Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 80 : Tôi biết làm thế nào


Có lầm không…

Rống cô trước mặt mọi người như vậy…

Bác sĩ lại dùng ánh mắt quái dị nhìn xem bọn họ, còn có một ít bệnh nhân xếp hàng ở bên ngoài cũng ghé mắt xem kịch hay.

Cô cảm thấy xấu hổ đến cực độ, giật nhẹ góc áo của anh: “Về rồi hãy nói…”

Bác sĩ cho rằng họ chính là một đôi vợ chồng trẻ, mỉm cười nói: “Chồng cô chỉ là đau lòng cô thôi! Cũng may là không có vấn đề gì lớn cả, thời tiết nóng nực, bị cảm nắng thôi. Chẳng qua là, sau này nhớ phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng vào, cô quá gầy lại bị thiếu máu, đừng nghĩ mình là y tá thì thế nào cũng được, chúng ta làm y tế, ngược lại có rất nhiều người không biết chú ý thân thể của mình, nhớ ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng một chút, tôi cũng kê một ít thuốc giúp cô, cũng may là trẻ tuổi nên muốn khỏe lại cũng dễ dàng. Còn nữa, ngày mai nhịn một bữa sáng quay lại kiểm tra đường máu, hình như có dấu hiệu bị tụt huyết áp…”

Bác sĩ nói liền một mạch những điều cần nói, trong lúc đó Hạ Vãn Lộ rất muốn đánh gãy lời ông ta, giải thích với ông ta, bọn họ vốn không phải là vợ chồng, nhưng mà, cô lại không tìm được kẽ hở để xen vào. Mặt khác, mỗi lần ông ấy nói thêm một câu là cô lại cảm giác được ánh mắt của Tả Thần An đang chiếu thẳng vào cô càng thêm bén nhọn, dáng vẻ kia, giống như cô phạm phải tội ác tày trời khiến anh hận đến mức không thể đem cô ăn sống nuốt tươi vào trong bụng vậy.

Bác sĩ rốt cuộc cũng càu nhàu xong, cô bị Tả Thần An siết chặt cánh tay kéo ra khỏi nơi làm việc của bác sĩ. Y Thần và Hạo Nhiên nắm tay nhau chạy từng bước nhỏ, đuổi kịp bước chân của Tả Thần An.

Lại nghe được đứa trẻ ở sau lưng vừa chạy vừa nói thầm: “Cô ấy thảm rồi…” Đó là giọng nói của Hạo Nhiên.

“Mới không phải! Bác sĩ cũng nói không có vấn đề lớn mà.” Y Thần rất thích cô, mới không muốn cô bị bệnh nghiêm trọng, cho nên hết sức nghiêm cẩn sửa chữa Hạo Nhiên.

“Anh nói là cậu ấy! Cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận lớn như vậy, có khi nào cô ấy sẽ bị cậu đánh không nhỉ?” Hạo Nhiên nhớ tới mỗi lần ông nội Tả mắng cậu, cậu đều ngoan ngoãn không đáp lại tiếng nào, lại nói, ở trong nhà, tính khí của cậu ấy vẫn là tốt nhất.

Y Thần được Hạo Nhiên nhắc nhở mới hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, vội vã thúc giục anh trai: “Chạy mau! Nhanh một chút đi Hạo Nhiên! Đừng để cậu ấy đánh cô.”

Chỉ là, Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An siết mạnh kéo đi lúc này cũng không còn đủ tinh lực để ý đến chuyện mà hai đứa trẻ vừa nói. Cô là bệnh nhân đấy được không? Có thể bước nhanh được như vậy sao hả?di

“Thả ra…Tôi bước không nổi nữa rồi…” Cô gần như là chân không kịp chạm đất, mệt lả.

Anh đột nhiên dừng lại, nét mặt như đám mây đen cuồn cuộn: “Hiện tại cô còn có thể đắc ý được nữa không?”

“…” Cô không có lời nào để nói, nín nhịn, hốc mắt cũng ửng hồng, “Mắc mớ gì tới anh?”

Còn nói không liên quan tới chuyện của anh. Sắc mặt của anh xanh mét, sau đó đột nhiên bế bổng cô lên, sải bước ra khỏi bệnh viện, “Y Thần, Hạo Nhiên, tự mình đuổi theo.” Giọng nói mạnh mẽ có lực, không cho phép người ta cự tuyệt.

“A…! Tới đây tới đây!” Đôi chân nhỏ nhắn của Y Thần chạy như bay, dù cậu không kêu, cô bé cũng sẽ liều mạng đuổi theo, mới không để cho cậu bắt nạt cô.

Hạo Nhiên thật sự hiếu kỳ: “Y Thần, sao em lại thích cô ấy như vậy?”

Tại sao? Cái đầu nhỏ của cô bé khẽ lệch sang một bên, cô bé chưa bao giờ nghĩ tới tại sao, thích thì cứ thích thôi!. “Thích một người cũng cần phải có lý do sao?” Cô bé có vẻ thành thục hỏi lại một câu, lại lấy được sự chấp thuận của Hạo Nhiên. Lời này giống như đã nghe được ở chỗ nào nha? Y Thần nói chuyện ngày càng có nội hàm hơn rồi.

Hai đứa trẻ chạy đến mức thở hổn hển, rốt cuộc cũng không bị cậu ấy bỏ lại quá xa, khi Thần An tới được bãi đậu xe, hai đứa đã giúp cậu mở cửa xe trước.

Cô đứng bên cửa xe, cười gượng: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về đến nhà.” Ý là không cần phải lên nhà nữa chứ?

Nhưng mà, anh nghe rồi vẫn không hiểu là sao? Khóa cửa xe, tiếp tục đỡ thắt lưng của cô nữa?

“Anh Tả, thật sự rất cảm ơn, tôi có thể tự lên được.” Muốn thế nào anh mới chịu thả cô?

Anh dừng bước lại, cúi đầu nhìn cô: “Không muốn để tôi lên?”

Vẻ mặt của cô cười như không cười trả lời: “Việc này…Không tiện lắm.”

“Trong nhà có đàn ông?”

Cô nên nói là “Phải” hay “Không phải…” thì anh mới chịu hết hi vọng đây? Cuối cùng có chút hơi tức giận, cau mày, “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu buông tha?”

Cánh tay của anh siết thật chặt, cô và anh dán lại càng gần, giọng nói của anh dừng lại trên đỉnh đầu: “Hay là…Suy nghĩ một chút đề nghị của Y Thần.”

Đề nghị của Y Thần? Hôn anh một cái?

Y Thần! Cháu rốt cuộc là tiểu thiên sứ hay là tiểu ác ma?

Ngẩng đầu lên, anh mỉm cười, như có như không…

Ai… “Lên đi”…Anh…thắng…Chị nguyền rủa ngươi, tất cả con riêng của ngươi chạy tới cửa đòi nợ, ngươi sẽ không đủ tinh lực để ý tới chuyện vớ vẩn của chị rồi.

Vào cửa, anh đỡ cô vào trong phòng ngủ, đặt cô nằm xuống, sau đó tỉ mỉ đánh giá phòng của cô.

Đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, đặt thời gian báo thức là năm giờ rưỡi, anh nhìn thấy chợt nhíu mày, hiển nhiên là ghét bỏ thời gian này quá sớm…Sau đó, ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức, là ảnh của cô và Hiểu Thần chụp chung.

Cuối cùng, anh nhìn thấy một ít bức tranh ___ nội dung của bức tranh lại không có gì ngoài một đôi mắt.

“Cái đó…Là bức vẽ rất kỳ quái, đúng không? Một người bạn tặng cho, cảm thấy rất có hàm xúc nên mới quyết định dán lên tường.” Cô ấp úng giải thích.

Anh quay người lại, lạnh lùng cười một tiếng, cũng không nói gì, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó, từ cửa chính vang lên một tiếng đóng cửa. Cô thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đi…

____________

*Rồng giữa biển người: Nguyên văn là Nhân trung chi Long, dùng để nói khi người nào đó có tài năng hoặc dung mạo…nổi bật hơn người.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.