ngay cả một chiếc xe phanh gấp trước mặt cô cũng không nhìn thấy, liền
thẳng tắp đụng vào. . . . . .
Xe kịp thời ngưng lại, nhưng cô lại giống như mê muội, thân thể tiếp tục bổ nhào về phía trước, cho đến khi đụng vào sườn xe.
Cô đứng thẳng trước xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, giống như vô tri vô giác.
Một người trên xe bước xuống, bước nhanh tới bên người cô, khẩn trương hỏi cô, “Cô không sao chứ? Cô có khỏe không?”
Cô ngoảnh đầu lại, dưới ánh đèn xe sáng ngời, người trước mắt giống như đã từng quen biết, lại nhớ không ra là ai, vẫn ngơ ngác nhìn, chỉ thấy
miệng của anh ta khi đóng khi mở, nhưng không biết anh ta đang nói gì. . . . . .
Cửa xe chỗ ngồi phía sau mở ra, người trong xe lộ ra nửa người hướng bên ngoài hô to, “Sa Lâm! Đỡ tôi ra ngoài!”
“Đến đây!” Sa Lâm không biết có phải mình đã gặp rắc rối lớn hay không, ngàn vạn lần không được đụng bị thương cô Hạ nếu không anh nhất định bị chết rất khó coi. . . . . . Hazz! Thật không biết ông chủ và cô Hạ thế nào!
Tối hôm nay, ông chủ còn gọi điện thoại cho anh, bảo anh lái xe đón anh
ta ra ngoài tìm người. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nháy nhẹ đôi mắt, mắt
thấy cái người ngồi xe lăn đó chậm rãi tới gần mình, vốn đã tê cứng cô
cảm thấy thần kinh đau trong nháy mắt thức tỉnh, gương mặt trước mắt này và gương mặt trong hình Hiểu Thần giống nhau, cô đột nhiên cảm thấy,
gương mặt này, xa lạ như thế . . . . . .
“Em là ngu ngốc hay điên rồi? Xe tới cũng không nhìn thấy?! Có đụng bị thương không!?” Người tới còn rống to với cô.
Ngược lại tiếng rống này, làm cho cô từ trạng thái hỗn độn hoàn toàn thanh
tỉnh, đối mặt với gương mặt trước mắt này, chuyện duy nhất cô muốn làm
chính là hung hăng tát xuống một cái. . . . . .
Tay của cô thậm chí đã giơ lên giữa không trung, một tát này đánh xuống, hai người từ nay sẽ không còn dính líu với nhau nữa!
Nhưng mà, một cái tát này làm thế nào cũng không đánh xuống được. . . . . .
Khi con ngươi mang lửa giận của cô và ánh mắt như ánh sáng mặt trời của anh chạm vào nhau, cô bỗng nhiên nghĩ tới, anh sau khi giải phẫu, không thể chịu đựng sự tác động, không thể. . . . . .
Một cái tát này có
thể làm anh mù lần nữa không? Nếu như có thể! Thật tốt biết bao! Nếu như thời gian có thể quay trở lại năm năm trước, thật tốt biết bao! Cô nhất định sẽ không để mình lỗ mãng liều lĩnh không biết trời cao đất rộng
yêu anh, càng sẽ không theo anh đến nhà họ Tả, làm bảo mẫu cho anh, vậy rất nhiều chuyện của sau này cũng sẽ không xảy ra, hôm nay anh yêu ai
thương ai cũng không có chút quan hệ gì với cô. . . . . . ,
Giọng điệu liều mạng này, cái chân cô không bị
anh ôm lấy ra sức đá anh, chắc rất đau phải không. . . . . . Cô đã sử
dụng sức lực toàn thân, lực tác dụng ngược lại làm chân cô tê dại.
Nhưng, anh chỉ hơi nhíu mày một cái, làm sao cũng không chịu buông tay. . . . . .
Sa Lâm bị dọa ngây người, cứ đứng bên cạnh luống cuống không biết phải làm sao, mắt thấy Hạ Vãn Lộ thật sự đá anh, mới tỉnh ngộ tới đây, vội vàng
giúp đỡ ngăn cản, “Cô Hạ! Đừng xúc động! Đừng xúc động!”
“Để cô
ấy đá!” Tả Thần An lại quả quyết cắt đứt lời nói của Sa Lâm, nín thở nắm chặt cô, “Để cô ấy đá! Để cô ấy có giỏi thì đá trên đầu tôi đây!”
Anh vẫn nhìn xuyên qua cô. . . . . .
Nhìn thấu cô không nỡ đá đầu anh, mới vừa rồi một cái tát kia cũng không
đánh xuống, bây giờ cái chân này làm sao lại đá xuống được?
Từ trước đến nay anh đều giỏi dùng nhược điểm của mình để đối phó với thủ đoạn của cô. . . . . .
Cô hận!
Hận anh nhìn cô thấu triệt như vậy!
Hận chính cô đến thời điểm này còn tồn tại lòng thương tiếc đối với anh. . . . . .
Loại mâu thuẫn vừa hận vừa loạn này làm rối loạn lòng cô, tim đau như cắt,
trong miệng hét lên không ngừng, “Anh cho rằng tôi không dám đá sao? Anh cho rằng tôi không dám sao?”
Cô dùng sức đá ngực anh, dùng sức
đạp tay anh, giày cao gót như vậy đá sẽ không đau? Tiếng giày cao gót
giẫm trên cánh tay anh trên mu bàn tay, vết máu đã thấm vào áo sơ mi
trắng của anh. . . . . .
Nhưng cô không phát hiện, trước mắt cô
chỉ có bức hình anh ôm hôn Hiểu Thần, chỉ có khăn lông và ly tình nhân,
còn có giọng nói bi thương của Hiểu Thần “Tại sao anh ấy không tới? Anh
ấy rất lâu không tới rồi?” . . . . . .