Chương 11.
Tôi khá tự tin về vốn từ tiếng Việt của mình, nhưng đến hôm nay mới biết thế nào là đỉnh cao của việc chơi chữ. Dương nói rất ít, chỉ là mỗi lời anh ta nói ra đều có thể khiến tôi cứng họng. Ngồi chờ đèn đỏ một phút mặt tôi nóng ran lên. Dương thấy tôi không nói gì, ánh mắt anh ta liếc qua người tôi một cái rồi nhấn chân ga phóng đi thẳng.
Vì công việc của Dương rất bận, chúng tôi không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật. Đổi lại anh ta phải cho tôi một phòng riêng, khi nào Dương cần giải quyết nhu cầu mới sang tìm tôi. Tôi thấy điều kiện này cũng khá hợp lí. Khoảng cách vô hình giữa tôi và Dương người ngoài không ai nhìn thấy, nhưng người trong cuộc chúng tôi cảm nhận rất rõ. Tốt nhất là càng ít chung đụng càng đỡ phiền phức. Tối hôm ấy con Giang lại gọi điện cho tôi. Câu trước câu sau đã vội vàng hỏi:
– Thế nào? Mấy ngày nay ông Dương có giở trò biến thái gì với mày không?
Tôi đến “sang chấn tâm lí” với cái tính như đàn ông của con Giang. May mà Dương không nghe thấy. Chứ để đến tai anh ta, khéo ngày mai người tôi chỉ còn lại mỗi bộ xương khô:
– Con dở. Bớt bớt lại cho tao nhờ. Mày cứ làm như ông Dương biến thái lắm không bằng?
– Thế tao hỏi mày với ông ấy đã “ò í e” chưa? Đừng có nói với tao mày không biết ò í e là gì nhé. Tao không tin đâu.
– Ờ thì…
Con Giang không đợi tôi nói hết câu đã vội chen ngang:
– Thôi. Không cần nghe mày nói hết, tao cũng biết mày bị ông Dương xử đẹp rồi đúng không? Đứng trước đứa ngon từ thịt ngọt từ xương như mày, ông Dương mà nhịn được thì khác gì hoà thượng?
– Có mỗi mày bảo tao ngon từ thịt, ngọt từ xương thôi. Chứ ông Dương bảo tao chẳng khác gì khúc gỗ.
– Sao mày không hỏi ông ấy xem có khúc gỗ nào biết nói, biết đi lại biết hôn như mày không?
– Tiên sư mày. Con mất dạy này.
– À quên. Tao bảo này. Mày với ông Dương dù gì cũng thành vợ chồng rồi. Ngày một, ngày hai chưa thể li hôn luôn được đâu. Có chuyện gì từ từ giải quyết chứ mày đừng suy nghĩ tiêu cực quá. Không trầm cảm ra đấy lại khổ.
– Biết rồi. Biết rồi. Mày cằn nhằn mãi không mệt à?
– Mệt tao cũng phải nói. Ai bảo tao có con bạn đầu heo như mày?
– Tao đầu heo mà ngày trước đi học toàn đứng thứ nhất, thứ hai. Mày thông minh cũng đứng thứ nhất, thứ hai nhưng mà…từ dưới lên. Thôi. Tao tắt máy đây. Nghe mày lảm nhảm thêm lúc nữa, khéo mai tao phải vào bệnh viện khám tai. Cái giọng oang oang của mày không khác gì tiếng bom nguyên tử nổ đâu.
Tắt máy, khóe miệng tôi không khỏi mỉm cười. Nói chuyện với con Giang một hồi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Đêm hôm đó chẳng hiểu sao tôi lại ngủ ngon hơn mọi ngày…
Hết thời gian nghỉ phép, tôi quay lại công ty làm việc. Dự định sẽ làm thêm 1 tháng nữa mới viết đơn xin nghỉ. Thế nhưng tôi vừa tới chỗ làm, Phương cùng mấy đồng nghiệp khác đã chỉ trỏ bàn tán không ngừng:
– Nhìn cái mặt tưởng hiền lành tử tế lắm. Không ngờ là cáo giả nai. Khổ thân chị Trâm. Yêu anh Dương thế mà bị nó giở trò cướp mất.
– Loại này thành tinh rồi. Bọn “trà xanh” gọi nó bằng cụ, chứ chẳng đùa đâu.
– Nhân viên mà cướp người yêu của sếp thì đúng là trơ trẽn, bẩn thỉu thật đấy. Bảo sao hôm đi liên hoan cứ liêng liếc mắt nhìn về phía anh Dương. Xã hội bây giờ trắng đen, thật giả lẫn lộn hết rồi. Con giáp thứ 13 mà cũng dám ra đi làm. Không biết nó có dây thần kinh xấu hổ không?
– Mày hỏi ng u vây? Nếu có dây thần kinh xấu hổ thì đã không làm thế.
Mấy người đó sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ nặng nề khó nghe nhất. Tôi chưa từng nói cho bọn họ biết việc tôi xin nghỉ phép để làm đám cưới với Dương. Cả phòng kinh doanh có đúng hai người biết chuyện. Là cái Hoài và Trâm. Khả năng cái Hoài nói cho mấy người đó biết là rất thấp. Vậy chỉ còn mình Trâm. Tôi dùng đầu ngón chân cũng biết, ai đang đứng sau thao túng chuyện này. Đến khi tôi không chịu được nữa, quay đầu lại nhìn mấy người đó đồng loạt im lặng. Chỉ có ánh mắt sắc bén như dao, muốn băm vằm tôi thành trăm ngàn mảnh là vẫn còn nguyên. Tôi thở hắt ra một hơi rồi cắm cúi xem số liệu, mặc cho bọn họ xì xào sau lưng nhưng Cái Hoài không nhịn được mà đứng lên bênh vực tôi:
– Mấy người không biết rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao thì đừng ngồi đó mà nói lung tung. Cẩn thận không đến lúc bị nghiệp quật, lại trách tôi không báo trước.
Phương bĩu môi đáp lời:
– Nghiệp có quật, cũng quật mấy con giáp thứ 13. Chứ bọn tao chẳng làm gì trái với lương tâm đạo đức nên bọn tao chẳng sợ.
– Chị bảo ai là con giáp thứ 13? Chị có bằng chứng không?
– Bằng chứng á? Tao chỉ hỏi nó một câu đơn giản thôi. Thứ 5 tuần trước nó làm đám cưới với anh Dương ở khách sạn X đúng không?
– Làm gì là việc của người ta. Chị không có quyền tra xét.
– Tao không có quyền tra xét hay nó có tật giật mình? Hôm ấy mày cũng nghỉ. Vậy là mày đi ăn cưới nó đúng không? Hai đứa mày đúng là trời sinh một cặp, ti tiện bẩn thỉu giống hệt nhau.
– Chị im đi. Đừng có nói bừa. Kể cả chị Linh và anh Dương có cưới nhau thì cũng là do họ tự nguyện. Liên quan gì đến chị?
– Không liên quan đến tao. Nhưng tao tức thay chị Trâm. Cả phòng này có ai không biết, chị Trâm và anh Dương yêu nhau lâu lắm rồi. Bây giờ đột nhiên anh Dương kết hôn với con Linh. Không phải tại nó dụ dỗ anh ấy thì là gì? Đồ đàn bà lẳng lơ.
Cái Hoài trợn mắt nhìn Phương một cái rồi gào toáng lên:
– Nói tới lẳng lơ phòng này làm gì có ai vượt mặt được chị? Bị vợ người ta đến tận cổng đánh ghen cơ mà.
– Mày. Con ranh con. Nói lại lần nữa tao xem nào?
Phương và cái Hoài mỗi người một câu, không ai nhường ai. Thậm chí còn suýt chút nữa lao vào đánh nhau. May có mấy người trong phòng đứng lên cản lại…
Những ngày tiếp theo, tôi đi làm vô cùng mệt mỏi bất lực với những lời đồn đoán lên tận mây xanh. Có tin đồn tôi chơi bùa ngải với Dương, anh ta mà không lấy tôi sẽ bị điên. Còn có tin đồn tôi nhân lúc Dương và Trâm xảy ra xích mích, tìm cách trèo lên giường Dương. Sau đó quay clip, mang đến tận nhà anh ta ăn vạ. Bố anh ta không muốn tập đoàn Trường Phong bị xấu mặt, mới miễn cưỡng chấp nhận để Dương lấy tôi. Mới đầu mấy tin đồn đó chỉ có ở phòng kinh doanh thôi, nhưng một hai ngày sau đã lan rộng ra khắp công ty. Đến nỗi tôi không cả dám đi ăn cơm. Cho đến buổi chiều hôm đó, tôi đang cặm cụi xếp lại đống tài liệu cao ngất ngưỡng thì Trâm từ trong phòng bước ra. Trước mặt mọi người cô ta hắng giọng nói:
– Nay tôi có việc phải về sớm. 7 giờ tối cô thay tôi đi kí hợp đồng cùng phó giám đốc.
Giọng điệu của Trâm rất bình thường, nhưng tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Bởi vì phó giám đốc công ty tên Hưng, cũng chính là bố Trâm. Đang yên đang lành sao cô ta lại cho tôi một cơ hội béo bở thế này?
Tôi không tin, nên dè dặt bảo Trâm:
– Hạng mục này tôi chưa có kinh nghiệm, sợ xảy ra sơ xuất gì lại ảnh hưởng đến công ty. Chị để người khác đi thay tôi được không?
– Vì chưa có kinh nghiệm, tôi mới cho cô đi theo để học hỏi. Không lại nói tôi chèn ép người mới.
Trâm đã nói đến mức này rồi, tôi không còn cơ hội từ chối đành gật đầu đồng ý:
– Vậy để tôi chuẩn bị thêm tài liệu.
– Đến lúc cô chứng minh cho mọi người thấy tấm bằng đại học bên Canada của cô có tác dụng, chứ không phải tờ giấy lộn vứt trong sọt rác rồi đấy. Làm cho tử tế vào.
– Vâng. Tôi sẽ cố gắng.
Trâm không đáp lời tôi, mà dứt khoát xách túi rời khỏi văn phòng. Ngày trước ở bên Canada, không phải tôi chưa đi kí hợp đồng với sếp bao giờ. Nhưng những hạng mạng mục đó tôi đều đã làm qua rất nhiều lần. Chỉ có hạng mục ngày hôm nay là tôi chưa có kinh nghiệm, nên không tự tin vào bản thân mình lắm. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng đọc tài liệu thật kĩ càng, không bỏ sót chữ nào. Cái Hoài ngồi bên quay sang hỏi:
– Chị biết sao tối nay bà Trâm lại để chị đi kí hợp đồng cùng sếp không?
– Chắc tại chị chưa có kinh nghiệm ở hạng mục này, nên bà ấy cho đi để học hỏi.
– Xì. Bà Trâm không tốt với chị thế đâu. Đừng có tưởng bở. Em tìm hiểu rồi. Hôm nay phó giám đốc đi kí hợp đồng với công ty Thanh Bách. Mà em nghe đồn giám đốc bên đấy có nhiều tai tiếng với nhân viên nữ lắm. Chị phải cẩn thận nhé. Em sợ bà Trâm đang muốn mượn tay ông Hưng để trả thù chị.
Thực ra những góc khuất đằng sau chuyện kí hợp đồng trên bàn rượu tôi đã không còn lạ lẫm. Tuy nhiên công việc gì cũng có mặt trái của nó, nếu chỉ vì một vài tin đồn mà không dám đi kí hợp đồng thì rất thiếu chuyên nghiệp. Thế nên tôi bảo cái Hoài:
– Chị biết rồi. Chị sẽ cẩn thận.
Hơn 6 giờ tối anh trợ lí phó giám đốc xuống tận phòng tìm tôi. Nhắc tôi chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi xuống cổng công ty chờ, 15 phút sau cùng phó giám đốc đi kí hợp đồng. Tôi bảo mình có thể tự lái xe đi, nhưng anh ấy không đồng ý vì sợ tôi làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.
Ngồi trên xe ô tô, ông Hưng không ngừng dặn dò tôi chú ý thái độ. Tuyệt đối không được làm gì mất lòng đối tác. Tôi nghe nhiều đến nỗi váng hết đầu óc, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Đến cửa khách sạn 5 sao, tôi bước xuống xe cầm hợp đồng đi sau lưng ông Hưng. Vào trong phòng Vip, ngồi chờ khoảng 10 phút thì đối tác tới. Bên họ cũng đi hai người. Sau màn chào hỏi nồng nhiệt, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên. Trong phòng có mỗi mình tôi là con gái, cảm giác rất ngột ngạt khó chịu. Tôi để ý ông giám đốc bên kia, từ nãy đến giờ cứ len lén liếc mắt nhìn tôi mấy lần. Ánh mắt của lão ta không chỉ dừng lại trên khuôn mặt tôi, còn dời xuống cả phía dưới. Sau đó lão ta bất chợt rót một ly rượu giơ về phía ông Hưng, nở nụ cười khà khà nghe mất hết cảm tình:
– Lần này anh Hưng dẫn ai đi cùng đây? Giới thiệu chút chứ nhỉ?
Ông Hưng rất muốn lấy lòng lão ta nên không ngần ngại giới thiệu:
– Đây là Linh, nhân viên mới của phòng kinh doanh. Hôm nay tôi đưa đến đây để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Quay sang tôi ông Hưng hất cằm ra hiệu. Tôi biết ý, tự rót rượu hướng về phía lão giám đốc kia xong cố nở nụ cười thương mại đúng tiêu chuẩn:
– Lần đầu gặp mặt, cháu xin mời chú một ly. Mong được chú chiếu cố nhiều hơn.
Vừa nói khỏi mồm, lão giám đốc công ty Thanh Bách đặt mạnh ly rượu xuống bàn hắng giọng hỏi:
– Nhìn tôi già thế cơ à?
Tôi nghĩ thầm trong bụng, ông không già nhưng cũng ngoài 50 tuổi rồi. Mỗi lần cười hai khoé mắt đều xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. Tôi gọi chú là lịch sự cho ông lắm rồi đấy. Tuy nhiên, với kinh nghiệm đi tiếp khách hàng cùng sếp nhiều lần bên Canada. Tôi biết lão ta đang không vừa ý với tôi. Cứ tiếp tục thế này, bản hợp đồng tối nay sẽ khó mà kí được. Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách giải quyết. Ông Hưng ngồi bên thấy vậy nhanh trí lên tiếng giải vây cho tôi. Nhưng thực chất là ép tôi làm theo ý ông ta:
– Ơ kìa Linh. Sao lại gọi anh Bách là chú? Nhìn anh ấy trẻ trung phong độ thế cơ mà. Mau tạ lỗi với anh ấy đi.
Tôi cười khinh trong lòng. Xét về tuổi tác ông Bách chỉ kém bố tôi vài tuổi, vậy mà vẫn muốn tôi gọi bằng anh thì đúng là vô liêm sỉ, không còn gì để nói. Nhưng dưới con mắt cảnh cáo của ông Hưng, tôi không thể không gọi. Cuối cùng đành cắn răng, cắn lợi nói:
– Cháu…À không…Em xin lỗi anh. Em lỡ lời.
Ông Bách vẫn nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn xoáy sâu vào cơ thể khiến tôi nổi hết gai ốc:
– Lỡ lời thì phải phạt 3 ly. Em đưa ly đây anh rót cho. Uống hết rồi, chúng mình tiếp tục bàn chuyện.
Giá mà lúc này ngồi trước mặt tôi không phải là đối tác làm ăn. Chắc chắn tôi sẽ hất thẳng ly nước vào mặt ông ta. Càng tiếp xúc tôi càng thấy ghê tởm con người này. Đúng là càng già càng đổ đốn. Tay tôi nắm chặt ly rượu, không muốn giơ ra phía trước một chút nào. Thế nhưng ông Hưng cố tình đẩy tay tôi cho ông Bách rót rượu. Đẩy không được thì tự đổi chỗ để ông Bách sang ngồi cạnh tôi. Chẳng mấy chốc lão già đó đã thành công ép tôi uống hết ba ly rượu đầy ặc. Đến đây tôi tưởng bọn họ sẽ dừng việc chúc tụng vô bổ để bàn vào chuyện chính. Nhưng không ngờ ông Bách và ông Hưng, vẫn tiếp tục tán ngẫu những chuyện không liên quan:
– Lần trước anh Hưng dẫn em nào đi kí hợp đồng cùng ấy nhỉ?
– À. Em ấy tên Phương.
– Đúng rồi. Đúng rồi. Xem cái trí nhớ của tôi tệ hại chưa kìa. Hôm đó tôi nhìn em Phương đã thấy xinh đẹp dịu dàng động lòng người, nhưng hôm nay được gặp em Linh mới biết thế nào là mỹ nữ trên đời.
Dừng lại một chút lấy hơi, lão Bách tiếp tục đánh giá:
– Người gì đâu mà trắng vừa cao. Thân hình chuẩn hơn cả hoa hậu. Nhìn ba vòng không khác gì chiếc đồng hồ cát. Ngồi cách xa thế này, mà tôi vẫn ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.
Điệu bộ của ông Bách trông rất gợi đòn. Nhưng ông Hưng càng đáng ghét hơn, khi tiếp tay cho ông Bách xăm soi cơ thể tôi rồi buông những lời thô tục khó nghe:
– Anh có mắt nhìn người lắm nhé. Em Linh du học bên Canada mấy năm trời, mới vào công ty tôi làm được mấy tháng thôi. Giờ đang là hoa khôi của phòng kinh doanh đấy.
– Làm tôi cứ tưởng công ty RM âm thầm giấu người đẹp, không muốn cho chúng tôi biết.
– Ôi anh Bách đừng nói thế. Oan cho công ty tôi quá. Để tôi bảo em Linh mời anh vài ly cho ngọt giọng nhé. Chúng ta cứ ăn uống xả láng đi, chuyện công việc tí bàn sau.
Nói rồi ông Hưng quay sang tôi bảo:
– Linh…Sao cứ ngồi đờ người ra đấy thế? Rót rượu mời anh Bách đi, được lọt vào tầm mắt xanh của anh Bách không phải chuyện dễ dàng đâu.
Tôi ghê tởm cái không khí này lắm rồi. Hiện tại chỉ muốn đứng dậy rời khỏi đây ngay lập tức nhưng còn cái hợp đồng trên bàn thì sao? Tôi biết hôm nay Trâm cố ý để tôi đi kí hợp đồng cùng ông Hưng. Nếu tôi cứ thế bỏ về, ngày mai chắc chắn cô ta sẽ không để tôi yên. Đến phút chót, tôi đành cắn răng rót rượu cho lão Bách. Nhìn đôi mắt ti hí mắt lươn của ông ta tôi chỉ muốn đấm cho bầm dập. Mới ở cạnh Dương mấy ngày, tôi đã lây tính cục súc của anh ta. Quả nhiên là gần mực thì đen, chuyện tốt không học toàn học chuyện xấu. Tuy nhiên bây giờ đang trên bàn ăn cùng đối tác, trong lòng có ghét cay ghét đắng miệng vẫn phải mỉm cười:
– Em mời anh Bách. Em xin chúc sức khoẻ anh.
– Tốt lắm. Tốt lắm. Được người đẹp như em Linh đây mời rượu. Anh thật có phúc. Lát nữa em mà đồng ý đi chơi tăng 2 cùng anh, thì cái hợp đồng em mang đến anh kí phút mốt là xong ngay. À. Em đừng hiểu nhầm anh háo sắc nhé. Anh chỉ là người biết thưởng thức cái đẹp của em thôi. Nhớ đừng đánh đồng anh với mấy tên dê già mất dạy đấy.
Mẹ kiếp!
Tôi không thể ngồi nghe lão Bách lảm nhảm thêm được nữa. Ông ta là dê cụ chứ dê già gì? Từ nãy tới giờ lão cứ kéo ghế dịch sát vào chỗ tôi, mùi nước hoa nồng nặc trên người lão sắp làm tôi ngạt thở đến nơi rồi. Hai tay lão cứ giang rộng ra rồi giả vờ vô tình khoác lên vai tôi. Chẳng lẽ tôi lại bỏ mặc tất cả, vặn mạnh một phát cho tay lão đi đời nhà ma luôn. Tôi bàn chuyện làm ăn với bao nhiêu đối tác, già trẻ đều có nhưng chưa thấy người nào vô liêm sỉ, cặn bã như lão này. Có cháu nội, cháu ngoại cả rồi mà còn mất nết.
– Hôm nay em hơi bận, hẹn anh Bách khi khác được không?
– Em như vậy là không tôn trọng anh. Vì thế anh nghĩ cái hợp đồng em mang đến hay là… thôi đi.
– Sao lại thôi hả anh? Anh có thể cho em biết lí do được không?
Lão Bách nhếch môi hừ lạnh một cái, xong mới nói:
– Lí do là điều kiện bên RM đưa ra không có lợi cho công ty anh lắm. Anh ngồi đây đến tận bây giờ chẳng qua vì quý em. Muốn rủ em đi chơi, tiện thể hai bên bàn bạc lại một chút.
Tôi không trả lời, lão ta cố nói thêm:
– Đáng tiếc em không tôn trọng anh. Nên anh sẽ phải cân nhắc phương án chuyển hợp đồng sang công ty khác.
Lão Bách mới doạ nhẹ một câu ông Hưng đã dúm dó hết cả vào. Ông ta lườm tôi muốn cháy cả mắt. Kiểu như tôi vừa gây ra đại họa gì khiến trời đất vô cùng phẫn nộ. Tiếp theo ông ta lại bày bộ mặt giả tạo xoa dịu lão Bách:
– Ấy không. Anh Bách ơi. Em Linh sao dám không tôn trọng anh? Nếu anh đã có hứng đi chơi tăng hai. Tất nhiên tôi sẽ để em Linh đi cùng và phục vụ anh hết mình…