Thể Tôn

Chương 299


“Oành…” Một âm thanh vang lên. Tên đệ tử của U phủ trước mặt nhiều người đột nhiên bay ngược vè phía sau. Máu tươi và thịt vụn từ người y bắn lên những cường giả xung quanh. Tất cả mọi người kinh hãi, lấy tiên khí cảnh giác mà nhìn xung quanh.

Tên đệ tử U Phủ có thực lực không tầm thường, sau khi ổn định trong không trung. Nhìn bụng mình xuất hiện một vết thương to bằng nắm tay, gương mặt y co giật, trán nổi gân xanh mà ứa mồ hôi lạnh. Sắc mặt y trắng bệch nhìn Kim Cuồng Chiến, ánh mắt không giấu được sự sợ hãi mà hét to:

– Kim Cuồng Chiến! Ta là U…

– Hừ… – Kim Cuồng Chiến hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên xuất hiện một cái ấn to bằng bàn tay. Không để cho tên đệ tử đó nói xong, con ấn phủ kín bởi những chữ kỳ quái lao thẳng về phía tên đệ tử U Phủ. Trong lúc lao đi, cái ấn đột nhiên trở nên khổng lồ, trong nháy mắt đã to bằng ngọn núi. Rồi trong ánh mắt hoảng sợ của tên đệ tử U Phủ, cái ấn tản ra sát khí đen thui đè thẳng xuống.

“Rầm…rầm…” Những tiếng nổ lớn vang lên khiến cho những cường giả thanh niên đang đầy ý chí chiến đấu chấn động. Tên đệ tử của U Phủ có tu vi Cương Đế hoàng giai vậy mà không ngờ trong nháy mắt hồn phi phách tán.

– Cái ấn này chính là tiên khí mà lúc trước Kim Cuồng chiến đã đánh bại Lôi Ma. – Có cường giả thanh niên nhận ra cái ấn khủng bố đó mà nói một cách run rẩy.

Lời nói của người đó khiến cho tất cả đám cường giả còn lại sợ hãi. Những người vừa mới bước ra lập tức phân tán. Mặc dù vẫn không cam lòng nhìn cỏ Long Căn không muốn bỏ đi, chỉ biết đứng tại chỗ mà nhìn Kim Cuồng Chiến.

Con ấn khổng lồ trong nháy mắt thu nhỏ bay vào lòng bàn tay Kim Cuồng Chiến. Sau khi nắm nó lại, Kim Cuồng Chiến lạnh lùng quay đầu nhìn đám cường giả thanh niên bên dưới, cuồng ngạo nói:

– Còn ai tự nhận mình có thực lực để lấy cỏ Long Căn với ta không? – Âm thanh của y mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho đám cường giả chấn động.

Mặc dù họ không cam lòng nhưng mạng thì chỉ có một. Đám cường giả cho dù có giận cũng không dám nói gì, chỉ biết đứng đó.

Ánh mắt của Ngu Đao nhìn Kim Cuồng Chiến một cách sắc bén. Mặc dù trong lòng nổi sát khí nhưng Ngu Đao cũng hiểu được bản thân mình không nắm chắc có thể thẳng được đối phương. Vì vậy chỉ nên nhẫn là tốt nhất. Tất cả đều dựa vào thực lực, thực lực bản thân không đủ thì chỉ nên nhẫn. Ngu Đao nắm chặt hai tay mà lựa chọn im lặng.

Trong đám cường giả thanh niên mặc dù không thiếu người của thế lực lớn nhưng cũng không ai dám nói ra thế lực của mình để uy hiếp Kim Cuồng Chiến. Thực lực của U Phủ trong ngũ giới cũng đứng trong năm môn phái hàng đầu nhưng Kim Cuồng Chiến chẳng nói hai lời đã làm cho đệ tử của U Phủ hồn bay phách lạc. Sự quyết đoán như vậy chỉ có thể có ở phái Kim Cương. Hơn nữa, lúc này địa vị của Kim Cuồng Chiến ở phái Kim Cương không hề tầm thường, những người bình thường không thể động tới.

– Nếu như không có thì như vậy cây cỏ Long Căn này, Kim Cuồng Chiến ta xin nhận. – Kim Cuồng Chiến liếc mắt nhìn đám cường giả bên dưới mà mỉm cười hài lòng. Thoáng cái, y đã xuất hiện trước cỏ Long Căn. Mấy tên cường giả đứng bảo vệ cỏ Long Căn thấy Kim Cuồng Chiến tới liền hoảng sợ nhanh chóng lui lại vài bước, không dám chọc vào đối phương.

Mặc dù bọn họ nhiều người hơn nhưng cái ấn khổng lồ như vậy cho dù có ngàn người cũng có thể đè chết.

Ánh mắt của Kim Lâm kích động không thôi. Gã nhìn Kim Cuồng Chiến với ánh mắt sùng bái. Ở trong lứa thanh niên của phái Kim Cương, Kim Cuồng Chiến là một kỳ tích. Chỉ sợ, trong phần lớn đệ tử tuổi thanh niên của phái Kim Cương luận tu vi và thực lực không một ai dám nghĩ mình có thể thắng được Kim Cuồng Chiến. Vì vậy mà ở trong số thanh niên của phái Kim Cương, Kim Cuồng Chiến có danh vọng rất cao. Không chỉ do thân phận đặc biệt mà gã còn khiến cho người ta kính nể vì tư chất.

Kim Cuồng Chiến lại lấy cái hộp ngọc hơi xoay người đi về phía cỏ Long Căn.

Rất nhiều cường giả đều nuốt nước miếng, ánh mắt không cam lòng, đồng thời trong lòng cảm thấy lo lắng. Một thứ thiên tài địa bảo như vậy mà bị người ta lấy đi thì chẳng ai có thể chịu nổi.

Tất cả mọi người đều mở tơ mắt mà nhìn Kim Cuồng Chiến đang đưa tay về phía cỏ Long Căn. Bất ngờ, Kim Cuồng Chiến đột nhiên dừng lại, đứng thằng người, quay đầu nhìn về phía chân trời. Y hơi nhíu mày, nét mặt có chút gì đó như không thể tin được vào cảm giác của mình.

Ở nơi chân trời, một ngọn lửa đỏ chợt bùng lên. Chỉ trong vài giây, một người mặc áo đen cầm một thanh trường kiếm đỏ như lửa xuất hiện nơi chân trời. Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng về phía Kim Cuồng Chiến.

– Lôi Ma? Ngươi vẫn chưa chết? – Kim Cuồng Chiến trầm giọng nói. Âm thanh như ẩn chứa một sự khó tin. Bản thân y đã dùng Hồn phệ đại ma ấn vậy mà vẫn không thể đánh cho Lôi Ma hồn bay phách lạc được hay sao?

– Kim Cuồng Chiến! Ngươi không chết, Lôi Ma ta làm sao có thể chết? – Người vừa tới chính là Lôi Ma.

Lôi Ma phi hành về phía Tây Bắc cũng chẳng để ý tới sự tồn tại của tiên thú. Trên đường phi hành, trước đó không lâu, hắn cảm nhận được một làn sóng chấn động quen thuộc. Suy nghĩ cẩn thận, Lôi Ma nhận ra làn sóng đó chỉ có từ Hồn Phệ đại ma ấn của Kim Cuồng Chiến mới có thể tạo ra được. Ngay lập tức, Lôi Ma nhanh chóng lao tới. Có được thanh trường kiếm đỏ như lửa, cho dù từ thực lực cho tới lòng tự tin của Lôi Ma đều tăng lên rất nhiều. Thanh trường kiếm đó mang tới cho hắn một cảm giác kỳ diệu, giống như chỉ cần có nó trong tay là có thể tung hoành một nơi.

Ngu Đao nhìn Lôi Ma trong không trung, ánh mắt thanh đổi, thầm cảm thấy nhẹ nhõm cho Lôi Cương. “Xem ra ca ca của sư tôn đúng là không làm sao. Hơn nữa, hơi thở của y tản ra khiến cho mình cảm thấy áp lực.” Đặc biệt thanh trường kiếm màu đỏ còn khiến cho Ngu Đao không dám nhìn thẳng. Trong lòng Ngu Đao có chút mong đợi xem ca ca của sư tôn với thân thể tam thuộc tính được mọi người coi trọng chẳng chắc không thể tầm thường.

Sự xuất hiện của Lôi Ma khiến cho đám cường giả thanh niên vui vẻ. Nếu như lúc trước phần lớn chỉ là kinh ngạc hay nghi hoặc thì lúc này, sự xuất hiện của Lôi Ma chính là khiến cho tình thế thay đổi. Hơn nữa có thể thấy Lôi Ma dường như đã mạnh hơn. Đặc biệt là trận chiến ở thành Đạo Nghĩa đã in sâu trong lòng mỗi người.

– Lôi Ma! Ngươi đúng là mạng lớn. Lần này, Kim Cuồng Chiến ta sẽ cho ngươi không còn sống mà rời khỏi Chí Bảo. – Kim Cuồng Chiến hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, cái ấn đen thui bắn về phía Lôi Ma. Lúc nó vọt lên không trung liền hóa to, tản ra lán sương sát khí cuồn cuộn giống như một ngọn núi lớn đánh xuống người Lôi Ma. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lôi Ma hơi nhếch miệng mà cười lạnh. Trên mu bàn tay đang nắm thanh trường kiếm màu đỏ đột nhiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Chút ánh sáng đó không ngờ hợp thanh một thứ văn tự kỳ dị. Đồng thời, thanh trường kiếm đột nhiên sáng rực, lao ra khỏi tay Lôi Ma mà bắn về phía cái ấn.

“Oành…” Hai thanh tiên khí điên cuồng tấn công nhau. Làn sóng chấn động tản ra đinh tai nhức óc khiến cho đám cường giả thanh niên đều biến sắc. Có nhiều người phun máu tươi. Ngay lập tức đám cường giả bỏ chạy về bốn phương tám hướng.

Sau khi mọi người chạy trốn, Ngu Đao cầm đoản đao, thân thể phát ra lực lượng của mạnh mà lao về phía cỏ Long Căn rồi sau đó chạy theo mọi người. Cỏ Long Căn biến mất nhưng lúc này làm gì còn có người nào bận tâm để ý tới nó? Ngay cả Kim Cuồng Chiến cũng thế.

Nhìn thanh trường kiếm màu đỏ trên không trung không hề e ngại Hồn phệ đại ma ấn, thậm chí còn tấn công điên cuồng, ánh mắt của Kim Cuồng Chiến trở nên lạnh lùng. Trong lòng y thầm kinh ngạc, tự hỏi chẳng lẽ Lôi Ma lại có được sự kỳ ngộ? Cho dù là tiên khí trung phẩm cấp tám trước mặt Hồn phệ đại ma ấn cũng phải run sợ.

Trong lúc Kim Cuồng Chiến đang suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được một bóng đen vọt về phía mình khiến cho Kim Cuồng Chiến giật mình, tự tăng cho mình thêm một lớp cương khí rồi lấy tiên khí mà tấn công bóng đen.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Linh La Giới

Chương 299


Sau khi vận chuyển một lượng lớn linh lực đánh ra một chiêu vừa rồi, Tụ Linh Huyệt của Hạ Ngôn gần như đình trệ.
 
Bất quá, sau một lát, Tụ Linh Huyệt của Hạ Ngôn lại chậm rãi tự chuyển động. Các dòng linh lực màu trắng từ Tụ Linh Huyệt, mang theo những điểm sáng giống như sao trời, nhanh chóng chữa trị hao tổn trong kinh mạch, gân cốt và toàn bộ thân thể của Hạ Ngôn.
 
Lúc này, nếu như có thể sử dụng một ít đan dược chữa thương, hiệu quả tự nhiên rất tốt. Bất quá, trong lúc so đấu, sử dụng đan dược hiển nhiên không quá thực tế. Hơn nữa, trên người Hạ Ngôn cũng đã không còn Khí Huyết Đan.
 
Trải qua một đoạn thời gian thở dốc, hô hấp của Hạ Ngôn dần dần ổn định lại, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ dần dần trở nên hồng hào. Sự khôi phục thể lực của Hạ Ngôn, người thường căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.
 
– Tên Hạ Ngôn này, dĩ nhiên vẫn chưa ngã xuống!
 
Vương Vũ đứng xa xa cách đó mấy chục mét, vẻ mặt ngưng trọng, cắn răng thầm nói.
 
Linh lực trong cơ thể của hắn, lúc này giống như chia năm xẻ bảy. Vương Vũ cũng đang tận dụng toàn bộ thời gian thở dốc ít ỏi để ngưng tụ lại linh lực đã bị đánh tan. Hắn biết, thương thế của Hạ Ngôn so với hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều. Chỉ cần tại lúc này, có thể tiếp tục công kích Hạ Ngôn như vừa rồi thì Hạ Ngôn nhất định phải thua.
 
Phá Vân Cương trong tay Vương Vũ chậm rãi giơ lên, trên thân thanh Phá Vân Cương màu đen đã có một chỗ hỏng lớn cỡ một ngón tay.
 
– Cái gì?
 
Vương Vũ nhìn chỗ hổng này thất kinh!
 
Phá Vân Cương này được chế tạo từ nhiều loại khoáng thạch cao cấp vô cùng hiếm thấy, vô luận là độ cứng rắn hay độ sắc bén đều phi thường xuất sắc, không phải những binh khí bình thường có thể so sánh được. Thế nhưng hiện tại, dĩ nhiên bị chém thủng một lỗ lớn bằng một ngón tay.
 
'Trong tay gã Hạ Ngôn kia rốt cuộc là vũ khí gì? Dĩ nhiên lợi hại như vậy? Phá Vân Cương của ta, đã bị hắn phá hư!
 
Vương Vũ giật mình hít sâu một hơi, linh lực trong cơ thể dần dần thông thuận.
 
Nếu như là vũ khí của ta kém hơn một ít, vậy chẳng phải là bị chém đứt rồi hay sao? Nếu vũ khí bị gẫy thì lần va chạm vừa rồi, ta khẳng định bị trọng thương!”
 
Nghĩ vậy, trong lòng Vương Vũ hoảng sợ!
 
Đoàn người vây xem bốn phía lôi đài, lần thứ hai xao động.
 
Nhìn hình ảnh lôi đài bị phá hỏng hiện tại, thực sự quá mức chấn động. Lực lượng của cường giả, dĩ nhiên có thể làm ra được tới tình trạng này, điều này rốt cuộc cần lực lượng cường đại cỡ nào? Từng khối đất đá thật lớn, rải rác rơi loạn xung quanh.
 
Trên đài cao, khuôn mặt của Manh Tòng Phương đã đen kịt như mực. Trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang âm độc. Ngón tay khom lại như vòng vuốt chim ưng, cứng rắn tựa như sắt thép.
 
– Ta kháo Hạ Ngôn này quả thực…
 
Trên đài cao, một đại nhân vật thở ra một hơi dài, nhịn không được trừng mắt há hốc miệng.
 
Hạ Ngôn hiện tại đã có thực lực như thế này, nếu như tiếp tục tiến vào Thiên Cung tu luyện.
 
Vèo!
 
Hạ Ngôn động rồi!
 
Hạ Ngôn dĩ nhiên động trước rồi. Những người trên đài cao nhìn thấy rõ tình hình hiện tại, họ đương nhiên biết Hạ Ngôn bị thụ thương nặng hơn nhiều so với Vương Vũ. Cũng hiểu rõ, đoạn thời gian ngắn dừng lại vừa rồi, cả hai người đểu đang nỗ lực khôi phục lại lực lượng của chính mình.
 
Thương thế nghiêm trọng hơn đương nhiên phải khôi phục chậm hơn một chút. Vì vậy, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng người dẫn đầu đợt công kích tiếp theo phải là Vương Vũ. Thế nhưng, trong tầm nhìn của mọi người, dĩ nhiên là Hạ Ngôn xuất thủ trước.
 
Thần Hi kiếm từ trên cao chém xuống mang theo một cỗ kiếm khí cường đại, sắc bén chém xuống.
 
Ầm ầm.
 
Tiếng khí bạo mãnh liệt, làm cho tất cả mọi người cảm giác được một uy lực của một kiếm này mạnh mẽ như thế nào. Kiếm ảnh phô thiên cái địa, phảng phất như toàn bộ thiên địa đều bị cắn nuốt.
 
Thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời cùng bị kiếm ảnh đây đặc che lấp. Toàn bộ không gian đều là quang mang màu bạc từ thân Thần Hi kiếm bạo ra. quang mang nhiều màu đẹp mắt làm cho con mắt đau đớn không thôi.
 
-Phù! Khi thân ảnh Hạ Ngôn xuất động thì đồng thời Vương Vũ cũng mạnh mẽ tụ tập linh lực toàn thân, cắn răng một cái, khống chế linh lực bên ngoài, dưới chân đạp mạnh, thân thể hướng về phía trước thoát ra, sau đó dĩ nhiên phiêu phù lên trên không trung.
 
Kiếm khí trong nháy mắt thôn phệ Vương Vũ. Thế nhưng nếu chỉ có kiếm khí, cho dù có đánh trúng Vương Vũ thì cùng không thể chân chính tạo ra được uy hiếp. Kiếm khí, nếu như đối phó với kẻ có thực lực yếu hơn bản thần rất nhiều, vậy thì hiệu quả sát thương rất rõ rệt. Tuy nhiên đối với với đối thủ có thực lực tương đương thì khó có hiệu quả gì. Kiếm khí dù sao cũng chỉ là linh lực hình thành nên dòng khí sắc bén, tuy rằng lợi hại, nhưng tác dụng không đủ.
 
Vì vậy, trong trường hợp Vương Vũ, kiếm khí mà Hạ Ngôn chém ra, không tạo ra tác dụng chân chính gì. Vương Vũ phiêu phù giữa không trung, đôi con mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn phía dưới.
 
– Không xong, hắn từ trên cao đánh xuống ta không có thủ đoạn nào tốt để đối phó với hắn.
 
Thân thể Hạ Ngôn đột nhiên dừng lại, Vương Vũ này trước khi công kích của hắn có hiệu quả thì đã bay vút lên trên cao, tránh né công kích thực thể của Thần Hi kiếm.
 
– Hạ Ngôn, ưu thế của Linh Tông, ngươi không thể nào bù đắp được. Nếu như ngươi cũng là Linh Tông thì ta đây nhất định phải thua. Nhưng đáng tiếc, ngươi không phải Linh Tông, vì vậy ngày hôm nay đã định trước ngươi thất bại!
 
Vương Vũ lạnh giọng nói, trong lúc hai mắt chớp động, một tia tinh quang bắn ra.
 
Sau đó, Phá Vân Cương trong tay Vương Vũ hóa thành một đạo lưu quang màu đen, hướng về phía Hạ Ngôn siết tới.
 
Thân ở bên dưới, Hạ Ngôn xác thực phi thường bị động.
 
Bất quá, đối mặt với công kích của Vương Vũ, Hạ Ngôn chỉ có thể cắn răng chống lại.
 
Ầm!
 
Hai người, lần thứ hai va chạm cùng một chỗ. Lúc này đây, thân thể Hạ Ngôn dừng lại, dưới chân đạp mạnh vào đất đá. Thực giống như đạp vỡ thủy tinh, trong nháy mắt nghiền nát trăm nghìn mảnh khác nhau.
 
Răng rắc! Thậm chí, xương cốt toàn thân của Hạ Ngôn cảm giác như bị nghiền nát.
 
Mà Vương Vũ, lại hơi xoay người, một lần nữa bay ngược lên trên bầu trời. Khi thân thể bị đẩy văng ngược lại, đồng thời khống chế linh lực bên ngoài giảm bớt lực lượng. Vương Vũ có vẻ như dễ dàng hơn rất nhiều so với Hạ Ngôn.
 
– Còn cầm cự được sao?
 
Vương Vũ nhìn thấy khóe miệng Hạ Ngôn chảy máu tươi, cười lạnh hỏi. So đấu tới lúc này, cả hai bên đều đã đem toàn bộ thực lực dốc hết ra.
 
– Ha ha, thử xem sẽ biết.
 
Cánh tay trái của Hạ Ngôn đưa lên chùi máu khóe miệng, nhìn Vương Vũ trong không trung cười nhạt nói.
 
– Cứ tiếp tục như vậy, ta chắc bại!
 
Tuy miệng nói thử xem, thế nhưng trong lòng Hạ Ngôn lại lo lắng nghìn vạn lần. Kinh mạch cơ thể vừa mới chữa trị lại một lần nữa bị thương nặng, thương thế so với lần trước còn nặng hơn nhiều lắm. Thậm chí ngay cả Tụ Linh Huyệt cũng có dấu hiệu đình trệ lại. Linh lực trong cơ thể cũng không còn vận chuyển thông thuận như trước nữa.
 
Công kích tiếp theo của Vương Vũ, rất có khả năng Hạ Ngôn không thể đứng thẳng được.
 
– Đồng thời giao thủ, thân thể của ta cũng rút lui giảm bớt lực chấn động. Chỉ có như vậy mới kéo dài được một chút thời gian.
 
Trong lòng Hạ Ngôn thở dài thầm nghĩ.
 
Lúc này, trong đầu Hạ Ngôn, đột nhiên hiện lên chiêu thức Linh La Kiếm đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Mỗi một chiêu, mỗi một thức đều là do Hạ Ngôn cô đọng vô số vũ kỹ khác mà hình thành.
 
Những chiêu thức này, tuy rằng do tâm pháp Linh La Kiếm cô đọng dung hợp, thế nhưng cũng coi như là chính bản thân Hạ Ngôn tự mình sáng tạo.
 
Hạ Ngôn đối với nhũng chiêu thức này, thực sự quen thuộc giống như những bộ phận trên cơ thể mình vậy.
 
Dưới sự vận chuyển của tâm pháp Linh La, những chiêu thức này, dĩ nhiên tự động diễn luyện.
 
Vương Vũ ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, Phá Vân Cương trong tay một lần nữa chỉ về phía trước.
 
– Hạ Ngôn, nhìn xem ngươi có thể tiếp được một chiêu này hay không!
 
Vèo vèo!
 
Thân thể Vương Vũ một lần nữa đáp xuống, xung quanh thân thể vờn quanh một cỗ khí lưu cường liệt cỗ khí lưu này, thậm chí có thể giết chết cường giả Đại Linh Sư bình thường!
 
Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng tụ, Thần Hi kiếm trên tay trong nháy mắt đâm ra, kiếm quang liên tiếp nghênh hướng lưu quang màu đen giữa không trung.
 
Ầm!
 
Lúc này, thân thể Hạ Ngôn bị lực phản chấn đẩy lùi tới hơn mười mét, lực lượng công kích đã bị đẩy đi hơn phân nửa. Dù vậy, Hạ Ngôn vẫn có cảm giác hô hấp không thể thông thuận.
 
– Lực lượng!
 
– Linh lực, ngưng tụ!
 
– Đem toàn bộ lực lượng áp súc vào một điểm. Sau đó chợt bạo, Đem toàn bộ linh lực quán nhập vào thân Thần Hi kiếm, tụ tập tới đầu mũi kiếm, sau đó đột nhiên tuôn ra.
 
– Ta một mực nỗ lực ngưng tụ như vậy, mặc dù có tiến triển, nhưng cũng rất chậm chạp. Hiện tại, hy vọng duy nhất chính là có thể đem linh lực ngưng tụ vào một điểm tiến hành công kích!
 
Trong tâm linh của Hạ Ngôn, phảng phất như có một tầng ngăn cách mỏng bị phá ra, thoáng cái mọi thứ trong đầu trở nên rõ ràng, thông suốt. Tuy rằng trước đây Hạ Ngôn cũng biết rõ lực lượng ngưng tụ rất quan trọng, thế nhưng vẫn tiến triển không được nhiều cho lắm.
 
Mà hiện tại, Hạ Ngôn lại nghĩ chính mình có thể ngưng tụ được. Trong tình huống linh lực toàn thân tan rã, Tụ Linh Huyệt không thể vận chuyển thông suốt, Hạ Ngôn dĩ nhiên có một loại cảm giác giống như gương sáng.
 
– Cứ đánh tiếp, Hạ Ngôn nhất định trọng thương.
 
Liễu Vân đứng trên đài cao, trong ánh mắt lộ rõ một tia lo lắng.
 
– Sợ rằng hiện tại thương thế của Hạ Ngôn đã không còn nhẹ nữa rồi! Không được!
 
Trong lòng Liễu Vân khẽ động.
 
– Ta phải ngăn cản Hạ Ngôn đánh tiếp!
 
Liễu Vân chuyển mắt nhìn về phía Lưu tiên sinh.
 
– Lưu tiên sinh, Học Viện Tử Diệp xác thực không bằng được Học Viện Long Đằng. Trận giao lưu này, Học Viện Tử Diệp nhận thua, đến đây kết thúc thôi.
 
Liễu Vân trầm giọng hướng về phía Lưu tiên sinh nói.
 
Chủ động chịu thua, Liễu Vân còn chưa từng làm chuyện như vậy. Thế nhưng, hiện tại, hắn phải làm như vậy.
 
– Viện trưởng Liễu Vân, ngươi xác định muốn chịu thua hay sao?
 
Lưu tiên sinh cũng muốn trận đấu giữa Hạ Ngôn và Vương Vũ kết thúc, vạn nhất xảy ra sơ xuất, vậy thì tổn thất sẽ rất lớn.
 
Hai học viên này, đều đã đánh đến đỏ mắt rồi, sợ rằng sẽ không còn giữ được chừng mực nữa, dốc hết sức đánh mà không nghĩ tới hậu quả.
 
– Đúng!
 
Liễu Vân kiên định nói.
 
– Tốt. Lưu tiên sinh, vậy thì nhanh chóng tuyên bố đi thôi. Sau đó ánh mắt chuyển xuống phía dưới, phát ra âm thanh.
 
– Hạ Ngôn, Vương Vũ, các ngươi có thể dừng trận đấu được rồi, Học Viện Tử Diệp đã chịu thua.
 
Lúc này Học Viện Tử Diệp chịu thua, cũng không khó nhìn. Những người xem xung quanh đều thấy hết hồn, đã phi thường chấn động rồi. Trận so đấu tới đây kết thúc, đối với bọn họ mà nói đã phi thường thỏa mãn.
 
– Kết thúc đi thôi. Hạ Ngôn này, xác thực là thiên tài. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thực đáng tiếc.
 
Manh Tòng Phương lắc đầu, sau đó lại thở dài một tiếng nói.
 
– Học Viện Tử Diệp thua cũng là vinh quang. Mục Điện chủ đột nhiên nói một câu.
 
– Không sai, Hạ Ngôn chính là vinh quang của Học Viện Tử Diệp.
 
Hà tiên sinh bồi thêm một câu, cùng với ngữ khí nặng hơn một chút, đồng thời dùng nhãn thần khinh miệt nhìn thoáng qua Manh Tòng Phương.
 
Học Viện Long Đằng để cho cường giả Linh Tông Vương Vũ từ Thiên Cung chạy tới tham gia giao lưu giữa các học viện, chuyện này những đại lão Thánh Địa này ngoài miệng không nói cái gì, thế nhưng trong lòng đều rất rõ ràng. Manh Tòng Phương quả thực quá hèn mọn, chỉ là không nói rõ ra mà thôi.
 
– Hử? Hai người bọn họ!
 
Mọi người đột nhiên chú ý tới, sau khi Lưu tiên sinh tuyên bố so đấu giữa Học Viện Tử Diệp và Học Viện Long Đằng đã kết thúc. Thế nhưng Hạ Ngôn và Vương Vũ trong sân cũng không lập tức kết thúc tỷ đấu. Hai người này vẫn đang tích súc lực lượng chuẩn bị công kích.
 
– Không xong!
 
Liễu Vân trừng mắt, hô to một tiếng. Thân thể trong nháy mắt hóa thành một trận gió thoảng hướng về phía dưới phóng đi, ông muốn ngăn cản hai người tiếp tục tỷ đấu. Đây là giao lưu giữa hai học viện chứ không phải là ẩu đả sinh tử!
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Xuyên Việt Toàn Năng Võng Hồng

Chương 299:


Chủ nhật sáu giờ tối nửa, Lưu Mạn cùng Tô giáo sư cùng nhau ăn xong bữa tối về sau, liền trở lại gian phòng của mình, ngồi đợi Diệp Tử Lương tuyên bố « Manh sủng bệnh viện » tập 2.

Đi qua cánh hoa thêm nhiệt, phim phóng sự trung thực fan bọn họ giống như nàng, sớm tiến vào video phát ra giao diện.

“Cướp ghế sô pha, tập 2 đánh tạp.”

“Hàng phía trước an vị.”

“Đợi lâu như vậy, tập 2 rốt cuộc đã đến!”

“Ta điên cuồng đổi mới, thế nào còn chưa có bắt đầu a.”

Diệp Tử Lương một giây không nhiều, một giây không ít, đúng giờ tại 7:00 một khắc này, thượng truyền video.

Tập 2 phiến đầu giống như Tập 1-, có gạch men qua đi bệnh viện thú cưng cửa chính, phiến đầu khúc vẫn là Lý Tiểu Như đàn tấu hoạt bát khúc dương cầm, nhưng kèm theo vui sướng từ khúc, màn hình biến thành đen, một nhóm văn tự viết: “Bản tập nội dung phần lớn vì không phải bình thường quay chụp” .

Tiếp theo hình ảnh biến thành điện thoại di động từ đứng sau camera thị giác, điện thoại di động tựa hồ bị người cầm ở trong tay, dùng quần áo nửa ngăn trở, hình ảnh một mực tại lắc, họa chất cặn bã, rất mơ hồ, theo Tập 1- HD họa chất không thể so sánh, khán giả có chút không thích ứng.

“Đây là kinh phí không đủ tiết tấu?”

“Ta cảm giác hình như là đang chụp trộm.”

“Trừ hư hư thực thực Dụ bác sĩ sau lưng, cùng với phía sau hắn bệnh viện bày biện, cũng không có chụp lén đến cái gì nha.”

Ngay tại mọi người nghi ngờ thời điểm, cánh hoa bên trong nữ nhân tiếng mắng lại xuất hiện, đây là không có biên tập qua, hoàn chỉnh nội dung, khán giả sau khi nghe xong, đại khái hiểu tiền căn hậu quả.

Nữ nhân này mèo Ragdoll thân thể không thoải mái, tại Dụ bác sĩ nơi này tốn hơn hai trăm khối tiền làm kiểm tra, bác sĩ tỏ vẻ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà ăn quá tạp, tiêu hóa không tốt, mở một ít thông thường dược phẩm, dặn dò nàng trở về chú ý miêu mị ăn uống là được. Nữ nhân trở về cho mèo uống thuốc, nhưng không có nghe bác sĩ lời nói, vẫn cho mèo ăn nàng cho rằng thức ăn tốt nhất, mèo tình huống không có chuyển biến tốt đẹp, nàng liền chạy tới bệnh viện, tìm Dụ bác sĩ cãi cọ, mắng hắn lang băm.

Tuy nói là chụp lén, nhưng quay chụp người rất có đạo đức, từ đầu đến cuối không có đem ống kính đối hướng nữ nhân này, đối cái kia mèo Ragdoll, cũng chỉ có một cái chợt lóe lên hình ảnh, hơn nữa giọng của nữ nhân cẩn thận nghe, có thể nghe được là đi qua xử lý qua, phim phóng sự đầy đủ bảo vệ nàng tư ẩn.

“Dụ bác sĩ tính tình thật tốt, vô luận nữ nhân này thế nào mắng hắn, hắn đều ôn tồn nói chuyện.”


— QUẢNG CÁO —

“Đúng vậy a, có mấy lời kỳ thật rất khó nghe, chúng ta cái này người xem đều cảm thấy quá phận, trong lòng của hắn cũng rất tức giận đi.”

“Ngành dịch vụ chính là như vậy, không thoải mái nữa cũng phải nhẫn, đổi thành ta, trực tiếp đem nàng đuổi đi ra.”

“Vạn nhất nàng thật khiếu nại làm sao xử lý? Vạn nhất nàng tại trên mạng viết soa bình làm sao xử lý? Danh tiếng một xấu, ai còn đến? Làm ăn không thể tùy theo tính tình của mình.”

“Lại nói cái này nữ chính là chủy độc một điểm, cảm xúc kích động một điểm, nhưng nàng yêu sủng vật của mình là sự thật, nàng tóm chặt Dụ bác sĩ không thả cũng là bởi vì lo lắng nàng mèo, ta cảm thấy tình có thể hiểu, lẫn nhau đều thối lui một bước liền tốt.”

“Dụ bác sĩ tiền đều trả lại cho nàng, còn muốn thối lui đến cái gì tình trạng? Cấp lại tiền cho nàng mèo kiểm tra nha.”

Xem hết phim phóng sự cái thứ nhất chuyện xưa, bạn trên mạng thật lý trí, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tương đối nhất trí ý kiến là, tất cả mọi người cảm thấy Dụ bác sĩ tu dưỡng tốt, làm ăn khó khăn.

Tại chuyện xưa lúc kết thúc, mang theo khẩu trang Dụ bác sĩ tại ống kính phía trước, nói với mọi người, “Căn cứ mèo chủng loại khác nhau, bọn chúng dạ dày hấp thu năng lực cũng có ngày đêm khác biệt, mèo Ragdoll, mèo Garfield, Sphinx mèo dạ dày rất nhạt, chính mình lại không quá sẽ khống chế sức ăn, một khi chủ nhân nuôi dưỡng không thích đáng, rất dễ dàng tạo thành bỏ ăn, nôn mửa, dạ dày viêm, nghiêm trọng khả năng nguy hiểm sinh mệnh, cái thứ nhất trong chuyện xưa cái này mèo Ragdoll tương đối may mắn, nhưng mà ăn nhiều lắm, rất nhỏ bỏ ăn, không muốn ăn, không có bị bệnh, điều dưỡng mấy ngày là có thể tốt.”

“Bởi vậy, ta trong này nói cho các vị mèo chủ nhân, thỉnh vừa phải yêu mèo, không cần mù quáng loạn mua loạn uy, tự cho là đúng đối mèo tốt, có đôi khi sẽ hoàn toàn ngược lại, dù là quý nhất tốt nhất đồ ăn cho mèo, cũng không nhất định thích hợp ngươi mèo.”

“Nếu như nhà ngươi mèo xuất hiện cùng cố sự bên trong mèo Ragdoll giống nhau tình huống, xin đừng nên sốt ruột đi bệnh viện thú cưng, tới trước phổ thông tiệm thuốc mua nhi đồng dùng đoán mò tróc thạch tán cùng trẻ nhỏ dùng ích sinh khuẩn, những thuốc này đối mèo có tác dụng giống nhau mặt khác dược tính ôn hòa, lại đồng thời giảm bớt mèo sức ăn, tự hành điều dưỡng ba ngày, mèo cơ bản có thể khỏi hẳn.”

“Nói một cách khác, coi như chúng ta đi bệnh viện thú cưng, bác sĩ cũng là như vậy trị liệu lạc?”

“Trên lầu ngươi suy nghĩ nhiều, bác sĩ có thể sẽ để ngươi mèo làm đủ loại kiểm tra, để ngươi giao tiền…”

“Không sai! Lần trước nhà ta chó có chút tiêu chảy, đưa đến bệnh viện thú cưng làm một cái không biết cái quỷ gì sàng lọc, liền xài 1200! Kết quả bác sĩ chỉ mở ra một điểm thuốc cảm mạo, ngăn tả thuốc, nhường chính chúng ta trở về quan sát…”

“Quá bạo lợi!”

“Nước ta bác sỹ thú y ngành nghề gần nhất mấy năm này mới bắt đầu phát triển, bệnh viện thú cưng bất luận quy mô đồng dạng đều là tư nhân xây dựng, bộ ngành liên quan tạm thời không có công khai hoạt động giám thị cơ chế, nói thật đi, cái này y phí bệnh viện đều không hợp lý!”


— QUẢNG CÁO —

“Ta cảm thấy Dụ bác sĩ thu phí liền thật hợp lý a, hắn không phải chỉ lấy nữ nhân kia 270 khối tiền nha.”

“Hơn nữa cuối cùng còn trả lại cho người ta…”

“Còn có Tập 1- bên trong Đại Hoàng, hắn tự móc tiền túi cho nó đặt trước làm mấy ngàn khối chó xe lăn.”

“Bác sỹ thú y đại thần thật sự là nghiệp nội lương tâm! Hắn không thiếu tiền, hắn là thật tâm thích tiểu động vật mới mở bệnh viện thú cưng.”

“Dụ bác sĩ bại lộ như vậy ngành nghề quy tắc ngầm, thật không có việc gì sao?”

“Phía trước ta đối với hắn bộ dáng vừa vặn kỳ, hiện tại ta cảm thấy hắn không lộ mặt là đúng!”

“Dù sao bệnh viện của hắn chiêu bài bị gạch men, nhìn không ra ở nơi nào.”

Tại nghị luận của mọi người bên trong, phim phóng sự tiến vào cái thứ hai chuyện xưa, cũng chính là Đào Chi Dao cùng quả mận chuyện xưa. Đào Chi Dao không có lộ mặt, bất quá chuyện xưa ngay từ đầu, phụ đề đặc biệt thuyết minh nàng là phim phóng sự thợ quay phim Đào Tử, mèo là nàng huynh trưởng đưa cho nàng lễ vật. Khi thấy Dụ bác sĩ nói mèo khiến nguyên nhân gây bệnh bởi vì là thật nhỏ virus về sau, nhắn lại khu lại bắt đầu nghị luận.

“Thật nhỏ là bệnh nan y a, chẳng lẽ cái này một tập bên trong, có tiểu động vật qua đời ống kính sao? Nếu có, ta liền không nhìn, lớn tuổi, trái tim chịu không được.”

“Còn nhỏ như vậy mèo, thật sự là nghiệp chướng.”

“Khó trách phía trước giống như nhìn thấy Đào Tử tỷ tỷ tại Weibo bên trên phơi qua cái này tiểu Lam mèo, đột nhiên theo một ngày nào đó bắt đầu, nàng liền Weibo đều không được, nàng nhất định rất khó chịu.”

“Các ngươi trước tiên đừng bi quan như thế tốt sao, Dụ bác sĩ nói rồi hắn có thể trị hết a.”

“Không thể nào. Ta một năm trước tại tiểu khu cửa sau nhặt được qua một con mèo nhỏ, dễ thương vừa đáng thương, liền mang về nhà nuôi, ngày thứ hai, nó liền xuất hiện cùng trong chuyện xưa cái này mèo mắt xanh đồng dạng triệu chứng, ta dẫn nó đi chúng ta bên này bệnh viện thú cưng kiểm tra, bác sĩ tại chỗ xác nhận là thật nhỏ virus, cũng nói có thể trị, kết quả ta tốn gần một vạn khối tiền, sau năm ngày, nó hay là chết.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 299


Vì chuyện xảy ra ở bệnh viện, hai người đều cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi yên tĩnh ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi lên phòng nghỉ ngơi sớm.

Nhưng Dạ Đình Sâm không được thoải mái như vậy. Hôm qua, các thành viên hội đồng quản trị đã tỏ thái độ, hôm nay lại trễ công việc mất một ngày nên hắn có rất nhiều việc phải giải quyết.

Vậy nên sau khi Nhạc Yên Nhi về phòng, Dạ Đình Sâm lập tức sang thư phòng, bật máy tính, kết nối video với trụ sở chính.

Bây giờ đang là buổi chiều ở Anh quốc, hình ảnh vừa kết nối đã có một giám đốc vội vã chất vấn:

– Căn cứ vào lịch hẹn trước đó, chúng ta phải tổ chức buổi họp ban giám đốc vào buổi trưa, vậy mà giờ lại trì hoãn tới tận giờ tan tầm, xin hỏi chủ tịch Dạ hôm nay đã làm gì, có biết ban giám đốc vẫn luôn chờ hay không?

Vị giám đốc này tên là Louis, hậu duệ hoàng gia Pháp, mặc dù Pháp đã không còn hoàng gia nhưng là một quý tộc chân chính, lại thêm nguồn tài chính dồi dào từ đời trước cũng đủ để gia tộc của Louis đứng vững chân trong giới quý tộc Pháp, có được vinh quang vô thượng.

Ban giám đốc của LN và các giám đốc bình thường của công ty không giống nhau, mỗi một vị trong ban giám đốc của LN đều có thân phận và địa vị cao quý, họ truyền thừa đời này qua đời khác, bảo vệ LN, khống chế hướng phát triển của tập đoàn để LN luôn bất bại trong giới kinh doanh giả dối và quỷ quyệt này.

Cũng vì vậy nên người thừa kế của LN nhất định phải được họ thừa nhận, chỉ có người thừa kế chân chính mới nhận được sự trợ giúp hết lòng từ ban giám đốc.

Nhưng không vì thế mà Dạ Đình Sâm khách khí với họ, hắn vẫn lạnh nhạt nói:

– Tôi biết thời gian của các vị đều quý giá, vậy nên tôi không nói lời thừa, các vị đợi tôi một ngày thì hẳn đã thảo luận được phương án tốt nhất, xin hỏi ai sẽ là đại biểu đưa ra ý kiến?

Louis đã cao tuổi, tới đâu cũng được đối đãi tôn kính, đâu thể chịu được thái độ này của Dạ Đình Sâm, ông tức giận đến run người.

Louis định nổi giận, chẳng ngờ Mike lại liếc mắt qua, hỏi Dạ Đình Sâm trước khi Louis lên tiếng:

– Xin hỏi chủ tịch Dạ có đề nghị gì hay không?

Dạ Đình Sâm thản nhiên:

– Đề nghị của tôi chính là nghe theo phương án của ban giám đốc.

– Chủ tịch nói gì vậy, ngay cả khi cậu không biết kết quả thảo luận của chúng tôi mà cũng nghe theo à?

Louis giận đến giẫm chân.

Vì thân phận cao quý nên Louis cũng là một trong những người nóng tính nhất ban giam đốc, lại nhanh mồm nhanh miệng, không hề nể mặt Dạ Đình Sâm.

– Các vị đều kinh nghiệm dày dặn, thái độ nghiêm túc, nếu đã thảo luận cả ngày hẳn sẽ đưa ra được một phương án hoàn hảo, vậy nên tôi nghe theo.

Mike chớp mắt, đôi mắt đục ngầu như tỏa sáng:

– Tôi hiểu, đợi đến khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ cho người gửi kết quả thảo luận tới cho chủ tịch.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất bình tĩnh, dường như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của Louis và Mike, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của ban giám đốc.

– Nếu không còn vấn đề gì khác thì hội nghị hôm nay chỉ tới đây thôi, các vị có thể nghỉ ngơi rồi.

Các giám đốc nhìn nhau, dường như chưa gặp chủ tịch có phong cách thế này bao giờ.

Nhưng Dạ Đình Sâm làm việc sấm rền gió cuốn, vừa nói xong, hắn đã lập tức tắt video.

Louis là người đầu tiên nổi giận, ông tức tối nói với Mike:

– Anh xem đi, thái độ của hắn là thế nào? Dám đối xử với chúng ta như thế, thật sự nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi hả? Phu nhân Minh Tú không ở đây mà cậu ta dám phách lối như vậy, đúng là không coi ai ra gì!

– Đúng thế, nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, nếu không cậu ta lại cho rằng mấy bộ xương già chúng ta không làm được gì nữa!

– Phải! Ông Mike, chuyện này phải giải quyết thật nghiêm túc!

Ban giám đốc sôi sục, một đám người đức cao vọng trọng, kinh nghiệm dạn dày trong thương trường giờ lại tức giận đỏ mặt, nhao nhao kêu gào muốn dạy dỗ thằng nhóc Dạ Đình Sâm.

Nhưng Mike lại cực kỳ bình tĩnh.

– Ban giám đốc hôm nay muốn thế nào?

Câu hỏi này khiến cả căn phòng yên lặng vài giây, sau đó mới có người lên tiếng:

– Đương nhiên là để cậu ta phải tôn trọng ý kiến của ban giám đốc, cho cậu ta biết chuyện của Tập đoàn đa quốc gia LN không phải do một mình cậu ta định đoạt!

Những người khác liên tục phụ họa theo.

– Đúng là thế, lần trước cậu ta đã tỏ thái độ như vậy với chúng ta, giờ chúng ta nên cho cậu ta biết sự lợi hại của ban giám đốc.

– Dám kết thúc buổi hội nghị với ban giám đốc một cách vô lễ như vậy, cậu ta là người đầu tiên trong lịch sử đấy!

Ngài Mike hỏi lại:

– Vậy mục đích của mọi người có đạt được không?

Tất cả các giám đốc lập tức im lặng nhìn nhau, họ không hiểu ý của Mike là gì.

– Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ người thừa kế, cậu ta chỉ cần thích hợp là được. Từ giờ trở đi, nghe theo mọi sắp xếp của chủ tịch. Thằng nhóc này thú vị hơn cha nó nhiều, phó chủ tịch đã nuôi dạy được một người thừa kế tốt đấy.

Mike nở một nụ cười bí hiểm.

– Cứ làm theo lời chủ tịch đi, sau này chúng ta còn phải đối mặt với nhiều chuyện lắm.

Mọi người luôn nhất nhất nghe lời Mike, giờ ông ta đã nói vậy, họ vẫn ngoan ngoãn phục tùng là hơn.

Người dần vãn, căn phòng lớn rơi vào yên lặng, Mike xoay chiếc ghế da, nhìn khung cảnh mỹ lệ ngoài cửa sổ.

Sau khi đám người đã ra về, chỉ còn Louis ở lại đây, ông ta khó chịu nói:

– Anh, em vẫn không hiểu ý anh, hôm qua rõ ràng anh yêu cầu chúng ta cương quyết giữ thái độ mâu thuẫn gay gắt để cho thằng nhóc kia bớt kiêu căng, vì sao giờ lại đổi ý?

Mike khẽ cười:

– Cậu cho rằng chúng ta cần một người thừa kế không có kiêu ngạo, nhất nhất nghe theo lời ban giám đốc à?

– Chuyện này…

Louis chần chừ.

Bình thường, Louis luôn nghe lời Mike bởi lẽ IQ của Louis không đủ nhưng khả năng tuân thủ mệnh lệnh lại cực cao. Sự kết hợp giữa Louis và thiên tài Mike đúng là một sự tồn tại hoàn hảo.

Cũng vì thế nên mối quan hệ của họ rất tốt, thân như anh em ruột.

– Thay vì nghe lời thì người thừa kế càng cần quyết đoán, làm việc nhanh gọn. Dạ Đình Sâm làm rất tốt, hắn biết điểm mấu chốt của ban giám đốc ở đâu, cũng hiểu được giới hạn quyền lực của mình, vậy nên mọi thăm dò và chèn ép của chúng ta đều vô nghĩa.

– Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì ban giám đốc chúng ta luôn có vị trí cao hơn chủ tịch, thế nhưng bản thân chúng ta cũng hiểu rằng sự tồn tại của mình là vì người thừa kế, từ xưa tới này vẫn vậy, cho nên nói cách khác, chúng ta là cấp dưới của hắn, chúng ta nên bày mưu tính kế vì chủ nhân của mình.

Nói nhiều như vậy, ngài Mike có vẻ mệt, ông dừng một lát rồi mới nói tiếp:

– Hiểu chưa?

Louis lúng túng:

– Không…. Không hiểu lắm.

Mike thấy thế thì cười:

– Không hiểu cũng chẳng sao, cậu chỉ cần hiểu việc tôi làm là đúng, vậy là được.

– Em tin, anh chưa bao giờ sai!

Louis quả quyết, sắc mặt cũng dịu đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.