Anh yên lặng, nháy mắt trở về quá khứ, quên thời gian, quên thực
tại, trong mắt chỉ có cô, còn có lời bài hát quen thuộc kia: anh không
chê, em không rời…
Chỉ là, trong tình cảnh này anh cũng không hát nổi một câu như vậy.
Chưa có lúc nào như lúc này, anh hy vọng cô từ bỏ mình, nhanh chóng rời
đi. Thế nhưng, ngay cả hơi sức để đẩy cô ra anh cũng không có, chỉ có
thể mặc cô hồ đồ, mặc cô ngang ngược.
“Để em cõng anh!” Dứt lời, cô hơi nhếch môi, cho mình sức mạnh, sau
đó ngồi xổm xuống trước mặt anh, kéo hai cánh tay của anh khoác lên vai
mình. Nhưng mà, dù cô có dùng sức thế nào cũng không đỡ anh dậy được.
Cô gấp đến độ khóc thành tiếng, khói xông vào mắt khiến hai mắt của
cô mơ hồ đẫm lệ, cô lo sợ anh cứ như vậy mà biến mất trong làn khói,
đành xoay người nhìn anh khóc lóc nài nỉ: “Làm thế nào bây giờ? Thần An! Làm thế nào bây giờ? Anh đứng dậy có được không? Xin anh đấy, đứng dậy
đi mà…”
Hai khuỷu tay của anh chống đỡ trên mặt đất lại chỉ có thể cố gắng
chống được nửa người trên, cuối cùng bất đắc dĩ âu yếm nhìn cô lắc đầu:
“Heo ngốc, đừng ngốc nữa, đi nhanh đi, anh cầu xin em, em hãy mau rời
đi.”
“Không! Em không đi!” Cô biết tên ngốc này nghĩ thế nào nhưng lại
không thể nghe theo. Lập tức gạt đi nước mắt của mình, cô xanh mặt, dù
bị sặc khói đến nỗi ho khan, vẫn nói như đinh chặt sắt: “Tả Thần An! Em
cho anh biết, anh không đi thì em cũng không đi! Muốn chết, hai chúng ta cùng chết một chỗ.”
“Em con heo ngốc này!” Anh oán hận mắng cô, trên mặt đã rơi lệ, rốt cuộc là bị khói hun, hay là vì cái khác.”
“Đúng vậy! Em đúng là ngốc! Thế nào? Hoặc là, anh cũng ngốc như em,
chúng ta cùng chết. Hoặc là, anh chịu thông minh một chút, nghĩ cách
đứng lên, em sẽ cõng anh ra ngoài.” Cô cũng không nổi giận, quỳ xuống,
đem cánh tay của anh khoác lên vai mình, dùng hết sức lực đỡ anh lên.
Anh bị cô kéo lên cũng không có biện pháp, chỉ đành cắn răng liều
cái mạng già, chịu đựng đau đớn chập choạng đứng lên, có cảm giác bản
thân như đã vượt ra khỏi giới hạn của cơ thể. Nhưng mà, đã đến bước này, cho dù hai chân có bị tàn phế đi nữa cũng phải đứng lên, không thể để
cô bé ngốc này cùng chết với mình ở chỗ này được.
Giới hạn của con người là không có điểm cuối.
Sự thật đã chứng minh điều này.
“Trong này có cái gì? Sổ tiết kiệm?” Anh quơ quơ chiếc hộp, nhẹ
nhàng lắc, cũng không thấy một tiếng động. Âm thầm buồn bực, cô thật sự
không phải ngu xuẩn như vậy chứ? Sổ tiết kiệm bị hủy cũng có thể báo mất giấy tờ, không nhất thiết phải vì nó mà liều sống liều chết.
“Không có…Không có gì…Trả lại cho em…” Lúc nãy cứu người cô vẫn khí
thế bức người, lúc này lại thay đổi giống như một người khác, vẻ mặt cứ
như một nàng dâu nhỏ.
Như thế? Nhất định là có vấn đề.
“Không có cửa đâu!” Tay của anh rụt lại, đem cái hộp thu về.
“Anh trả cho em…” Cô cố gắng đoạt lấy, giọng nói lại mang theo ý làm nũng, nhưng lại không dám động đến anh, không dám đụng vào anh, chỉ sợ
đụng phải chân anh, làm anh đau đớn.
“Không trả!” Anh phát hiện chiếc hộp này dùng khóa mật mã, đem cái hộp giấu ra phía sau: “Mật mã là bao nhiêu?”
“Không nói cho anh!” Giọng điệu của cô thế này, vẻ mặt lại như vậy, chẳng khác nào là đang làm nũng.
Anh cảm thấy trong lòng hơi ngứa một chút…Nhưng mà, điệu bộ của cô
như vậy, ngược lại gợi lên bản tính tò mò trong anh, anh muốn nhìn xem
một chút, trong hộp đó rốt cuộc có thứ gì.
Đúng lúc đó, tiếng xe cứu hỏa và xe cấp cứu đã đến dưới lầu, sau đó
là tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn khắp hành lang, nhân viên cứu hóa và đội cấp cứu đã tới rồi.
Anh được khiêng lên cáng, cô bám sát theo sau, còn lại, toàn bộ đều giao cho bên chữa cháy.
Xuống dưới lầu, cô ngước mắt nhìn lên một cái, nhân viên chữa cháy
đã phun nước rồi, những giọt nước lạnh băng bắn vào trên mặt, thật mát,
thật thoải mái.
Nhớ lại một màn kia, trong lòng cô cho đến bây giờ còn sợ hãi, tay
không nhịn được nắm thành quyền, lại phát hiện lòng bàn tay đau nhức.
Cô mở tay ra, lại thấy vài nơi đã bị bỏng.
Đây là vết bỏng vừa bị lúc khiêng quạt máy, lúc đó quả thật là không để ý, cho tới lúc này thần kinh buông lỏng mới cảm thấy đau.
Vậy anh thì sao? Rốt cuộc là bị thương thành thế nào? Anh chắc chắn
cũng rất đau, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài…Trong lòng nóng như lửa đốt, nhảy lên xe cứu thương.
Nhưng không nghĩ là chậm một bước, anh đã mở hôp ra…