Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 94 : Anh không chê, em không rời


Cô cũng biết…

Xem ra anh tính toán thỉnh thoảng lại mò tới cửa.

Cô quan sát phòng khách một lát, có thêm một cái quạt máy mới tinh, còn có cái laptop đó, màu hồng…Cô cũng không tin đây là laptop của anh, chẳng lẽ anh dùng màu hồng?

“Tả Thần An! Những thứ này! Những thứ này! Là có ý gì?” Cô chỉ chỉ quạt máy, sau đó chỉ vào laptop nói.

Anh nhíu mày lại: “Quạt máy này không phải tối qua anh đã nói sẽ mua cho em à? Còn về laptop, anh muốn lên mạng, nếu dùng cái máy tính hỏng của em thì anh sẽ vỡ mạch máu mất.”

“Anh Tả! Anh muốn lên mạng có thể trở về nhà anh! Đây là nhà tôi. OK?” Cô chỉ ra cánh cửa, không chút khách khí hạ lệnh đuổi người.

“Ừ, anh biết, anh sẽ lập tức về nhà ngay!” Mặc dù nói như vậy nhưng anh lại không hề có ý định rời đi.

Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vọt vào trong phòng tắm, cô thực sự hoài nghi anh có thể lại mua cả bàn chải đánh răng, khăn lông, áo ngủ luôn rồi.

Kết quả nhìn thấy, cũng may, trên bồn rửa mặt chỉ có dụng cụ của mình.

Vậy mà anh lại không chịu chết tử tế theo sát phía sau, nghiêng người tựa vào khung cửa, phong tình vạn chủng không nói nên lời: “Mình bị sao thế nhỉ! Sao lại quên mua mất bàn chải đánh răng rồi? Đúng là khiến cô Hạ phải thất vọng! Lần sau mua đi, chỉ là, anh cũng không ngại dùng của em…”

Khốn kiếp! Sao lại bị anh ta nhìn trúng suy nghĩ rồi?

Nét mặt của cô tối sầm lại: “Cút! Anh cút về nhà cho tôi!”

Không nói một lời liền kéo anh đẩy ra ngoài.

Anh cũng không chần chừ, đứng trước cửa đổi giày sau đó bước ra khỏi cửa. Lúc chuẩn bị rời đi còn dùng tay chặn lại cánh cửa dặn dò: “Đem dép của anh cất kĩ nha, lần tới anh còn phải đi đấy. Còn nữa, cái quạt trần kia của em ngày mai anh sẽ kêu người đến gỡ, trong phòng bếp còn có cháo, nếu đói bụng thì ăn thêm một ít nữa đi.”

Chắc là lại cháo gan heo chứ gì! Anh cũng không sợ cô bị ngấy rồi hả?

“Được rồi được rồi, anh mau cút đi!” Cô muốn đóng cửa.

Anh dùng sức chặn lại, nhướng lông mày, vẻ mặt hung dữ: “Một câu cuối cùng! Nếu sau này còn dám ra ngoài ăn cơm với đàn ông, hại anh ở nhà chờ đợi cực khổ thì cứ chờ anh trừng phạt đi.”

“Heo ngốc! Em nhấc không nổi, mau chạy đi! Em chạy mau đi!” Anh gấp đến nỗi rống lên.

“Không! Em không đi!” Cá tính của cô vốn bướng bỉnh như vậy, cô cũng không tin, cô không đối phó được nó.

Cởi quần áo trên người xuống, quấn lại bàn tay, cắn răng nhấc lại lần nữa.

“Hạ Vãn Lộ! Em cút cho anh! Có nghe thấy không!?”

“Hạ Vãn Lộ! Có nghe lời anh nói không hả? Em được lắm!”

“Hạ Vãn Lộ! Nếu em còn không cút, lão tử sẽ đánh cái mông em!”

“Anh câm miệng lại cho em!” Cô nổi giận, rống lại anh một câu. Không nhìn thấy cô nỗ lực như vậy sao? Cô mệt muốn chết, anh không cho một

chút khích lệ còn náo loạn làm phiền cô. Con hổ còn không phát uy thật

tưởng cô là mèo giấy?

Quả nhiên, anh ngậm miệng.

Choáng nha, đối phó với người đàn ông này thật đúng là chỉ có thể lấy bạo chế bạo.

Cô nghĩ nghĩ, lại dùng hết sức lực lần nữa, rốt cuộc, ầm một tiếng, chiếc quạt trên người anh bị đẩy ra.

Cô vứt bỏ trang phục, ngồi xổm xuống đỡ anh, nhưng mà, vấn đề bực bội hơn lại xuất hiện, anh đứng dậy không nổi…

“Chạy đi! Chạy mau! Đừng động tới anh…” Anh nằm trên mặt đất, dùng giọng nói gần như cầu khẩn nói với cô.

Đôi mắt đen láy của anh, dưới ánh lửa bập bùng sáng lấp lánh, nước

mắt của cô ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt của anh, từng chữ từng câu, từ

trong kẽ răng cắn ra mấy chữ: “Anh không chê, em không rời…”

Một giọt nước trong suốt lập tức lăn xuống từ đôi mắt đen láy của cô.

Đó là một câu, lời bài hát “Lộ gặp Thần An”…


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.