Ở trong ký ức của anh, mẹ xinh đẹp dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa,
cho dù là đối với người không quen biết hay bạn bè, người thân, cũng vô
cùng thân thiện. Khi bạn bè thân thích, người nào nhắc tới mẹ, cũng sẽ
giơ ngón tay cái. Sau khi giúp đỡ ba xử lý công việc của công ty, càng
thêm đột phá ra năng lực thật sự, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ba, trên thương trường có thể nói là người lão luyệ chu toàn.
Quan
trọng hơn là, trong trí nhớ của anh mẹ luôn thích làm việc thiện, lấy
giúp người làm niềm vui, hơn nữa những việc này luôn làm trong âm thầm
và khiêm tốn, chưa bao giờ có bộ dạng phu nhân nhà giàu.
Đối với mẹ, anh luôn kính yêu cùng tôn kính.
Nhưng là, từ lúc nào bắt đầu, mẹ đã thay đổi thành một người khác?
Chính anh cũng không có ấn tượng. . . . . .
Mẹ đã từng tốt đẹp như vậy nhưng bây giờ lại trở nên nịnh hót dối trá, tàn nhẫn vô tình, thậm chí không từ thủ đoạn nào. . . . . . Anh cảm giác
không thể tin được.
Không thể không nói, Hạ Vãn Lộ đau thương
cùng thống khổ nhưng hiện nay, mẹ không thể không có trách nhiệm trong
này! Nếu như không phải bà dùng thủ đoạn hèn hạ ép Hạ Vãn Lộ rời đi, nếu như bà có thể vui vẻ tiếp nhận cô gái anh yêu làm con dâu, Hạ Vãn Lộ
làm sao sẽ lưu lạc bên ngoài chịu khổ? Làm sao sẽ mất đi đứa bé còn mất
đi khả năng sinh con?
Nghĩ tới đây, trái tim anh như bị khoét đi
một lỗ càng thêm đau đớn không ngừng, vì Hạ Vãn Lộ đau lòng, vì bỏ lỡ
đứa bé mà đau lòng, đồng thời, cũng vì mẹ mà đau lòng, đau lòng cho
người mẹ anh đã từng yêu sâu sắc bây giờ biến thành một người hoàn toàn
xa lạ như vậy. . . . . .
Cứ giày vò đau đớn cả đêm như vậy, kết quả là anh cũng ôm Hạ Vãn Lộ ngồi bên cửa sổ cả đêm. . . . . .
Không phải cố ý giày vò mình, chỉ là không có buồn ngủ, càng suy nghĩ sâu
sắc, đối với người con gái trong ngực càng áy náy, càng thương yêu. Mẹ
anh sai lầm, anh không có quyền tới trừng phạt, điều duy nhất có thể
làm, chính là càng đối xử tốt với người trong ngực hơn, những gì mẹ anh
nợ cô anh sẽ trả thay, cho nên anh sẽ dùng cả đời để yêu thương bù đắp
Cô tiếp tục ánh mắt tò mò. . . . . .
Anh cho là cô đang chất vấn, giơ tay lên thề, “Anh thề, nếu như anh Tả Thần An. . . . . .”
“Em không phải ý này!” Không đợi anh nói xong cô đã dùng tay ngăn chặn cái miệng của anh.
“Vậy em có ý gì? Tại sao ánh mắt kỳ quái như thế? Nói! Nếu không nói anh muốn trừng phạt em!” Anh một lần nữa cử động.
“Chúng ta. . . . . . Có thể hay không đổi lại tư thế nói chuyện?” Anh như vậy
đè ép cô, thật sự là tùy thời đều có nguy hiểm. . . . . .
“Đừng
nghĩ đánh trống lãng qua chuyện khác! Nói nhanh một chút!” Tả Tam Thiếu
không ngừng thúc giục, chỉ là, lập tức chính anh liền hối hận. . . . . .
Cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo dõi anh hỏi, “Vậy anh mấy năm qua làm sao chịu được? Năm năm! Không nghẹn chết anh rồi sao?”
Nếu như tính toán cẩn thận, giống như bọn họ tối hôm qua đến bây giờ cách
nhau còn chưa tới năm tiếng? Theo như tần suất này của anh, năm năm qua
thế nào chịu đựng?
Khuôn mặt trắng nõn của anh bắt đầu biến hóa
hơi hồng , tránh né ánh mắt của cô, ấp a ấp úng, “Cái này. . . . . . Em
không nên hỏi nhiều. . . . . .”
“Là anh muốn em hỏi!” Anh như vậy ngược lại thật gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, bản chất nghịch ngợm từ
trong xương cũng bị dụ dỗ ra ngoài, những thứ khó chịu kia thậm chí tạm
thời đã quên mất luôn, chỉ lo trêu chọc anh, “Còn là. . . . . . Trong
năm năm anh cũng. . . . . . Không được?”
“Dĩ nhiên không phải. . . . . .” Đàn ông không thể dễ dàng tha thứ cho việc chính là bị người
khác nói không được, hơn nữa còn là người phụ nữ mình yêu!
“Vậy
anh làm sao?” Cô thật sự tính toán, nhìn chằm chằm anh bộ dạng lúng túng của anh không tha, “Chính anh nói, không thể có điều giấu giếm! Mười
vạn nhân dân tệ!”
“Anh lựa chọn lấy thân bồi thường!” Anh không chút do dự giơ tay.