Anh nắm tay của cô, thừa dịp cô không chú ý đeo chiếc nhẫn kim cương vào
tay cô, chính anh cũng đeo lên một chiếc giống vậy, bá đạo không cho
phép cô gở xuống lần nữa. Anh nói, vốn là nên đeo cho cô vào ban đêm năm năm trước ở giáo đường, đã muộn mất năm năm, hi vọng cô không trách
anh. . . . . .
Anh nói: Heo Con, mặc dù anh không biết năm năm
qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, anh rất khổ sở, vào lúc em đau khổ
nhất anh không có bên cạnh em, từ nay về sau, anh sẽ không để cho em
phải chịu khổ thêm nữa, sẽ không để cho em khóc thêm lần nào nữa. . . . . .
Anh nói: Heo Con, anh muốn cho em cả thế giới, không có sợ
hãi, không có gió mưa, không có xấu xa, chỉ có yên tĩnh, chỉ có hạnh
phúc, chỉ có thế giới anh và em, tựa như năm năm trước thời khắc pháo
hoa nở rộ chúng ta đều ở bên nhau, đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy. . . . . .
Anh nói, Heo Con, em phải tin tưởng anh, nhất định phải tin tưởng anh, anh có thể cho em hạnh phúc. . . . . .
Cô là vì lời nói xinh đẹp của anh như vậy mà chìm vào giấc ngủ yên bình,
vào lúc ngủ, tay của bọn họ còn đan xen thật chặt, trên mặt của cô, thủy chung treo nụ cười mỉm, trong mộng, cô nhìn thấy bầu trời xanh thẳm,
pháo hoa bay múa đầy trời. . . . . .
Chỉ là, cô biết, cô luôn cho rằng, hạnh phúc với cô, chỉ là một truyện cổ tích, một ngày nào đó,
thực tế sẽ nói cho cô biết, trên thế giới truyện cổ tích đều là gạt
người, khi đó, khi đó chính là lúc ước mơ của cô mơ ước tan thành mây
khói, mà cô lại không muốn nghĩ tới, giấc mơ này lại ngắn như thế, hoàn
toàn vỡ tan như thế, hơn nữa, cô không cách nào tưởng tượng được lúc đó
cô sẽ như thế nào. . . . . .
Tiệc chúc mừng của Hiểu Thần, bởi
vì cô vắng mặt, cô vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, vì vậy tìm
thời gian thích hợp, hẹn Hiểu Thần cùng Hứa Tiểu Soái xong, chuẩn bị tốt mọi thư mới mời Hiểu Thần ăn bữa cơm, hơn nữa, còn đặc biệt chuẩn bị
cho Hiểu Thần một phần quà tặng —— mua một đồng hồ nữ có hình gợn sóng
tặng cho cô, cái này với cô đã là xa xỉ trước nay chưa từng có, tốt hơn
nữa, cô cũng không có khả năng mua nổi. . . . . .
Hôm đó là buổi
sáng, cô tan ca liền trực tiếp đi đến nơi hẹn, không nghĩ tới, Hiểu Thần cùng Hứa Tiểu Soái đã đến từ sớm, trong phòng, trà đã chuẩn bị tốt lắm
đang chờ cô.
“Chỉ một mình em?” Hứa Tiểu Soái trực tiếp hỏi, thậm chí có chứa khiêu khích.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, ý bảo anh chớ nói lung tung, cô còn chưa
nghĩ ra làm thế nào để nói chuyện Thần An với Hiểu Thần, có lúc thậm chí cảm thấy dứt khoát không nói thì tốt hơn, đi tới bước nào thì hay bước
đó. . . . . .
“Có ý gì? Chị nên đi hai người sao?” Thông minh như Hiểu Thần nghe một cái liền biết lời này có sơ hở rõ ràng.
“Nào có! Em đừng nghe anh ấy nói bậy!” Cô ở bên cạnh Hiểu Thần ngồi xuống, phủ nhận.
Hiểu Thần tự nhiên sẽ không tin tưởng, nói lầm bầm, “Chị, chị cũng quá xem
nhẹ năng lực của em gái mình rồi! Chuyện như vậy anh Tiểu Soái cũng
biết, em đây thân là em gái lại không biết!”
“Chẳng lẽ em không nghĩ đến việc mang bạn trai đến cho chị nhìn một chút?” Cô cười véo mặt của Hiểu Thần.
Lúc này Hiểu Thần mới làm nũng cười một tiếng, “Còn chưa tới lúc? Qua một thời gian nữa, nhất định mang đến cho chị thẩm tra!”
“Còn chưa tới lúc! Chị không phải còn chưa có quyết định hay sao? Nếu quyết
định rồi làm sao sẽ không nói cho em biết?” Cô véo nhẹ lỗ mũi Hiểu Thần
một cái.
Nhưng, Hiểu Thần chợt sợ hãi kêu lên, “Đợi đợi đợi đợi!
Đây là cái gì? Em xem một chút! Oa, thật là một viên kim cương to! Chị,
làm lòng của cô tan nát hoàn toàn, nhất thời máu chảy đầm đìa, không bao giờ có thể khép lại nữa. . . . . .
Anh rốt cuộc, đã cho bao
nhiêu người phòng ở? Đã cho bao nhiêu người nhà? Lại tính toán ở trên
vách tường treo bao nhiêu hình? Đi bờ biển, đi thảo nguyên, đi xem sao
trên trời, là mơ ước của cô, anh lại làm cho chúng phát triển lớn mạnh
cho bao nhiêu người?
Thì ra là, cô cùng các cô ấy, về bản chất không có cái gì khác nhau. . . . . .
Hiểu Thần vẫn đang ôm hình nói anh tốt lắm, cô ấy như cô gái nhỏ nhớ nhung
bạn trai, mà Hạ Vãn Lộ, thật cũng không nghe nổi nữa. . . . . .
Trong phòng này giống như bị rút hết không khí, cô không cách nào hô hấp
được, nội tâm đau nhức không thôi, nếu còn ở đây nữa, cô sợ mình không
phải chỉ là hít thở không thông mà ngay cả lồng ngực cũng nổ tung mà
chết. . . . . .
Cô một bộ dạng lảo đảo lao chạy ra khỏi phòng ở
của Hiểu Thần, lảo đảo xuống lầu, lảo đảo trong gió đêm chạy như người
mất hồn. . . . . .
Thật ra thì, kết quả như vậy cô đã sớm dự đoán được, gặp lại anh lần nữa, anh xì căng đan ước chừng có thể viết thành
một quyển tình sử, nhưng cô đều có thể không để ý tới, bởi vì cô cùng
anh vốn dĩ cũng không có tương lai, cô chỉ nghĩ muốn như thiêu thân lao
đầu vào lửa một lần nữa yêu hết mình, sau đó chia tay, chỉ là, cô cho
tới bây giờ sẽ không nghĩ tới, chuyện tình lãng mạn này sẽ có liên quan
đến Hiểu Thần. . . . . .
Khăn lông tình nhân, ly đánh răng tình
nhân, bàn chải đánh răng tình nhân, ảnh chụp chung thân mật, còn có hình ảnh Hiểu Thần ôm hình anh nói năng lộn xộn tất cả đều từng cảnh từng
cảnh ở trong đầu cô tái hiện, suy nghĩ của cô mở rộng ra, dần dần rõ
ràng. . . . . .
Khó trách anh nói, anh và cô lần đầu tiên gặp lại là ở cửa học viện âm nhạc. . . . . . Tại sao anh muốn đi học viện âm
nhạc? Căn bản là muốn đi tìm Hiểu Thần?
Khó trách sau khi hoả
hoạn, Hiểu Thần liên tiếp tới bệnh viện tìm cô, còn hỏi cô về tình hình
ân nhân cứu mạng, Hiểu Thần tâm tư không chỉ có cô người chị gái này mà
còn vì một người. . . . . .
Khó trách Hiểu Thần đối với chính mình giành giải vô địch tràn đầy lòng tự tin, nơi này có cái gì mờ ám?
Khó trách anh sẽ ở đêm đó cầu hôn nói với cô, phải tin tưởng anh, nhất định phải tin tưởng anh, là để hôm nay phòng hờ tình huống như vậy sao?
Tiền trảm hậu tấu, dần dần trong lòng cô càng ngày càng rõ ràng, đây tất cả, tựa như bóc củ hành tây, một tầng lại một tầng, càng bóc đến cuối cùng, càng đau lòng, càng tan nát cõi lòng. . . . . .
Cô lại không
cách nào dừng lại bước chân đang chạy trốn, trong quá trình chạy như
vậy, cô cảm giác đau từ ngoài da đến mỗi một lỗ chân lông đều muốn đau
đớn không ngừng, không khí xung quanh cũng ngập tràn nỗi đau của cô, cho nên, cô mỗi một lần hô hấp lại hút đau đớn bên ngoài trở vào, mỗi một
lần hô hấp, mỗi một lần hít thở, cũng triệt để đau đớn. . . . . .
Nhưng là, cô lại không muốn dừng lại, cũng không dám dừng lại, cô sợ chính
mình nếu dừng lại bước chân, cũng ngưng đau đớn đang tuần hoàn này, cô
sợ tất cả đau đớn sẽ tích lũy ở trong cơ thể cô, cô sẽ chịu không nổi,
cô sẽ nổ tung. . . . . .
Chỉ là, cô không biết mình mù quáng chạy như vậy là muốn chạy đi nơi nào, làm sao thì mới có thể dừng lại? Đêm
tối nồng đậm, bao phủ lấy cô, thế giới to lớn như vậy, nhưng suy cho
cùng cũng không có chỗ nào cho cô dung thân, bất kể là chỗ của anh, chỉ
có anh cho cô cái gọi là nhà, nhưng cô cũng không thể trở về. . . . . .