệp vẫn chiếm được sự ủng hộ của đại đa số khán giả, nhất là Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp! Biểu hiện của Hạ Ngôn vừa rồi đã làm cho vô số người phát cuồng.
Đám người Lưu tiên sinh, còn có viện trưởng các học viện, đều tụ tập tới trung ương lôi đài.
Viện trưởng Vu Tứ Hợp của Học Viện Yến Toa, viện trưởng Dư Ngôn của Học Viện Không Linh, cùng với đám học viên của các học viện, nhãn thần của tất cả mọi người nhìn Hạ Ngôn đều phi thường kỳ dị.
– Hạ Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào? Lưu tiên sinh hỏi Hạ Ngôn.
– Đa tạ Lưu tiên sinh, không có vấn đề gì, đệ tử không lo ngại, tu dưỡng hai ngày là ổn. Hạ Ngôn vội vã lên tiếng trả lời.
– Ngươi và Vương Vũ lỗ mãng tới mức độ này, các ngươi hoàn toàn không nên như vậy, một khi có chuyện gì sơ xuất, ta cần phải chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi. Các ngươi giao lưu luận bàn, không thể giống như ẩu đả sinh tử.
Nhìn thấy Hạ Ngôn và Vương Vũ cũng không mất đi bộ phận nào, tâm tình của Lưu tiên sinh yên tâm lại, lại nói vài câu vui vẻ.
Hắn nói cũng không sai, mặc kệ là Hạ Ngôn hay Vương Vũ. Hai người vô luận là tử vong hay tàn phế, trách nhiệm của hắn đều rất lớn. Dù sao thì hắn cũng là người chủ trì lần giao lưu giữa các học viện này, hắn cũng là người đồng ý hai học viên không cần thay đổi vũ khí của mình tiến hành so đấu.
– Ha ha, không có việc gì là tốt rồi, tu dưỡng cho tốt.
Mục Điện chủ đứng bên cạnh Hạ Ngôn, lúc này mở miệng nói, nhãn thân nhìn Hạ Ngôn tựa hồ như còn có một ý tứ hứng thú nào đó.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, tất cả mọi người cũng từ chỗ tiến hành giao lưu trở lại tửu lâu Tử Nguyệt.
Ba người Hạ Ngôn thì về trước Địch Xuân Uyển.
Còn đám người Liễu Vân theo Lưu tiên sinh tiến vào Quảng Lãng Uyển bàn về những chuyện sẽ tiến hành sau cuộc giao lưu, ví dụ như bàn chuyện tới Thánh Sơn trao giải.
– Hạ Ngôn, cường giả Linh Tông Vương Vũ kia cùng không phải là đối thủ của đệ. Vương Thiên Hà vừa mới vào cửa đã nhịn không được lên tiếng nói.
Vừa rồi, có các đại nhân vật đi theo bên cạnh, hắn vẫn nghẹn trong lòng chưa nói ra.
– Vương Vũ kia, cũng bị đánh bay đi, không ngờ không thể đánh lại Hạ Ngôn. Mễ Tuyết cũng ngắt lời nói.
– Hạ Ngôn, đệ mới chỉ đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ, mà Vương Vũ đã đạt tới cảnh giới Linh Tông, thế nhưng vì sao hắn lại bị đệ đánh bại?
Vương Thiên Hà bỗng nhiên nhíu đôi mày, nghi hoặc hỏi.
Lấy cảnh giới của Vương Thiên Hà, tuy rằng hắn có mặt xem trận đấu, thế nhưng hắn cùng không thể hoàn toàn cảm giác được uy lực vũ kỹ Hạ Ngôn đã thi triển ra.
– Thực lực của Vương Vũ xác thực phi thường mạnh, không hổ là cường giả Linh Tông, đệ có thể thắng hắn cùng có một phần rất lớn dựa vào may mắn.
Biểu tình Hạ Ngân ngưng trọng, trầm trấp một chút mới nói.
Nếu như lúc đó không thể lĩnh ngộ được phương pháp ngưng tụ linh lực vào một điểm, xác thực Hạ Ngôn đã bại trận.
– Ha ha, nói như thế nào đi nữa thì đệ vẫn là người thắng. Vương Thiên Hà lập tức cười nói.
Ba người nói chuyện một hồi, linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn đang chậm rãi khôi phục. Bất quá, nếu như muốn triệt để khôi phục hoàn toàn sợ rằng cần phải có thời gian không ngắn. Trong trận tỷ đấu này, thân thể Hạ Ngôn từ kinh mạch đến xương cốt đều bị tổn thương rất nghiêm trọng. Hiển nhiên trong thời gian ngắn, linh lực trong cơ thể không thể nào hoàn toàn khôi phục được.
Nếu không phải linh lực của Hạ Ngôn tương đối đặc thù, lại có công hiệu chữa thương, sợ rằng trong lúc tỷ đấu đã bị nằm xuống không dậy nổi rồi.
Cửa Địch Xuân Uyển mở ra, Liễu Vân đi vào.
– Hạ Ngôn, ba ngày sau chúng ta sẽ tới Thánh Sơn. Liễu Vân vui sướng mở miệng nói.
Có thể đi vào Thánh Sơn, đối với Liễu Vân mà nói, đây là một điều vô cùng vinh quang.
Liễu Vân cũng đã từng nhiều lần huyễn tưởng bản thân có thể mang theo học viên của Học Viện Tử Diệp tiến vào Thánh Sơn tiếp nhận trao giải. Bất quá, điều này vẫn chỉ là tưởng tượng. Liễu Vân không nghĩ tới thực sự có một ngày như vậy.
– Ba ngày sau?
Ba người Hạ Ngôn đều hiện rõ sắc mặt vui mừng.
– Không biết chúng ta sẽ được thưởng cho cái gì?
Hạ Ngôn nhìn Mễ Tuyết, Vương Thiên Hà một chút, cười tự nhiên nói.
– Ha ha. phần thưởng của Thánh Sơn đều do chính Thánh Hoàng đưa ra, có thể keo kiệt sao? Yên tâm đi!
Liễu Vân cười nói.
Ba người Hạ Ngôn cùng gật đầu.
Thánh Hoàng tùy tiện lấy ra một thứ gì đó đều vô cùng quý giá. Phần thưởng ba năm một lần làm sao có thể keo kiệt?
Ba người đều có chút chờ mong ba ngày tới tại Thánh Sơn tiếp nhận phần thưởng.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
– Các vị đại nhân, Điện chủ Thánh điện muốn gập các vị đại nhân. Tiểu nhị bên ngoài lớn tiếng nói.
– A, Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, Mục Nguyệt sao? Liễu Vân hơi sửng sốt.
Hắn và Mục Nguyệt tựa hồ cũng không có giao tình gì.
Liễu Vân thoáng sửng sốt, liền tiến tới vài bước mở cửa phòng. Bên ngoài là hai bóng hình yểu điệu đang đứng.
Ba người Hạ Ngôn cùng đều nhìn về phía ngoài cửa.
– Ha ha, viện trưởng Liễu Vân! Ta cố ý tới đây để chúc mừng Học Viện Tử Diệp các vị. Mục Nguyệt cười nói với Liễu Vân.
Bên cạnh nàng còn có một nữ tử tuổi còn trẻ, thân thể mềm mại yếu đuối, mị nhãn như tơ. Thoạt nhìn cũng chỉ chừng mươi lăm mười sáu tuổi, mặc bộ quần áo dài hoa màu tím, mái tóc dài màu đen buộc gọn ngang sau đầu, chỉ là khuôn mặt có hơi chút non nớt.
– Mục Điện chủ, mời vào.
Liễu Vân lập tức nghiêng người mời vào.
Ba người Hạ Ngôn đều đứng lên, hơi tránh sang vài bước.
– Mời ngồi!
Liễu Vân chỉ vào bàn khách khí nói
– Viện trưởng Liễu Vân khách khí rồi. Ngày hôm nay ta đến, đầu tiên là chúc mừng học viện Tử Diệp, thứ hai nữa chính là muốn mời các vị tới chỗ ta làm khách.
Ánh mắt Mục Điện chủ nhìn về phía Hạ Ngôn, khóe miệng hiện lên nụ cười thân thiện.
Mục Điện chủ này, tuổi tác hẳn là hơn bốn mươi, gần năm mươi, bất quá nhìn bề ngoài cùng chỉ chừng hơn ba mươi tuổi. Mặc lễ phục màu đen, ép sát vào thân hình mê người.
Ba người Hạ Ngôn đều ngửi được một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát.
Mục Điện chủ muốn mời chúng ta làm khách? Nữ tử này, thoạt nhìn tựa hồ có quan hệ gì đó với Mục Điện chủ.
Hạ Ngôn hơi chút quan sát, liền nhìn ra được chỗ tương tự giữa nữ tử này cùng với Mục Điện chủ.
Lúc Dạ Đình Sâm về phòng Nhạc Yên Nhi đã không còn ở đó, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm.
Thế nên hắn đứng trước cửa phòng tắm hỏi:
– Yên Nhi, em đang tắm à?
Không ai đáp lại.
Dạ Đình Sâm cau mày, gõ cửa.
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Trong đầu hắn bỗng có dự cảm không hay, nóng nảy đến mức trực tiếp mở cửa xông vào.
Cửa vừa mở ra, hơi nước dày đặc đã đập vào mặt, Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, lát sau mới thích ứng được mới thấy giữa làn hơi nước mù mịt là Nhạc Yên Nhi an tĩnh nằm trong bồn tắm lớn, mi mắt cô khép lại, hiển nhiên là ngủ quên.
Vòi nước chảy ồ ồ, nước sắp ngập tới tận cằm nhưng cô vẫn không hay.
Dạ Đình Sâm cuống lên, vội bế cô ra khỏi bồn tắm, mặc kệ bộ vest đắt tiền được cắt may thủ công ướt nhẹp.
– Yên Nhi, dậy đi…
Nhạc Yên Nhi cảm giác được động tác của hắn, mơ màng mở mắt, lúc này mới thấy một gương mặt tuấn tú đang lo lắng nhìn mình.
– Ưm… Dạ Đình Sâm.
Thấy cô đã tỉnh, Dạ Đình Sâm dám thở phào một hơi.
Cảnh vừa thấy làm hắn sợ chết khiếp, thậm chí không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn một chút liệu cô ấy có chết đuối luôn không?
Cô nhóc này sao cứ khiến người khác phải lo lắng như thế chứ?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhăn mặt, muốn trách mắng Nhạc Yên Nhi một trận ra trò, nhưng khi thấy cô nhìn mình vẻ vẫn chưa hiểu gì, một câu nặng lời hắn cũng không thốt ra được, chỉ gằn từng chữ:
– Đi tắm mà cũng ngủ được, nếu chết đuối thì làm sao hả? Em không có ý thức à?
– Sao cơ?
Nhạc Yên Nhi vẫn đang lơ mơ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hôm nay cô thật sự rất mệt.
Bị dọa một trận chết khiếp, trong lòng vẫn chưa an ổn, còn khóc lâu như vậy nên lúc về nhà cả người đều rã rời hết.
Lúc ngâm mình trong bồn tắm quả thực cô được thả lỏng nên rất thoải mái, chẳng may không ngăn được cơn buồn ngủ mới mơ màng thiếp đi một lát.
Cô không rõ vừa rồi nguy hiểm tới mức nào, chỉ biết lúc mình mở mắt ra có thể nhìn đến Dạ Đình Sâm, lập tức cảm thấy cả trái tim đều ấm dào dạt.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, miệng cười thật tươi.
– Sao mà chết đuối được chứ. Có anh rồi mà, em biết chắc anh sẽ cứu em mà.
– Em…
Lần đầu tiên trong đời Dạ Đình Sâm cảm thấy bất lực đến không thể nói gì nữa. Nghe cô nũng nịu như thế hắn không biết phải đáp lại thế nào, cũng không thể trách cô nữa:
– Nếu tôi không đến kịp thì sao?
– Không đâu.
Nhạc Yên Nhi đáp lại quả quyết, trong nụ cười tràn ngập sự tin cậy:
– Chồng em là người giỏi nhất thế giới, không gì không làm được, anh ấy thương em, không muốn em chịu khổ, dù thế nào cũng sẽ không đến muộn đâu, có đúng không nào?
Đôi mắt ướt át của cô chớp chớp, long lanh như chứa cả trời sao, tỏa ra ánh sáng động lòng người.
Vừa tỉnh ngủ nên sắc mặt cô rất thoải mái, giống như đang ở nơi an toàn nhất, tất cả phòng bị đều bị quên đi, hoàn toàn mang dáng dấp ngây ngô khờ dại.
Vẻ mặt như vậy chính là hấp dẫn trí mạng với Dạ Đình Sâm.
Con ngươi đen chăm chú nhìn cô, trịnh trọng nói từng chữ:
– Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ đến muộn.
– Chồng em thật tốt.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ thốt lên, dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên, như đứa trẻ ăn vụng kẹo, nhẹ nhàng chạm vào môi Dạ Đình Sâm.
Vốn chỉ muốn chạm nhẹ một cái nhưng đôi tay to lớn của hắn lại ôm chặt lấy cô, một tay giữ lấy tấm lưng trần trụi, kéo cô vào trong ngực.
– Quyến rũ tôi mà chỉ có vậy thôi sao?
Nhạc Yên Nhi bất mãn bĩu môi:
– Em đâu có quyến rũ anh.
Ngón tay nóng rực của Dạ Đình Sâm xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng, trơn bóng của Nhạc Yên Nhi, mắt hắn tối lại, giọng nói trở nên trầm khàn khác hẳn.
– Không quyến rũ tôi vậy là đang làm gì?
Mặt Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ rực, thanh âm của Dạ Đình Sâm rất gợi cảm, đúng là khiến người ta chỉ muốn phạm tội mà.
Hắn mới là người đang quyến rũ cô đấy chứ!
Dạ Đình Sâm xuyên qua mặt nước trong suốt ngắm nhìn thân thể của cô, ánh mắt dần trở lên nóng bỏng.
Ngâm nước ấm lâu, màu hồng phấn đã che kín cơ thể cô, dù khả năng kiềm chế của hắn có cao tới đâu, cũng cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn.
Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt trắng trợn của hắn làm cho ngượng ngùng, cô giơ tay muốn che mắt hắn lại.
– Không được nhìn, em còn chưa tắm xong đâu!
Dạ Đình Sâm không đáp lại, trực tiếp vươn tay ôm cô ra khỏi bồn tắm, làm cô giật mình kêu lên.
Nhạc Yên Nhi kinh hoảng nhắm chặt mắt, cứ tưởng Dạ Đình Sâm sẽ thô lỗ quăng cô lên giường, thế nhưng hắn lại lau khô tóc cùng cơ thể cô trước rồi dùng khăn quấn cô lại, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Về phòng rồi hắn thậm chí còn giúp cô sấy tóc cho khô hẳn.
Nhớ đến ánh mắt hắn lúc nãy cũng có thể thấy hắn giờ đang khao khát điên cuồng thế nào, nghe nói, đàn ông đều là động vật chỉ biết nửa thân dưới, khi có dục vọng sẽ chỉ muốn thỏa mãn.
Nhưng hắn lại có thể kìm nén xúc động trong lòng, vì lo cô bị cảm nên ưu tiên chăm sóc cô trước.
Nếu không phải yêu tới khắc cốt ghi tâm, mấy ai có thể làm được như vậy?
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thật sự rất ấm áp.
Lúc cô mải nghĩ lung tung tóc tóc cũng đã được sấy khô, hơi thở mạnh mẽ của Dạ Đình Sâm ập đến, kéo cô trở lại thực tại.
– Bên cạnh tôi mà em còn thất thần được sao?
Dạ Đình Sâm nhướng mày trêu ghẹo:
– Có vẻ tôi không đủ hấp dẫn rồi.
Nhạc Yên Nhi cố ý trêu lại:
– Anh cũng có sức hấp dẫn á? Sao em lại không biết nhỉ?
Tự làm tự chịu, giây tiếp theo, Nhạc Yên Nhi bị Dạ Đình Sâm ôm lấy, suy đoán bị ném lên giường ban nãy chính thức thành hiện thực.
Cô nằm trên giường còn chưa kịp phản ứng, người kia đã tiến đến gần.
– Không biết? Vậy bây giờ tôi sẽ tỉ mỉ cho em hay…
Giọng nói đầy đặn mê hoặc.
Nhạc Yên Nhi lập tức nghĩ tới trước đây hắn có bao nhiêu ‘tỉ mỉ’ giải thích cho mình, nháy mắt mặt cô đã đỏ bừng, hận không thể đào lỗ mà chui vào.
Rất nhanh, một phòng kiều diễm…
Ngày hôm sau, Nhạc Yên Nhi bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, cô vươn người một cái, lúc này mới hay người bên cạnh đã đi rồi.
Sờ chỗ bên cạnh, gần như không còn độ ấm, xem ra Dạ Đình Sâm đã dậy từ lâu.
Cô cảm thấy khó hiểu, đánh răng rửa mặt xong liền xuống nhà.
Đứng trên cầu thang đã nghe thấy tiếng từ phòng bếp truyền đến.
– Thiếu gia! Thiếu gia! Nhiều rượu đỏ quá rồi!
– A! Thiếu gia, thịt bò sắp cháy rồi! Mau lật đi… Trời ơi…. cháy mất rồi…
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, Dạ Đình Sâm dậy sớm như vậy là để nấu cơm ư?