Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 7


Chương 7.

Nghe Trâm nhắc đến nỗi đau sâu thẳm trong lòng, hai mắt tôi đỏ ngầu. Lời nói cũng trở nên sắc bén hơn:

– Tôi có ra so cũng không cần chị quan tâm. Chị quản tốt việc của chị là được rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.

Nói xong tôi dứt khoát quay lưng bước ra ngoài, không cần đợi Trâm cho phép. Theo lời cô ta nói thì Dương và cô ta đang yêu nhau, nhưng tôi thắc mắc một điều liệu cô ta có biết tôi và Dương một tháng nữa sẽ kết hôn không? Chắc là không, nên mới mạnh miệng nói những lời này…

Từ lúc rời khỏi phòng Trâm, đầu óc tôi không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Từng luồng suy nghĩ trong não bộ tôi cứ chồng chất lên nhau thành một mớ bòng bòng rối tung rối mù, mãi chẳng gỡ được. Phải đến hơn một tiếng sau cái Hoài thấy tôi cứ ngơ ngơ ngẩn như người mất hồn, nó đập nhẹ tay vào người tôi hỏi:

– Chị sao đấy? Lúc nãy mang báo cáo vào nộp bà Trâm lại nói gì à?

– Không. Có nói gì đâu.

– Thế mà em nhìn chị cứ như người mất hồn.

– Chị đang nghĩ mấy chuyện linh tinh nhưng nghĩ mãi chẳng thông.

– Không thông thì đừng nghĩ nữa cứ “tống khứ” nó ra cho nhẹ đầu. Tối nay phòng mình tổ chức liên hoan ăn mừng vượt KPI 3 tháng liên tiếp, chị đi cùng em và mọi người cho vui nhé.

Vì không muốn chạm mặt Trâm, tránh xảy ra xung đột vô nghĩa nên tôi khéo léo từ chối:

– Chị không đi đâu, nay chị có việc bận rồi. Em đi cùng mọi người đi.

– Ơ. Sao lại không đi?

– Chị bận việc thật mà.

– Việc bận để hôm sau. Nay chị cố đi ăn liên hoan cùng phòng cho đoàn kết. Phòng mình chỉ có bà Trâm với con Phương không vừa mắt chị thôi, chứ mọi người vẫn quý chị lắm đấy.

Cái Hoài nhiệt tình quá làm tôi có chút ngại ngùng. Chỗ tập thể ngày nào cũng giáp mặt nhau, mọi người đi liên hoan mình không đi đúng là không hay. Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ cuối cùng tôi đành tặc lưỡi gật đầu nhận lời. Nhận được sự đồng ý của tôi cái Hoài mừng rỡ hẳn lên, miệng nó luyên thuyên không ngừng:

– Em nghe nói tối nay bà Trâm đưa cả bạn trai đi liên hoan cùng phòng mình. Thế là lại được chiêm ngưỡng soái ca trong truyền thuyết rồi. Chị không biết chứ anh ấy đẹp trai lắm. Đẹp đến nỗi mới nhìn lướt qua thôi đã muốn rụng trứng rồi.

Tôi mỉm cười bảo:

– Em chưa nghe câu càng đẹp trai càng nguy hiểm à? Tỉnh mộng đi, không đến lúc lại bị lừa.

Cái Hoài lắc đầu đáp:

– Chị chưa gặp anh ấy nên mới nói vậy thôi. Chứ gặp rồi, em cược 100% chị cũng u mê giống em. Người gì đâu vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Riêng con xe Ferrari đen tuyền anh ấy đi, đã gần 2 chục tỉ. Em làm cả đời còn chưa mua được cái bánh xe. Em nghe mấy chị đồng nghiệp cũ nói. Bà Trâm với anh ấy yêu nhau lâu lắm rồi đấy. Từ hồi sinh viên cơ. Bà Trâm kém anh ấy hai tuổi. Vậy cũng phải 7 – 8 năm rồi, mà sao hai người đó chưa kết hôn nhỉ?

Nói thật lúc này tôi đâu có tâm trạng ngồi “tán dóc” với cái Hoài chỉ biết ậm ừ qua loa:

– Thôi. Chuyện của người ta mình quan tâm làm gì? Về làm việc đi, không bà Trâm ra lại mắng cả chị lẫn em bây giờ.

– Ôi đấy. Em còn cái báo cáo đang làm dở. Em về làm tiếp đây, tí nữa tan làm nhớ đợi em đi cùng cho có khí thế.

– Ừ.

Cái Hoài vừa rời khỏi cũng là lúc tôi quay cuồng trong đống tài liệu chất cao như núi. Chẳng mấy chốc đã đến 5 giờ chiều. Hôm nay cả phòng đi liên hoan, ai cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi tan làm. Sau cùng cũng chỉ còn lại mỗi tôi và cái Hoài. Con bé đứng bên tôi không ngừng càu nhàu:

– Chị sắp xong chưa? Có cần em giúp không?

– Không cần đâu. Chị sắp xong rồi, cho chị xin 5 phút nữa thôi.

– Mấy cái số liệu này đã cần luôn đâu mà chị phải làm gấp thế? Để mai làm cũng được.

Tôi vừa nhập số liệu vào máy tính vừa trả lời:

– Chị tiện thì làm luôn.

– Nhân viên chăm chỉ như chị, lẽ ra phải được động viên khen thưởng chứ ai như bà Trâm đã không biết trọng dụng người tài, còn cậy quyền cậy thế soi mói xách mé người ta. Lần sau bà ấy mắng người vô cớ nữa, chị cứ cãi lại đi. Mình không làm sai việc gì phải sợ?

– Chị biết rồi. Em xuống lấy xe trước đi.

– Vậy em ra cổng chờ chị trước nhé.

– Ừ.

Dứt lời, tôi cố làm thêm vài phút nữa cho công việc hoàn chỉnh mới yên tâm rời đi. Trùng hợp thế nào xuống lấy xe, lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Phương với vài đồng nghiệp cùng phòng:

– Công nhận người yêu bà Trâm đẹp trai thật đấy. Tao mà được ở bên ông ấy một ngày, có chết cũng cam lòng.

– Mày bớt ảo tưởng đi. Có muốn bà Trâm xé tan xác không? Năm ngoái cả phòng đi liên hoan, con Hoa giả vờ say rượu ngã ngay cạnh chỗ ông Dương ngồi. Hôm sau đi làm bị bà Trâm viện cớ chửi cho to đầu. Được vài tuần không chịu nổi, phải nộp đơn xin nghỉ việc. Mày quên rồi à?

– Chẳng hiểu bà Trâm yêu đương kiểu gì mà giám sát chặt thế?

– Người yêu vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như thế, không giám sát chặt để con khác nẫng tay trên à? Bà Trâm đâu có ngu.

– Ừ nhỉ.

– Bà Trâm với chị họ tao là bạn thân. Tao nghe chị họ kể. Hồi đại học bà Trâm yêu ông Dương nhưng ông Dương lại yêu con khác, nên từ chối bà Trâm thẳng thừng.

– Ui thật á? Mày biết thì kể rõ hơn xem nào.

Phương gật đầu thêm thắt:

– Ông Dương yêu con kia được gần 2 năm xong bị nó đá. Vì nhà nó giàu. Còn ông Dương chỉ là trẻ mồ côi. Nó chê ông Dương không xứng với hoàn cảnh gia đình nó. Bố nó thuê cả xã hội đen đến nhà ông Dương đập phá đồ đạc.

– Mày có nhầm không? Làm gì có đứa trẻ mồ côi nào đi xe ô tô gần 20 tỷ? Mồ côi như ông Dương, tao cũng muốn.

– Chuyện loằng ngoằng về sau tao không rõ. Chỉ biết ông Dương đột nhiên trở thành con trai chủ tịch tập đoàn Trường Phong rồi yêu bà Trâm.

Mấy người kia đứng nghe không biết thực hư câu chuyện thế nào đã nhao nhao lên chửi:

– M ẹ con kia ngu thế nhỉ? Đang yên đang lành đi chia tay với cái “mỏ kim cương” di động. Tao mà là nó chắc tao cắn lưỡi tự tử cho đỡ tiếc.

– Đáng đời cái loại phụ nữ thực dụng. Cũng may ông Dương sớm nhận ra bộ mặt thật của nó. Chứ để nó biết nhà ông Dương giàu, khéo khi còn bám dai hơn đỉa.

– Chúng mày biết vậy thôi nhé, đừng đứa nào bép xép gì ra ngoài. Người ta là con gái cưng của phó giám đốc, dạng tôm tép như mình không dây được đâu.

Tôi không muốn phí thêm thời gian vào mấy tin tức “bát quái” vô căn cứ, nên vặn ga lái xe rời đi. Ngoài cổng công ty cái Hoài đã đứng chờ sẵn từ lúc nào. Vừa thấy bóng dáng tôi nó vẫy tay gọi to:

– Chị Linh. Nhanh lên.

Tôi gật đầu lái xe lại gần chỗ nó rồi hai chị em cùng nhau đi tới nhà hàng. Khi mọi người trong phòng có mặt đông đủ đã là chuyện của nửa tiếng sau. Hôm nay chỉ riêng nội bộ phòng kinh doanh đi ăn liên hoan, không có các sếp lớn nên mọi sự chú ý đổ dồn hết về phía Trâm và Dương. Mở đầu là giọng nói ngọt xớt của Phương:

– Lâu lắm rồi mới thấy anh Dương đi liên hoan cùng phòng em. Nhân cơ hội này em chúc anh chị sớm về chung một nhà cho bọn em được uống rượu mừng.

Sau đó, mọi người thi nhau lên tiếng chúc tụng nịnh nọt:

– Anh Dương với sếp em đúng là trai tài gái sắc không lệch đi đâu phân nào. Ai nói chuyện tình đẹp chỉ có ở trong phim? Anh chị làm bọn em ngưỡng mộ lắm đấy.

Mỗi người một câu thao thao bất tuyệt, chỉ có tôi ngồi lặng yên ở góc trong cùng. Lúc bước vào căn phòng này, ánh mắt sắc bén như dao của Dương có dừng lại trên người tôi vài giây nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh thâm trầm vốn có. Hành động đó không cần suy nghĩ cũng biết, Dương đang cố tình phủi sạch mối quan hệ với tôi. Yên tĩnh được một lúc thì Trâm chủ động giơ ly rượu về phía tôi nở nụ cười mỉa mai:

– Nay phòng mình vừa liên hoan ăn mừng vượt KPI 3 tháng liền, vừa chào đón nhân viên mới. Theo tục lệ của phòng kinh doanh Linh đứng dậy mời mỗi người một ly đi chứ nhỉ?

Cô ta nói mà không cho tôi cơ hội từ chối. Phòng kinh doanh có hơn chục người, mời xong một lượt không biết tôi còn trụ nổi không? Mấy năm trước tửu lượng của tôi rất tốt, uống hơn chục ly là chuyện bình thường nhưng từ sau đợt vào bệnh viện cấp cứu vì xuất huyết dạ dày, tôi đã không còn uống rượu nữa. Bây giờ bị ép tới mức này, không còn cách nào khác đành phải đứng dậy rót rượu mời từng người. Được nửa vòng, tầm 5 – 6 ly thì Dương có điện thoại. Nghe xong anh ta quay sang nói nhỏ với Trâm vài câu. Trong phút chốc hai đầu lông mày của cô ta khẽ cau lại, rồi vội vàng đứng dậy rời đi cùng Dương. Hai người đó vừa rời khỏi phòng ăn. Cái Hoài nhanh trí giả vờ đau bụng bảo tôi đưa về nhà, nhưng thực chất là nó vừa cứu tôi khỏi màn thua trông thấy. Xuống chỗ để xe, cái Hoài bực tức mắng Trâm:

– Công nhận bà Trâm chơi chiêu hiểm thật đấy. Chị có phải ma men đâu mà bắt chị đi mời rượu từng người?

– Chị tưởng đấy là tục lệ của phòng kinh doanh.

– Tục lệ gì chị ơi? Bà Trâm viện cớ ép rượu chị thôi. Lúc trưa em hớn hở rủ chị đi cho vui, giờ lại thấy hối hận.

– Kệ đi. Dù sao chị em mình cũng thoát nạn rồi.

– Nhưng em tức thay chị. Hôm nay bà Trâm có ông người yêu uống hộ nên mới to mồm. Chứ bình thường đứ đừ từ lâu rồi.

Nghe cái Hoài nhắc đến Dương, tôi buột miệng hỏi thêm một câu:

– Người yêu bà Trâm hay đi liên hoan cùng phòng mình lắm à?

– Không. Ít lắm. Em vào đây làm lâu rồi mới thấy anh Dương đi liên hoan cùng phòng mình 1 lần. Nay là lần thứ 2.

– Mà này…đừng nói với em chị mê anh ấy rồi nhé. Em đã bảo anh Dương thuộc hàng cực phẩm hiếm có khó tìm rồi còn.

– Cực phẩm chị cũng không thèm.

– Chị đúng là con người không biết thưởng thức cái đẹp. Người hoàn hảo như thế không thích thì thích ai?

– Thích ai ngày mai chị nói. Giờ về thôi. Hơn 9 giờ rồi đấy.

– Lúc nãy em thấy chị uống hơi nhiều, có cần em đưa về không?

– Không cần đâu. Chị tự về được.

– Vậy em về trước đây.

Dứt lời cái Hoài vặn khoá, nổ máy phóng đi. Tôi thấy vậy cũng nhanh chóng đội mũ bảo hiểm rồi lái xe về nhà. Một tháng nữa tôi và Dương sẽ kết hôn. Thế nhưng hôm nay lại tận mắt chứng kiến anh ta dành hết sự quan tâm che chở cho một người phụ nữ khác, mà không làm được gì chỉ biết trơ mắt nhìn. Cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.

Đi thêm một đoạn nữa, tự nhiên đầu xe lảng lảng rồi sóc mạnh lên mấy cái. Đại não tôi cảm nhận được sự khác thường, vội tạt xe vào ven đường ngó đầu xuống kiểm tra. Thấy cả hai bánh xe cùng lẹp kép, chẳng còn tí hơi nào. Tôi đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt tìm tiệm sửa xe mà chẳng thấy. Sau đó lôi điện thoại ra gọi người giúp đỡ, nhưng lục tung cả túi xách lên cũng không thấy bóng dáng chiếc điện thoại đâu. Lúc này mới chợt nhớ ra mình để quên ở công ty rồi. Dắt xe đi bộ thêm một đoạn, hy vọng sẽ tìm được tiệm sửa xe. Tới khúc đường vắng vẻ, tôi phát hiện đằng sau lưng mình cứ có ánh đèn màu vàng nhạt chiếu theo. Ngoái đầu thấy bóng dáng chiếc xe Ferrari và biển số quen thuộc. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khỏi thắc mắc sao xe của Dương lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải khi nãy anh ta đã đưa Trâm về rồi sao? Sau cùng tôi đành giả vờ không nhìn thấy anh ta, rồi tiếp tục bước. Thế nhưng lúc này Dương đã lái xe đỗ sát cạnh tôi. Anh ta mở cửa bước xuống một cách hiên ngang:

– Cô ở Canada ăn tuyết thay muối à?

– Cái gì?

– Đúng là đồ thiếu muối, IQ càng ngày càng thấp.

Câu nói lấp lửng của Dương làm mặt tôi nghệt ra, nhưng vẫn hiểu anh ta đang muốn chửi khéo tôi tại sao xe hỏng không biết đường gọi cứu trợ mà phải dắt bộ? Bình thường tôi không dỗi hơi chấp Dương, nhưng hôm nay đang sẵn cơn khó chịu trong người chẳng nể nang mà tuôn ra một tràng:

– Tôi không ăn muối, hay IQ tôi thấp cũng mặc xác tôi. Liên quan gì đến anh? Đường rộng thênh thang anh không đi dừng lại châm biếm tôi làm gì?

Nói xong tôi dừng lại vài giây chờ phản ứng của Dương, cứ tưởng những lời này sẽ chọc tức được anh ta. Ai ngờ khuôn mặt Dương vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm lạnh lùng như cũ. Anh ta đúng là đồ sắt thép, nhôm kính. Thà cứ mắng tôi vài câu để tôi cãi lại cho đỡ tức chứ cứ như khúc gỗ thế này làm tôi càng bực. Tôi không biết do lúc tối tôi uống rượu, tâm trí không ổn định hay tại nhìn thấy màn tình cảm nồng thắm giữa Dương và Trâm nên khó chịu trong người. Có điều cứ tiếp tục thế này, chắc chắn tôi sẽ phát điên nên cố mạnh miệng nói:

– Nếu anh muốn giúp tôi thì không cần đâu. Lòng tốt của anh tôi không dám nhận. Anh mang về cho người yêu anh dùng đi.

Dương nghe tôi lảm nhảm từ nãy đến giờ mất hết kiên nhẫn, hai đầu lông mày khẽ cau lại quát:

– Cô không để miệng ăn da non được một phút à? Ai nói tôi muốn giúp cô?

– Thế anh dừng lại làm gì?

– Để chơi. Được chưa?

Lần nào cãi nhau với Dương, tôi cũng bị mấy cái lí lẽ cùn của anh ta chọc cho cứng họng. Tôi bực bội gạt chân trống xe dắt đi. Dù hôm nay không tìm được tiệm sửa xe phải dắt bộ về nhà, cũng nhất quyết không bày ra bộ dạng thảm hại để nhận lấy sự thương hại từ Dương. Tuy nhiên tôi còn chưa đi được mấy bước, đã nghe giọng nói lạnh lùng của ai đó vang lên:

– Biết lái xe ô tô không?

– Sao cơ?

– Tai cô nghễnh ngãng à? Tôi hỏi cô biết lái xe ô tô không?

– Có, nhưng…

Không để tôi nói hết câu Dương đã tung chìa khoá xe ô tô về phía tôi. Hành động của anh ta rất nhanh, rất dứt khoát. Tôi theo phản xạ đỡ vội lấy còn không quên thắc mắc:

– Anh đưa chìa khoá xe cho tôi làm gì?

– Đoạn trên có tiệm rửa xe, cô mang lên đấy rửa giúp tôi.

Tôi thực sự cạn lời với người đàn ông tính tình quái gở này. Gần nửa đêm rồi còn bắt tôi mang xe đi rửa. Anh ta bảo tôi ăn tuyết thay muối, chê IQ tôi thấp nhưng theo tôi thấy anh ta mới là người có vấn đề về thần kinh nhất:

– Anh điên rồi đúng không? Tôi không rỗi hơi chơi đùa với anh đâu.

– Bảo sao thì làm vậy đi. Lắm lời vừa thôi.

– Nhưng tôi không cần anh thương hại.

– Tôi không rỗi hơi thương hại cô, chẳng qua xe bẩn quá nhìn ngứa mắt.

– Xe anh bẩn tự đi mà rửa chứ sao lại sai tôi?

– Tiện mồm nên sai. 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.