Cô nhắm mắt lại, đầu óc vẫn mê man, cảm giác thân thể của mình giống như đang bay bổng giữa chín tầng mây vậy.
Cô biết mình nên đứng dậy uống thuốc rồi mới ngủ, nhưng cơ thể lại không muốn động đậy, cũng không có hơi sức để động đậy. Cứ như vậy đi, ngủ trước một giấc rồi lại nói, với kinh nghiệm của cô, mỗi lần ngủ một giấc xong tỉnh dậy là bệnh không cần thuốc cũng tự nhiên mà khỏi, chỉ mong lần này cũng vậy đi.
Nhưng mà, rõ ràng rất mệt mỏi, tại sao vẫn không ngủ được đây?
Càng không ngủ được, cảm giác khó chịu càng ập tới nhiều hơn, lăn qua lộn lại, mặc kệ cô chọn tư thế nào cũng không ngăn được cảm giác khó chịu kia. Cô có chút bực bội.
Đột nhiên nghe được tiếng khóa cửa vang lên, có người bước vào.
Người có chìa khóa phòng cô cũng chỉ có Hiểu Thần, không lẽ Hiểu Thần quay về? Chẳng phải đã nói tuần này không về được sao?
Nhưng mà, về cũng tốt, cô thật sự muốn có người ở bên cạnh, con người lúc đang ngã bệnh vừa yếu ớt lại cô đơn.
“Hiểu Thần, rót cho chị ly nước.” Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại như cũ, rầu rĩ gọi, cũng không biết Hiểu Thần có nghe được không.
Lát sau, có người bước vào, một cánh tay đặt xuống đỡ dưới cổ cô, sức lực và hơi thở như vậy không phải của Hiểu Thần, mà giống như là của…
Nhưng mà, không phải anh đã đi rồi ư?
Mở mắt ra, quả nhiên là anh…
Cô chấn động, “Anh không phải đã đi rồi sao?”
Anh im lặng không nói lời nào, chỉ đút nước đến miệng cô, đầu tiên để cô uống một hớp nhỏ giúp cổ họng khơi thông, sau đó mới đem thuốc đút vào để cô uống.
Sau khi dòng nước ấm áp chảy vào, cô cảm thấy dạ dày của mình hơi dễ chịu hơn chút, thở dài, lui lại phía sau nằm xuống.
Nhưng mà, trong nháy mắt lúc đang dùng mu bàn tay gạt lệ, cô đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị đổi hết rồi. Cô nhớ rõ lúc cô trở về từ bệnh viện đã trực tiếp ngã thẳng xuống giường, không thay quần áo. Bộ quần áo này, không phải…anh đổi chứ?
“Quần áo của tôi đâu?” Cô hoảng hốt hỏi.
“??? Quần áo bẩn sao?” Giữa lông mày của anh lộ ra nghi vấn, “Đã đổi, dĩ nhiên là tôi đổi.”
“Anh…Tại sao có thể như vậy? Anh dám giở trò lưu manh?” Sắc mặt của cô vốn đang tái nhợt bỗng trướng đến ửng hồng.
Anh nhướng mày, sao hả? Anh giúp cô thay quần áo liền nói anh giở trò lư manh? Vậy lần đầu tiên gặp mặt cô đã cởi quần của anh thì nói là cái gì?
Anh nghiêm mặt, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Có gì đặc biệt hơn người? Nhìn cũng giống như không! Cô…Thật nhỏ…” Trong mắt anh hiện lên vẻ đùa giỡn.
“…” Trời ạ! Cô muốn đi hỏi ông trời, loại báo ứng này sao gần đây lại cứ rớt xuống người cô? Cô sai lầm thật sao? Năm năm trước cô không nên cười nhạo anh nhỏ sao? Trên thực tế cô đã tự mình hôn thử, anh tuyệt đối không nhỏ tí nào.
“Lưu manh!” Cô tức giận mắng.
Anh hờ hững ngồi xuống đối diện cô, bưng cháo ở trên tay, dùng thìa không chút để ý lại khuấy đều, “Yên tâm đi, lúc cô cởi hết đồ, trong mắt tôi chẳng khác với đàn ông, không hấp dẫn đến nỗi khiến giở trò lưu manh được.”
Anh nha, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Còn có chuyện gì có thể đả thương người khác hơn chuyện này không? Cô quả thật hơi nhỏ một chút, nhưng mà cũng đến cup B đấy có được không? Mặc dù không có cách nào so sánh được với nhóm “bò sữa” CDEG nhưng cũng không đến nỗi giống đàn ông đi.
Cảm xúc mềm mỏng trước đó đã bị anh phá hủy sạch sẽ, cô đoạt lấy chén cháo từ tay anh, chỉ ra cửa: “Anh Tả, cảm ơn cháo của anh, anh có thể lăn rồi.”
Anh cười thầm, có sức mắng chửi người ta rồi hả? Xem ra đã tốt hơn nhiều rồi. “Tức giận? Được rồi, tôi nhận sai, tôi nói thật vậy, mặc dù hơi nhỏ nhưng mà…Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Nói xong, anh đứng bật lên, trước lúc cô nổi giận bước ra khỏi phòng ngủ, trong đầu tất cả đều là kí ức về năm đó cô nghịch ngợm ghé vào lỗ tai của anh nói: “Thật ra thì, anh thật sự cũng không có gì là không được, chào anh bạn nhỏ!”
Cô như vậy, đơn giản là cô dũng cảm như vậy, anh có thể tìm lại được không?