Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 3


Chương 3.

Dứt lời tôi cảm giác điều hòa trong xe như bị hạ xuống thêm 4 – 5 độ, người nổi hết gai ốc. Cảm giác này còn rét hơn cả trời tuyết ở Ottawa. Tốc độ xe cũng từ 60 tăng lên 70, rồi tới tận 80 km/h. Dương không đưa tôi về tận nhà mà thả tôi ở ngay đầu đường, hại tôi phải đi bộ thêm 4 – 500 met nữa. Quãng đường từ nhà hàng về đến nhà tôi chỉ mất khoảng 40 phút, mà tôi cứ ngỡ mình vừa trải qua 4 tiếng dài đằng đẵng. Đối mặt nói chuyện với người yêu cũ, chưa bao giờ là điều dễ dàng với tôi.

Tôi rệu rã mở cửa bước vào trong nhà. Bà Hồng đang ngồi đắp mặt nạ dựa lưng vào sofa xem tivi. Nghe tiếng bước chân bà ta ngẩng đầu lên, thấy tôi về một mình thì tha hồ chọc ngoáy giễu cợt:

– Bố mày đâu rồi? Sao có mỗi mày vác mặt về thế? Hay mày làm gì khiến ông ấy xấu mặt nên bị đuổi về?

Nhiều khi tôi thấy bà Hồng còn diễn giỏi hơn cả diễn viên. Trước mặt bố tôi lúc nào cũng một điều dì, hai điều con. Ấy vậy mà sau lưng lại mày tao luôn được. Lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng. Hồi bố tôi mới lấy bà ta, công việc của ông ấy cũng khá bận rộn, thường xuyên phải đi công tác. Mẹ con bà ta ở nhà không ngày nào là không gây chuyện với tôi. Giờ chỉ cần nhìn thấy mặt bà Hồng và Thanh thôi, tôi cũng thấy chán ngán lên tận cổ rồi. Định bụng tảng lờ coi bà ta như không khí cho xong chuyện, nhưng khi tôi vừa định bước lên cầu thang bà Hồng lại bắt đầu cất cái giọng chửi bới:

– Con ranh con. Mày ra vẻ với ai đấy? Mấy hôm nay mày cậy bố mày có nhà nên láo lếu với tao đúng không? Mày nên nhớ một điều, nhà này bây giờ do tao với bố mày làm chủ. Sau này bọn tao có già thì cũng tới lượt con Thanh, thằng Bảo thừa kế tài sản, chứ tao thề không để cái loại tôm tép như mày được hưởng nửa nghìn.

Đối với hạng người vô duyên gây cớ như này, tôi chẳng muốn nể nang mà thẳng thừng đáp trả:

– Bà còn nghĩ được chuyện gì khác ngoài việc phân chia tài sản không?

– Mày đừng mang cái đạo đức giả ấy ra nói chuyện với tao? Nếu không vì tài sản liệu mày có từ Canada xa xôi bay về đây không? Tao thích tiền, nhưng tao không hề che giấu. Tao sống thật với bản chất của mình. Còn hơn mày, mới tí tuổi mà bụng dạ đen tối hơn cả nước ở dưới cống rãnh.

– Dù có là nước ở dưới cống rãnh thì tôi cũng rất tự hào, vì không đi cướp chồng của ai.

– Mày nói vậy là có ý gì?

– Ý gì bà tự hiểu.

– Tao nói lại lần cuối cùng. Tao không cướp chồng của mẹ mày. Muốn trách thì trách mẹ mày ngu thôi.

Tôi không muốn cãi nhau với bà Hồng, nhưng lúc nào bà ta cũng xâm phạm đến giới hạn cuối cùng của tôi khiến tôi không thể nhịn:

– Bà đang tự hào về chiến tích đi cướp chồng người khác à? Da mặt bà đắp bao nhiêu tấn phấn mà dày thế?

– Mày bảo ai mặt dày? Tao với bố mày yêu nhau từ trước, mẹ mày mới chính là kẻ chen chân vào mối quan hệ hạnh phúc của bọn tao. Nếu không phải nhà tao nghèo, mẹ mày có cửa lấy được bố mày không?

– Mẹ tôi chưa từng ép buộc bố phải lấy mẹ. Là bố tôi tự nguyện mang nhẫn đến cầu hôn mẹ tôi. Lúc đó bà và ông ấy rõ ràng đã chia tay nhau. Vậy bà lấy cớ gì mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi?

– Mày…

– Nếu bà là một người phụ nữ đàng hoàng tử tế, khi biết bố tôi có vợ bà đã không tìm cách dây dưa níu kéo. Tôi nhớ có lần vì muốn bố đến thăm, bà còn lợi dụng cả con trai ruột của mình. Thằng Bảo bị ốm, bà không đưa đi bệnh viện nhất quyết chờ bố tới đến nỗi nó sốt cao lên cơn co giật. Người làm mẹ như cũng thật nhẫn tâm.

– Mày câm mồm lại chưa? Dù mày có nói thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng mẹ mày đã thua thảm hại dưới tay tao. Còn cái loại tép riu như mày, tao càng không sợ. 7 năm trước tao đủ bản lĩnh tống cổ mày sang Canada, bây giờ tao cũng không thiếu cách làm cho mày phải biến khỏi ngôi nhà này.

– Bà nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ 20 tuổi, để bà mặc sức bắt nạt sao?

– Mày cứ chờ đấy. Tao không tha cho mày đâu. Con ranh con.

– Tùy bà.

Nói rồi tôi dứt khoát bước lên lầu, mặc kệ mấy tiếng chửi bới tục tĩu của bà Hồng. Tắm rửa xong tôi lên giường nằm trằn trọc mãi không ngủ được, lại gọi điện tán ngẫu với con Giang. Tôi kể cho nó nghe chuyện tối nay gặp lại Dương, nghe xong nó sửng sốt:

– Mẹ ơi. Ông Dương giờ là đại thiếu gia của tập đoàn Trường Phong á? Mày có nhầm không?

– Không nhầm đâu. Thật đấy.

– Lúc gặp lại mày ông ấy có nói gì không?

– Cũng không nói gì nhiều, hỏi thăm qua loa thôi. Dù sao mọi chuyện đều là quá khứ rồi.

– Mày hâm. Tao biết thừa mày vẫn còn tình cảm với ông Dương. Chẳng qua hồi trước mày sợ bố mày làm gì ảnh hưởng đến công việc của ông ấy, nên mới chấp nhận chia tay. Sao mày không nói rõ hết mọi chuyện cho ông Dương nghe?

– Bây giờ tao nói cũng đâu thay đổi được điều gì?

– Chuyện mày mang thai ngoài dạ con, mày định giấu ông Dương cả đời à? Nói thế nào đi nữa, đó cũng là con của ông Dương. Chưa kể đến việc sau này tỉ lệ vô sinh của mày lên tới 50%.

Vừa nhắc đến đứa trẻ không may mắn đó, tự nhiên lồng ngực tôi lại nhói lên một cái:

– Tao mệt mỏi lắm rồi. Giờ chỉ muốn sống cuộc sống bình yên qua ngày thôi.

– Tao chưa thấy ai yêu đương khổ sở như mày. Ước mơ của mày là trở thành hoạ sĩ, nhưng vì ông Dương sẵn sàng bỏ dở đam mê chuyển ngành học quản trị kinh doanh. Rồi âm thầm chịu đựng đủ mọi hành hạ khổ sở. Mày có biết hôm mày phẫu thuật lấy đứa bé ra, tao suýt chút nữa gọi điện mắng cho ông Dương một trận tơi bời không?

– May mà mày vẫn chưa nói.

– Thôi. Tao chịu mày rồi. Lì lợm quá không ai khuyên được.

Nói chuyện với con Giang đến tận 1 giờ sáng tôi mới đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, những giọt nước mắt tối qua lăn xuống gối nay đã kịp khô. Bao nhiêu đớn đau còn sót lại tôi giấu nhẹm xuống đáy lòng.

Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi xuống nhà ăn sáng như mọi khi. Hôm nay là chủ nhật, bố tôi không phải đến công ty. Ăn sáng xong ông ấy gọi tôi vào phòng làm việc nói chuyện riêng:

– Bố hỏi thật nhé. Con còn yêu thằng Dương không?

– Sao bố lại hỏi con vậy?

– Nếu con còn yêu nó thì bố sẽ nói chuyện với ông Trường, để hai đứa quay lại với nhau.

Đến đây tôi đã biết rõ ý định của bố, nhưng quyết không dễ dàng thỏa hiệp với ông ấy:

– Nếu con không muốn quay lại với anh ta thì sao?

– Sao lại không muốn? Chẳng phải lúc trước con yêu nó nhiều lắm à?

– Lúc trước khác bây giờ bố ạ.

– Bố thấy chẳng khác gì hết. Ngày xưa thằng Dương nghèo. Bố sợ con yêu nó phải chịu khổ, nên mới tìm đủ mọi cách phản đối. Chứ giờ nó vừa giàu vừa giỏi như thế, chẳng có gì phải chê.

– 8 năm trước bố tìm đủ mọi cách gây khó dễ, sỉ nhục anh ta không tiếc lời. Bây giờ thấy anh ta đổi đời, bố quay ngoắt 180 độ. Bố không thấy mình mâu thuẫn à?

– Có gì mà mâu thuẫn? Thời thế thay đổi, mình cũng phải thay đổi theo thôi. Với cả bố đang có kế hoạch đưa công ty lên sàn chứng khoán. Nếu con và thằng Dương lấy nhau, sẽ rất tiện cho công ty nhà mình lúc này.

– Bố nghĩ anh ta đồng ý quay lại với con sao?

– Nếu thằng Dương không còn tình cảm với con, tối qua nó đã không đưa con về. Thái độ của thằng Dương tuy có chút lạnh nhạt, nhưng bố dám khẳng định 100% nó còn tình cảm với con. Chắc nó vẫn còn cay cú chuyện xưa, nên cố tình làm thế. Hay con chủ động tìm nó, nói vài lời ngon ngọt xem thế nào? Nếu không được bố con mình lại tìm cách khác.

Cảm giác của tôi lúc này không thể miêu tả được thành lời. Tôi càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.

Và sau đó…đúng là tôi đã nở một nụ cười nhạt:

– Con xin bố hãy giữ lại cho con chút tự trọng cuối cùng, đừng biến con thành người phụ nữ vô liêm sỉ thêm nữa.

– Thế còn công ty nhà mình? Con biết bố đợi khoảnh khắc lên sàn chứng khoán bao lâu rồi không? Gần chục năm nay rồi đấy.

– So hạnh phúc của con với việc đưa công ty lên sàn chứng khoán, đối với bố việc gì mới là quan trọng?

– Bố không muốn tranh cãi với con về vấn đề này nữa. Tuần sau bố mời bố con ông Trường tới nhà ăn cơm. Con liệu mà tìm cách lấy lòng thằng Dương.

– Bố đừng ép con. Con thực sự đã hết tình cảm với anh ta rồi.

– Kể cả con không còn yêu thì vẫn phải lấy nó. Công ty Hồng Thiện là tâm huyết của bố và mẹ con, chẳng lẽ con không muốn nhìn nó được đưa lên sàn chứng khoán sao?

– Nếu bố còn nghĩ về mẹ, đã không đổi tên công ty từ Lan Thiện sang Hồng Thiện.

Bố tôi á khẩu tức tối bỏ ra ngoài. Còn tôi bất lực lững thững bước lên phòng. Tâm trạng đang buồn bực, gặp ngay Thanh đứng uốn éo trước cửa phòng. Cái giọng chua loét như vừa uống cả lít giấm của cô ta vang lên:

– Nghe bố nói mày sắp lấy chồng à?

– Tao lấy chồng hay không, liên quan gì đến mày?

– Không liên quan nhưng tao cứ thích hỏi đấy. Mày làm gì được tao?

– Làm gì á? Muốn biết không? Hôm nay bố ở nhà, giờ tao có táng vêu mỏ mày lên thì mày cũng không dám phản kháng lại đâu nhỉ? Mẹ con mày thích diễn kịch trước mặt bố thế cơ mà.

Vừa nghe tôi nhắc đến bố, Thanh không nổi cơn điên như mọi ngày nữa nhưng vẫn cứng miệng doạ nạt:

– Nay tao vui nên tha cho mày, nhưng đừng hòng có lần sau. Mày đừng nghĩ lấy được con trai chủ tịch tập đoàn Trường Phong là oai.

– Oai hay không mặc xác tao.

– Xùy. Phải lấy thằng gay mà tưởng mình béo bở lắm không bằng. Đừng vội mừng. Nó lấy mày về chỉ để che mắt thiên hạ thôi. Chứ chẳng yêu đương gì mày đâu.

Tôi hừ lạnh một cái xong lướt qua người Thanh. Vào phòng đóng “sầm” cửa lại. Bảo ai gay tôi còn tin chứ bảo Dương gay có đánh chết tôi cũng không tin. 8 năm trước lúc tôi và anh ta còn ở bên nhau, tôi là sinh viên năm nhất trường đại học X. Vì trường cách nhà quá xa, tôi phải ở trọ bên ngoài. Còn Dương đi làm. Công việc của anh ta vô cùng bận rộn. Hầu như chẳng có mấy thời gian dành cho tôi. Một tuần nhiều lắm chúng tôi chỉ được gặp mặt nhau có hai lần. Và lần nào tôi cũng bị anh ta dụ dỗ “ăn” sạch sành sanh. Có mấy lần tôi không chịu được còn bị ngất luôn đi. Vậy mà bây giờ không biết Thanh nghe được tin đồn ở đâu, lại nói Dương bị gay. Có cô ta bị gay ý. Làm gì có ai bị gay mà sức lực dồi dào như Dương?

Chiều hôm đó trên phòng tôi hết nước, phải xuống nhà lấy thêm. Ai ngờ vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con Thanh. Không biết bà Hồng nói gì trước đó, mà Thanh đang ngồi nghịch điện thoại ngẩng đầu lên sửng sốt:

– Mẹ bảo con tìm cách ngăn cản cuộc hôn nhân của con Linh á?

– Ừ. Con làm được không?

– Sao con phải làm thế? Cái tên gay đấy có gì ghê gớm đâu?

– Con bảo ai bị gay?

– Tên Dương chứ còn ai nữa? Con từng gặp anh ta một lần ở quán bar rồi, đẹp trai sáng sủa nhưng mỗi tội bị gay.

– Ai bảo con thế?

– Mấy đứa bạn con. Lúc đấy con thấy anh ta đẹp mã, định mang rượu sang mời một ly. Nhưng chúng nó bảo anh ta bị gay, không thích con gái đừng sang làm gì tốn công. Anh ta chỉ cố gồng bên ngoài thôi, chứ bên trong không “cứng” nổi đâu.

– Đang yên đang lành con đi nghe mấy đứa vô công rỗi việc nói linh tinh. Thằng Dương mà bị gay, đàn ông trên đời chẳng có đứa nào thẳng.

– Mẹ đừng để cái vẻ bề ngoài của hắn ta lừa. Xã hội bây giờ thật, giả lẫn lộn lắm.

– Con nghĩ mẹ dễ bị lừa thế à? Hôm nọ chính mắt mẹ nhìn thấy nó dẫn theo một đứa con gái, vào trung tâm thương mại mua bao nhiêu đồ. Toàn đồ hiệu đắt đỏ. Cái túi Hermes, hơn trăm triệu mẹ dành dụm tiền mấy tháng mới dám mua. Đây nó gật đầu phát mua cho con kia hai cái luôn. Ban đầu mẹ không biết, xong lúc về gặng hỏi mấy đứa nhân viên mới rõ.

Thanh có vẻ vẫn không tin vào lời bà Hồng nói. Nó vô tư hỏi lại:

– Nhỡ đâu lúc đấy anh ta đóng kịch che mắt thiên hạ thì sao?

– Con lại coi thường mắt nhìn người của mẹ rồi. Tối qua bố con vừa nói chuyện với mẹ. Ông Trường đã quyết định để lại tập đoàn Trường Phong cho thằng Dương. Giờ chỉ đợi thằng Dương về tập đoàn làm là ông ấy nghỉ hưu, giao toàn bộ quyền hành cho nó.

– Thật không mẹ? Chủ tịch tập đoàn Trường Phong có hai đứa con trai cơ mà. Sao lại giao tập đoàn vào tay đứa bị gay? Đứa còn lại đâu?

Bà Hồng nhàn nhạt trả lời:

– Thằng kia nó không thích kinh doanh, mới đi du học bên Anh về. Nó học ngành kiến trúc. Lúc đầu bố con định làm mai nó cho con Linh, nhưng tối qua đi ăn cơm với ông Trường. Ông ấy bảo thằng thứ hai có người yêu rồi. Thế nên hai người họ mới chuyển đối tượng sang thằng Dương.

– Mẹ biết vậy sao không bảo bố cho con lấy anh ta, lại để con Linh nẫng tay trên?

– Tại mẹ sơ suất, không tìm hiểu kĩ. Ban đầu mẹ cứ nóng lòng thúc giục bố con tìm đại một nhà nào đó gả con Linh đi cho khỏi ngứa mắt. Ai ngờ ông ấy tìm trúng nhà ông Trường. Nhưng không sao, thằng Dương với con Linh đã kết hôn đâu? Con vẫn còn nhiều cơ hội. Quan trọng là con có biết tận dụng hay không thôi. Tuần sau bố mời bố con ông Trường về nhà ăn cơm. Lúc đó con hãy biểu hiện thật tốt trước mặt ông Trường, rồi lân la tìm cách làm quen với thằng Dương. Con xinh như thế chẳng lẽ lại để thua con Linh?

– Còn lâu con mới thua nó.

– Thế phải cố gắng lên. Đàn ông ai chẳng thích phụ nữ đẹp. So về nhan sắc, con Linh chỉ xứng xách dép cho con thôi.

Nghe mấy lời ảo tưởng của mẹ con bà Hồng, tôi phát buồn nôn. Nếu Dương là người dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ như vậy thì quá khứ tôi đã không yêu anh ta…

Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến ngày bố tôi mời bố con Dương sang nhà ăn cơm. Tối hôm đó đúng 7 giờ, Dương đưa ông Trường sang nhà tôi. Tôi không làm trái được ý bố, nhưng vẫn ngấm ngầm chống đối trong lòng. Còn Thanh trái ngược hoàn toàn với tôi. Cô ta ngồi trang điểm tỉ mỉ cả nửa buổi chiều. Váy cũng phải chọn cái đẹp nhất. Bố muốn gán ghép tôi cho Dương, lúc ăn cơm cố tình xếp tôi ngồi cạnh anh ta. Tôi ngại ngùng muốn đứng dậy, nhưng bị bố liếc một cái cảnh cáo.

Sau đó ông ấy nói rất tự nhiên:

– Linh ngồi cạnh anh Dương đi, không phải ngại đâu. Toàn người nhà với nhau mà.

Ông Trường xong cười rất sảng khoái:

– Bố cháu nói đúng đấy. Ngồi đi. Ngồi đi.

Tôi len lén liếc nhìn Dương một cái. Thấy anh ta không có ý định phản đối mới dám ngồi kế bên. Không biết hôm nay anh ta ăn có ngon không, chứ tôi chắc chắn chẳng thể nào nuốt nổi thức ăn.

Suốt bữa ăn Thanh liên mồm hỏi Dương hết chuyện này đến chuyện kia. Đổi lại mặt Dương vẫn lạnh tanh như tảng băng nghìn năm. Thanh hỏi chục câu, anh ta chỉ trả lời qua loa 3 – 4 câu mà không câu nào quá 5 từ. Nhìn cơ mặt Thanh cứng ngắc tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Làm thân với ai, chứ làm thân với Dương cứ xác định bỏ đi cho đỡ tức. Đang mải suy nghĩ lung tung, bỗng nghe tiếng ông Trường hỏi bố tôi:

– Kia là cô con gái thứ hai nhà anh phải không? Nhìn xinh gái, mà khéo ăn khéo nói quá. Không biết cháu đã có người yêu chưa?

Bố tôi chưa kịp trả lời, Thanh đã nhanh nhảu chen ngang:

– Cháu vẫn chưa có người yêu bác ạ. Cháu ra trường mấy năm nay rồi, nhưng vẫn đang tập trung vào công việc chưa dám tính đến chuyện yêu đương.

– Thanh niên bây giờ có tinh thần cố gắng như cháu là hiếm lắm đấy. Cố gắng lên nhé.

– Vâng ạ.

– Cháu học ngành gì ấy nhỉ?

– Cháu học quản trị nhân lực. Giờ đang làm việc ở công ty của bố.

Bà Hồng nghe ông Trường có vẻ quan tâm đến con gái mình. Nụ cười trên môi rạng rỡ hẳn lên, không ngừng khoe khoang:

– Em nói trộm vía, con bé cũng khá lắm anh. Nhà em không có truyền thống “chiều” con quá đà, mới năm hai đại học con bé đã phải tự đi làm thêm trau dồi kinh nghiệm. Ban đầu em còn tưởng nó đi làm như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học hành. Nhưng không ngờ, bốn năm đại học vẫn được hỏng bổng đều đều. Tốt nghiệp xong, bố con bé bảo mãi nó mới đồng ý về công ty nhà làm từ vị trí thấp nhất. Giờ cũng vươn lên được chức trưởng phòng nhân sự anh ạ.

– Vậy là quá giỏi rồi. Chúc mừng anh chị nhé. Không phải nhà ai cũng có đứa con gái vừa ngoan vừa giỏi như vậy đâu.

Bà Hồng nói xong, tôi không khỏi cười khinh trong lòng. Ở đâu ra chuyện 4 năm liền đều được học bổng, lại còn mới năm hai đại học đã ra ngoài làm thêm trau dồi kinh nghiệm? Ngành quản trị nhân lực người ta đào tạo 4 năm, nhưng tôi nhớ rõ Thanh học 6 năm mới ra trường. Còn chưa nói đến việc chạy điểm, chạy môn.

Khoe khoang con gái chán rồi, bà Hồng quay sang bảo Thanh:

– Ơ kìa. Sao con cứ ngồi yên đấy thế, mau gắp thức ăn cho anh Dương đi.

Thanh mỉm cười bẽn lẽn gắp vào bát Dương một con tôm, nhưng còn chưa đặt vào bát đã bị anh ta từ chối thẳng thừng:

– Tôi dị ứng với tôm.

Mặt Thanh méo xệch đi, không biết bỏ con tôm vào đâu. Bà Hồng phải mở lời giải nguy cho con:

– Con bé này. Sao chẳng tinh ý gì vậy? Anh Dương dị ứng với tôm, thì gắp món khác đi.

Thanh thu đũa gắp món khác cho Dương. Thế nhưng cô ta lại bẽ mặt thêm một lần nữa. Bởi thái độ lạnh lùng của anh ta:

– Không cần gắp cho tôi. Tôi no rồi.

Ăn cơm xong, tôi vào bếp gọt hoa quả. Một lúc sau Thanh cũng vào theo. Cô ta ngắm nhìn bộ váy trên người, cố ý kéo cổ váy xuống sâu hơn một chút nữa để lộ nửa bầu ngực tròn trịa ra ngoài. Tiếp đó Thanh cầm chai nước hoa đã chuẩn bị từ trước, xịt tứ tung khắp nơi. Sửa soạn xong một lượt Thanh liếc mắt sang tôi, nở nụ cười đắc ý:

– Mày đừng mơ tưởng đến anh Dương của tao. Bỏ cuộc đi.

Tôi đã dặn lòng không chấp con dở hơi này, thế nhưng nó cứ bám chặt lấy tôi như đỉa đói. Lảm nhảm không ngừng bên tai tôi. Ép tôi buộc phải lên tiếng:

– Mày thần kinh à? Tao mơ tưởng gì đến anh ta?

– Người như tao mới xứng với anh Dương. Còn cái loại tép riu như mày, chỉ xứng với mấy thằng đầu đường xó chợ thôi.

– Thế hôm nọ đứa nào bảo, con trai cả của chủ tịch tập đoàn Trường Phong bị gay? Lấy vợ về chỉ để che mắt thiên hạ? Nay mày lại đổi ý thích lấy gay rồi à?

– Chuyện của tao không đến lượt mày lên tiếng. Mày chỉ cần ghi nhớ một điều, anh Dương là của tao. Tốt nhất mày nên yên phận đừng có tỏ vẻ gì trước mặt anh Dương. Không đừng trách tao ác.

Tôi lừ mắt lườm Thanh:

– Tao nhường mày hết đấy. Giỏi, giữ cho chặt vào.

– Tao không cần mày nhường. Mày chưa đủ tuổi giành đàn ông với tao đâu. 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.