Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 8


Chương 8.

Mặt Dương đen kịt, hiện rõ vẻ bất mãn kiểu tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Còn tôi chỉ ước bây giờ có ai đó giúp tôi cho anh ta nhát búa vào đầu, xem rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì. Dương thấy tôi chần chừ mãi thì túm luôn lấy đằng sau áo tôi lôi sềnh sệch đến xe anh ta, ấn người tôi vào trong. Tôi bị một loạt hành động điên rồ của Dương doạ cho xanh mắt, chỉ biết ú ớ nói:

– Còn xe của tôi thì sao?

Người nào đó không thèm trả lời, lừ lừ tiến về phía trước dắt xe tôi đi một cách tự nhiên. Nhìn theo bóng lưng cáo ráo, bước chân vững vàng của anh ta trong lòng tôi không khỏi ấm lên một chút. Sau đó vì không muốn tranh cãi nhiều với Dương nên tôi vặn khoá khởi động xe lái đi. Đi tầm 10 phút đúng là có tiệm sửa xe khá lớn. Tôi tạt vào ven đường, ngồi đợi một lúc thấy Dương dắt theo con xe cà tàng của mình vào tiệm sửa. Chủ quán sửa xe kiểm tra xong, phán một câu xanh rờn xe tôi bị mấy chiếc đinh đâm vào. Giờ phải thay cả xăm lẫn lốp, mà thay xong hai bánh cũng mất cả tiếng mới xong. Thế nên tôi bảo Dương:

– Anh về trước đi. Để mình tôi chờ ở đây thôi. Hôm nay cảm ơn anh nhiều nhé.

Dương liếc mắt nhìn tôi rồi dứt khoát quay lưng bước về phía xe của mình. Vài phút sau tôi đã thấy chiếc ferrari lao vun vút trong màn đêm.

Tối hôm đó tôi ngồi đợi sửa xe đến tận 11 giờ mới xong. Về nhà bố tôi và bà Hồng đi ngủ từ lâu rồi, còn Thanh chắc đang mải bay nhảy trong một quán bar nào đó chẳng thèm quan tâm đến việc sống chết của tôi. Tôi hít vào một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh bản thân rồi leo lên phòng, tắm rửa sạch sẽ xong mới nằm vật ra giường. Hai mắt vừa nhắm lại, hình ảnh thân mật của Dương và Trâm hiện rõ mồn một trong đầu tôi. Tôi biết Dương đồng ý kết hôn với tôi là có mục đích khác, nhưng nếu anh ta thật lòng yêu Trâm thì sao phải làm thế? Không có người phụ nữ nào chịu để yên cho người mình yêu kết hôn với tình cũ. Hay Trâm vẫn chưa biết chuyện giữa tôi và Dương? Tôi nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng càng nghĩ càng rối bời. Cuối cùng không chịu được phải đứng dậy, ra ban công đốt một điếu thuốc lá. Chất nicotin không thể giúp tôi giải quyết mọi vấn đề, nhưng ít nhất vào thời điểm này chỉ có mình nó đủ khả năng làm đầu óc tôi thanh tịnh. Tôi đưa điếu thuốc vừa châm lửa lên miệng chầm chậm rít vào một hơi. Lồng ngực chặt cứng chẳng khác gì bị đá đè lên.

Bao lâu rồi tôi mới hút lại thuốc lá nhỉ? Không nhớ nữa.

Chỉ biết lần đầu tiên tôi hút nó là vào ngày giỗ đầu mẹ. Lúc ấy tôi mới sang Canada mấy tháng, còn chưa thích nghi được thời tiết lạnh giá nơi đây. Cứ đêm về là nỗi cô đơn lạnh lẽo bủa vây lấy tôi. Một thân một mình ở nơi xa lạ, tôi học đủ mọi cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn trong đó có cả hút thuốc. Hút xong hai điếu thuốc tôi bất giác cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay đã gần 1 giờ đêm. Đoán chừng Thanh sắp đi chơi về rồi tôi không muốn nó nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình nên miễn cưỡng vào trong phòng. Đêm đó tôi chỉ ngủ khoảng 3 tiếng, nhưng sáng hôm sau vẫn cố thức dậy đi làm đúng giờ. Được đào tạo trong môi trường làm việc chuyên nghiệp khắt khe suốt mấy năm trời, tôi đã sớm rèn cho mình thói quen phân định rạch ròi giữa việc công và việc tư. Đến công ty tôi tự pha cho mình một cốc café, rồi cắm đầu cắm cổ vào làm báo cáo tới 11 rưỡi trưa. Cái Hoài mà không gọi đi ăn cơm, khéo khi tôi còn chết dí trong đống số liệu chất cao ngập đầu.

Thời gian sau đó Dương không liên lạc gì với tôi, như kiểu anh ta đã bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Hàng ngày tôi vẫn đến công ty làm việc cho tới một hôm cuối tuần đang ở nhà rảnh rang, thì Dương gọi điện:

– Nay rảnh không?

– Có việc gì thế?

– Đi mua nhẫn với chụp ảnh cưới.

– Bây giờ á?

– Ừ.

Tôi chưa thấy người đàn ông nào nói chuyện mua nhẫn với chụp ảnh cưới đại khái như Dương. Dù anh ta không còn yêu tôi, lấy tôi về chỉ để giày vò hành hạ nhưng ít nhất anh ta cũng phải để tâm vào việc này một chút chứ?Thế nhưng lúc sau nghĩ lại, tôi thấy ngày cưới giữa tôi và Dương đang dần đến gần. Việc mua nhẫn và chụp ảnh cưới là chuyện sớm muộn. Hôm nay tôi từ chối không đi thì ngày mai, ngày kia vẫn phải đi. Sau cùng tôi quyết định chọn luôn ngày hôm nay. Tắt điện thoại tôi lên phòng thay bộ quần áo khác rồi tô thêm chút son xuống nhà đợi Dương đến đón. Khoảng nửa tiếng sau anh ta tới nơi. Bố tôi đang ngồi đọc báo trong phòng khách, vừa nhìn thấy bóng dáng Dương ông ấy vội vàng đặt tờ báo trên tay xuống bàn ra tận cửa đón anh ta vào như khách quý đến nhà:

– Dương mới đến hả? Vào trong này đi. Chú mới được biếu ít chè khô ngon lắm để chú đi pha.

Thái độ của Dương đối với bố tôi y hệt như những lần đầu gặp gỡ, không quá thân mật nhưng vẫn lịch sự:

– Không cần đâu. Cháu sang xin phép chú đưa Linh đi mua nhẫn với chụp ảnh cưới.

– Ôi thế à? Vậy mà con bé Linh chẳng nói gì với chú? Thôi hai đứa đi mau đi không muộn.

Trên đường đi tôi và Dương thống nhất lại với nhau một vài vấn đề. Mấy ngày nữa anh ta sẽ đưa bố mẹ sang bàn bạc với bố tôi kĩ càng hơn. Bố anh ta là chủ tịch tập đoàn lớn, lễ cưới của con trai không thể tổ chức quá sơ xài. Ông ấy yêu cầu tiệc tùng tiếp khách phải đầy đủ. Bởi vì đó còn là bộ mặt của tập đoàn Trường Phong trong giới thương trường. Kết hôn xong chúng tôi sẽ ra ngoài ở riêng, Dương không thích ở chung cư anh ta mua một ngôi biệt thự bên ngoài. Tôi ngồi nghe cho biết vậy thôi chứ không có ý kiến gì, kệ ta muốn làm thế nào thì làm.

Đến studio chụp ảnh, nhân viên giúp tôi thay váy cưới rồi make up gần hai tiếng đồng hồ mới xong. Trong khoảng thời gian đó, Dương vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa làm việc. Năm 19 tuổi có ngủ mơ tôi cũng ước mình được khoác lên người bộ váy cưới lộng lẫy, cầm hoa chụp ảnh cùng Dương trong lễ đường. Hiện tại tôi đã đạt được ước mơ đó nhưng trái tim vẫn còn cảm giác thủng một lỗ rất sâu. Tôi và Dương chụp qua loa vài kiểu ảnh, chưa đến nửa tiếng đã xong. Sớm muộn gì cũng li hôn chụp nhiều cũng chỉ đến thế mà thôi.

Rời khỏi studio, Dương đưa tôi đi chọn nhẫn cưới. Nhân viên bán hàng thấy anh ta đến, gọi hẳn quản lí ra tiếp đón. Đứng trước mặt tôi và Dương, chị quản lí lấy ra một loạt thiết kế mới. Tôi nhìn mấy viên kim cương lấp lánh, hoa hết cả mắt. Giá tiền thì khỏi phải nói. Cái nào cũng mấy chục triệu đến hơn trăm triệu. Tôi ngắm nghía một hồi cuối cùng xót tiền quá không nỡ mua, ấp úng bảo Dương:

– Tôi không cần mấy mẫu thiết kế riêng này đâu. Anh mua cho tôi loại bình thường là được rồi.

Mi tâm Dương khẽ nhăn lại, lạnh lùng buông lời:

– Chẳng phải cô thích tiền lắm sao? Tôi đang thỏa mãn ước nguyện của cô đấy. Cứ bọc lộ đúng bản chất đi.

– Anh không sợ làm thế tôi sẽ sinh ra ảo tưởng, rồi bám chặt anh không buông à?

– Cô yên tâm, chính tay tôi sẽ xé tan ảo tưởng đó. Tiện đây tôi cũng nói luôn, cuộc chơi này do tôi làm chủ cô đừng tốn công phản kháng. Đợi tôi chơi chán rồi sẽ nghĩ đến việc buông tha cho cô hay không?

– Chỉ cần tiền của anh đủ nhiều, cứ việc làm những gì anh thích. Tôi tuyệt đối không phản kháng.

Nghe xong, ánh mắt Dương trở nên đỏ ngầu nhìn vô cùng khủng bố. Giọng nói lạnh đi vài phần:

– Tốt nhất là như thế.

Tôi nhìn một loạt biểu cảm trên khuôn mặt không góc chết của Dương, cổ họng nghẹn đắng không thốt được câu gì. Sau đó miễn cưỡng nở nụ cười nhạt rồi chỉ tay vào chiếc nhẫn để gần tôi nhất:

– Anh đã nói vậy thì tôi không cần giả vờ nữa. Tôi lấy chiếc này.

Chị quản lí nhìn tôi xong lại nhìn sang Dương, như đang ngầm hỏi ý kiến của anh ta. Thấy anh ta gật đầu, chị ấy mới cẩn thận rút chiếc nhẫn có viên kim cương to lấp lánh không ngừng đưa đến trước mặt tôi. Điệu bộ vô cùng lịch sự:

– Đây là thiết kế giới hạn của cửa hàng, được cắt từ khối kim cương tự nhiên. Tay em vừa nhỏ vừa thon dài, đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

Từ bé tới lớn không phải tôi chưa được nhìn thấy kim cương bao giờ, nhưng chiếc nhẫn này thực sự rất đẹp. Thiết kế không quá cầu kì mà vẫn làm nổi bật lên sự sang trọng sắc nét. Có điều nhìn qua giá, thấy nó tận 150 triệu tôi suýt chút nữa ngất luôn tại chỗ. Đang phân vân không biết có nên đổi sang chiếc khác rẻ hơn không, thì tiếng chuông điện thoại của Dương bất ngờ vang lên. Nhìn tên người gọi nhấp nháy không ngừng trên màn hình, cơ mặt Dương không thay đổi gì nhiều nhưng ánh mắt anh ta bừng lên một tia ấm áp nhẹ nhàng. Sau đó không thèm để ý đến tôi, mà ấn nút nghe một cách tự nhiên:

– Ừ. Giờ anh qua.

-…

– Thế nhé. Anh tắt máy đây, đang ở ngoài đường nên hơi ồn.

Tắt điện thoại Dương quay sang bảo tôi:

– Cô chọn đi. Tôi có việc, đi trước. Lát tự bắt xe về.

Nói rồi Dương quay người dặn chị quản lí:

– Gửi hoá đơn đến công ty tôi.

Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp úp của mình, trong chốc lát nó đã không còn đẹp đẽ như lúc ban đầu. Không khó đoán người vừa gọi điện cho Dương là Trâm. Tôi không biết trong cuộc tình này Trâm và tôi ai mới là người đáng thương hơn? Nhưng xét về tình yêu của Dương ở thời điểm hiện tại, tôi biết mình thua ngay từ ban đầu…

Dương vừa rời khỏi cửa hàng, tôi cũng không còn tâm trạng đứng nghe chị quản lí giới thiệu hết chiếc này đến chiếc kia mà chọn luôn chiếc nhẫn mình đang đeo. Sau đó gọi điện cho con Giang đến đón. Tư vị của việc kết hôn với người đàn ông không còn thương mình quả thật rất đắng, rất cay. Tự chế giễu bản thân bằng một nụ cười chua xót. Tôi ra ngoài đứng đợi thêm khoảng nửa tiếng, thì con Giang lái xe đến. Ngồi trên xe tôi lặng yên đưa ánh mắt nhìn ra ngoài đường, đại não vẫn không ngừng đặt ra hàng trăm hàng nghìn câu hỏi tại sao? Tại sao tôi và Dương lại đi đến mức đường này? Nếu thật sự là có duyên không phận, ông Trời còn cố tình sắp xếp cho chúng tôi gặp lại nhau làm gì? Cứ suy nghĩ mông lung như thế một đoạn đường dài. Mãi sau con Giang mới cất lời hỏi tôi:

– Giờ mày thay đổi quyết định vẫn còn kịp đấy. Đừng tự giày vò bản thân nữa. Huỷ hôn đi.

– Nhẫn cưới tao cũng đeo rồi. Giờ mày bảo tao huỷ hôn bằng cách nào?

– Mày đúng là con đầu heo. Kết hôn với người mình yêu còn chẳng ăn ai, nữa là người hết yêu mình rồi. Tao biết mày muốn đòi lại công bằng cho mẹ nhưng phải đánh đổi hạnh phúc cả đời, mày có thấy xứng không?

– Kệ đi. Đến đâu hay đến đó, tao cũng hết cách rồi.

– Tao chịu mày. Nói thêm vài câu nữa, thể nào cũng bị mày chọc cho tức nổ phổi.

– Đồ bốc phét. Có ai nổ phổi mà vẫn ngồi lái xe như mày không?

– Đừng có đánh trống lảng. Mày hiểu tính ông Dương nhất, nhỡ ông ấy giở mấy trò biến thái với mày thì sao?

– Làm gì đến mức đấy?

Con Giang nhìn tôi chằm chằm:

– Chả không à? Tao nói thật nhé. Nhìn khuôn mặt không sắc thái của ông Dương, tao đã không dám lại gần rồi chứ đừng nói đến việc sống chung.

– Nếu không chịu được tao sẽ ly hôn. Bố tao bảo chỉ cần tao đồng ý kết hôn thôi, còn khi nào ly hôn ông ấy không quan tâm.

– Mày có ông bố với bà mẹ kế tốt quá nhỉ? Tốt đến nỗi tao lạnh sống lưng.

Con Giang nói mấy lời này cũng chỉ muốn tốt cho tôi. Thế nhưng mọi chuyện bây giờ đã đi quá xa rồi, muốn quay lại cũng không kịp nữa. Tôi chỉ có thể mạnh mẽ tiến về phía trước. Đi thêm một đoạn, Giang tiếp tục hỏi tôi:

– Mày đã gặp mẹ ông Dương lần nào chưa? Ý tao là phu nhân chủ tịch tập đoàn Trường Phong ý?

– Tao gặp rồi. Đợt trước hai gia đình có đi ăn cơm cùng nhau.

– Bà ấy thế nào? Tao nghe nói mấy phu nhân nhà giàu khó tính lắm.

– Mày lại vơ đũa cả nắm rồi. Mẹ mày đâu có khó tính?

– Con hâm này. Mẹ tao phải khác chứ. Trả lời câu hỏi của tao đi xem nào. Nếu bà ấy khó tính quá, tao còn biết đường bày mưu tính kế cho mày tránh.

– Không cần đâu. Mày cất mấy cái mưu mẹo vớ vẩn của mày đi cho tao nhờ. Tao mới gặp mẹ ông Dương một lần, chưa biết có khó tính hay không nhưng tiếp xúc qua thì tao thấy bà ấy cũng bình thường.

– Vậy là may rồi. Chứ không mấy nữa mày vừa bị ông Dương hành, vừa bị mẹ chồng chèn ép chỉ có nước đập đầu vào gối tự tử thôi.

Mồm mép con Giang lúc nào “oang oang” như thế nên tôi đã sớm quen. Nó đưa tôi về tận cổng, nhưng nhất quyết không vào chơi. Nó bảo nhìn thấy mặt Thanh, sợ không nhịn được mà lao vào cho cô ta một trận đã đời. Vào trong nhà, tôi thấy mấy cái thùng lớn nhỏ xếp đầy phòng khách. Còn Thanh đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, nhưng kiêng nể bố không dám ý kiến gì. Bố tôi cất lời nói trước:

– Đi chụp ảnh với mua nhẫn cưới mà sao nhanh vậy? Thằng Dương đâu?

– Anh ấy bận nên đi trước rồi.

– Ừ. Đàn ông càng bận càng thành đạt. Con đừng giận hờn nó vô cớ.

– Vâng. Con lên phòng trước đây.

Không đợi bố trả lời tôi đã bước lên phòng, có những lúc tôi thực sự không muốn nói chuyện với bố. Cảm giác rất áp lực, rất khó chịu…

Thêm một tuần nữa trôi qua, Dương vẫn rất hạn chế liên lạc với tôi. Khi nào có việc gấp lắm, anh ta mới gọi điện. Còn toàn bộ lễ cưới đều do ông Trường và bố tôi làm chủ. Chiều hôm đó tôi đang chăm chú đọc tài liệu, thì Trâm gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện. Vừa bước chân vào, cô ta đã ném thẳng bản báo cáo vào người tôi xong nghiến răng nghiến lợi chửi:

– Cô không có não à? Sao lần nào làm báo cáo cũng sai hết cái này đến cái kia vậy? Đồ vô dụng.

Tôi cúi người nhặt bản báo cáo lên xem lại một lượt từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào khác thường. Số liệu thống kê tôi tính toán rất tỉ mỉ, chi tiết. Không biết Trâm bắt lỗi ở đâu? Lần nào tôi nộp báo cáo, cô ta cũng chửi lên chửi xuống. Tôi nhịn một hai lần chứ sao nhịn được mãi:

– Nếu báo cáo của tôi có vấn đề, tôi sẽ mang về sửa nhưng hiện tại tôi chưa tìm thấy lỗi sai ở đâu. Chị biết thì chỉ cho tôi.

– Cô làm báo cáo không ra gì, nhưng dụ dỗ và mồi chài đàn ông lại rất giỏi. Tôi nói có đúng không?

Lời Trâm nói tuy chói tai, nhưng đây là chỗ làm việc tôi không thể cãi nhau tay đôi với sếp đành cố nhịn đáp lời:

– Chị Trâm. Tôi không biết chị ghét tôi đến mức nào, nhưng mong chị đừng xúc phạm đến danh dự của tôi.

– Hạng người hám danh, hám lợi như cô tôi thấy còn bẩn thỉu hơn gấp trăm lần so với mấy con giáp thứ 13. Đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi. Nói đi. Hơn chục ngày nữa là cô kết hôn với anh Dương đúng không?

Đến đây tôi hơi giật mình vì Trâm đã biết chuyện giữa tôi và Dương. Tuy nhiên thái độ của cô ta vô cùng bình tĩnh, không hề có ý định động tay động chân với tôi. Phong thái này khác hẳn với tính cách hàng ngày của Trâm. Tôi càng phải đề phòng:

– Việc tôi và anh ta kết hôn không làm chị bất ngờ lắm nhỉ?

– Cô nghĩ ba cái trò mèo của cô có thể chọc tức tôi sao? Cô coi thường tôi quá rồi đấy. Anh Dương kết hôn với cô vì mục đích gì, cô là người rõ nhất. Những gì cô nợ anh ấy, nhất định phải trả gấp đôi thậm chí là gấp 10 lần. Tháng ngày sau này của cô sung sướng, hay khổ sở chưa ai nói trước được đâu. Đừng thấy tên mình trên tờ giấy đăng kí kết hôn mà vội vui mừng, thủ tục ly hôn bây giờ nhanh gọn lắm.

Thì ra đây chính là nguyên nhân Trâm không nổi cáu khi biết tôi sắp kết hôn với Dương. Mọi chuyện cô ta đều nắm trong lòng bàn tay mới bình tĩnh vậy. Tôi cảm giác mình như con rối, mặc sức để bọn họ chơi đùa. Bố tôi vì muốn đưa công ty Hồng Thiện lên sàn chứng khoán, không ngại ngùng đem tôi gả cho Dương. Về phía Dương, dù đã hết yêu nhưng anh ta vẫn chấp nhận lấy tôi để giày vò. Còn Trâm không để ý chuyện người mình yêu kết hôn với tình cũ. Cô ta chỉ muốn nhìn thấy kết cục thảm hại nhất của tôi. Tôi biết bây giờ mình tỏ vẻ hoang mang hay lo lắng thể nào cũng khiến Trâm tự đắc, thế nên tôi càng kiên cường chống lại cô ta:

– Cảm ơn chị nhắc trước. Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

– Cô biết sao tôi không làm khó cô không? Vì tôi tin tưởng anh Dương. Vậy nên cô cứ việc làm vợ trên danh nghĩa. Còn việc yêu và chăm sóc anh Dương, tôi sẽ lo. 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.