KHI CHỒNG LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA MẸ
TÁC GIẢ : HOÀNG CHI
Đoạn 31.
Sau khi Hạ Thu đã ngất đi thì một tên lấy điện thoại ra gọi.
– Đã xong việc
– Làm tốt lắm, đưa cô ta đến nơi tao đã nói
– Dạ chị hai
Chiếc xe sau đó lao nhanh đi khỏi, Mộng Cúc cũng lái xe chạy theo.
Gia Khiêm dạo gần đây công việc hơi nhiều nên anh không dành thời gian bên cạnh Hạ Thu nhiều được, thấy có lỗi nên hôm nay cố giải quyết mọi việc cho xong sớm thì nhanh chóng rời khỏi công ty để trở về nhà với cô.Trên đường anh ghé vào cửa hàng đồ ngọt mua rất nhiều bánh cho cô, vì dạo gần đây cô thèm ăn ngọt.Rời khỏi cửa hàng thì anh lái thẳng xe về nhà.
Vào nhà vừa hay thấy bà Đặng từ trên lầu đi xuống thì lên tiếng gọi.
– Mẹ !
Bà Đặng thấy hôm nay Gia Khiêm về sớm hơn thường ngày thì hỏi :
– Sao nay con về sớm thế ?
– Dạ con mấy nay bận ít quan tâm đến Hạ Thu cho nên nay tranh thủ về để đưa cô ấy ra ngoài khuây khỏa.Mà vợ con trên phòng hả mẹ ?
– Lúc trưa Hạ Thu xin mẹ về nhà cậu mợ chút mà sao đến giờ chưa thấy về nữa
– Vậy hả mẹ ? Để con sang đấy rước vợ
– Ừm
Gia Khiêm đặt hộp bánh lên trên bàn rồi nhanh chóng trở ra xe để đi đón Hạ Thu.Lúc này anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thu để nói chờ anh qua đón nhưng điện thoại cho cô mãi mà không ai nghe, Gia Khiêm trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, vì cô ít khi nào không nghe máy của anh trừ khi có việc gì xảy đến.
Mà rất nhanh anh tự trấn an mình, chắc cô đang làm gì nên không giữ máy cũng không chừng vì vậy anh lại gọi cho ông Chí.Rất nhanh ông đã bất máy.
– Cậu nghe đây
– Cậu ơi vợ con đang bên nhà cậu đúng không ?
– Không có, Hạ Thu đâu về đây ?
– Vậy hả cậu ? Tại nay vợ con nói về bên đó
– Cậu ở nhà suốt đâu thấy Hạ Thu về ? Con gọi hỏi con bé thử xem
– Dạ vậy thôi nha cậu
Gia Khiêm không nói mình gọi cô không được vì sợ ông Chí lo, sự bất an trong lòng càng thêm tăng lên.Gia Khiêm chợt nhớ còn nơi cô có thể đến nên bẻ lái xe chạy sang hướng đến câu lạc bộ.
Vừa đến nơi anh đã thấy chiếc xe nhà đang đậu, bước xuống xe anh đi đến gõ cửa.Tài xế giật mình thức dậy mà mở cửa ra.
– Cậu !
– Chú chở vợ tôi đến đây à ?
– Dạ đúng ạ, mợ kêu tôi chở qua đây, nhưng mà vô trong đó lâu quá không thấy ra nên tôi ngủ quên
Gia Khiêm nghe xong thì cả người thả lỏng, nghĩ chắc cô đang chơi cùng Giao Linh rồi.Gia Khiêm hướng đến câu lạc bộ mà đi vào.A Mạnh vừa trông thấy anh đã cúi đầu chào.
– Anh mới đến ?
– Hạ Thu đến đây đúng không ?
– Cô ấy có đến ạ
Gia Khiêm thầm thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy cô ấy đâu ?
– Hạ Thu đã rời khỏi được một lúc rồi ạ
Gia Khiêm mất bình tỉnh.
– Cậu nói vậy là sao ? Tài xế vẫn còn đợi cô ấy ở trước mà nói cô ấy rời khỏi là thế nào ?
A Mạnh thấy thái độ của Gia Khiêm như vậy thì hơi sợ.Mà anh lại còn quát.
– Cậu còn không nói ?
– Dạ Hạ Thu có đến đây nhưng chỉ một lát thì nói về, em ấy đi cũng hơn tiếng rồi.Nhưng mà có chuyện gì vậy anh ?
Gia Khiêm cảm thấy đã có chuyện gì xảy đến với cô rồi.
– Mở camera lên cho tôi xem
A Mạnh lật đật mở ghi hình camera trong câu lạc bộ ra, Gia Khiêm thấy Mộng Cúc đến thì đôi mày nhíu lại, sau khi Mộng Cúc rời đi thì Hạ Thu đến, cô nói chuyện cùng Giao Linh và A Mạnh một lúc cũng ra về.Do bên ngoài câu lạc bộ chỉ gắn một camera nên không thể quan sát hết toàn bộ được, Gia Khiêm chăm chú nhìn thì thấy bóng Hạ Thu ra đến bên ngoài thì có chiếc xe lao đến bắt cô đưa lên, mọi thứ nhanh nếu không để ý sẽ khó thấy, thêm nó nằm gần với góc chết của camera.
A Mạnh nhìn cũng đã thấy.
– Ai đó đã bắt cóc Hạ Thu ?
Gia Khiêm đập bàn một cái rầm, trong đầu anh chỉ nghĩ đến một người có thể làm ra việc này mà thôi.
– Cậu theo tôi
– Dạ anh
☆☆☆☆☆
Tôi dần tỉnh lại thì thấy mình trong căn phòng xa lạ, tôi nhớ lại khi rời khỏi câu lạc bộ thì từ đâu ra hai người bắt tôi đưa lên xe, sau đó họ trùm thuốc mê làm tôi ngất đi.Tôi không biết họ là ai, sao lại bắt cóc tôi đến đây chứ.Tôi nhanh chóng bước xuống giường để tìm cách thoát khỏi đây nhưng cánh cửa đã bị khóa, tôi đưa tay đập mà nói :
– Thả tôi ra…có ai không…cứu tôi với
Tôi kêu đến khô cả họng nhưng tất cả đều vô ích, bây giờ tôi rất hoảng loạn và sợ hãi, tôi tự trấn an mình.
– Mình phải bình tĩnh, nhất định sẽ có cách để thoát khỏi đây
Tôi nhìn khắp phòng xem có gì để tôi có thể đi ra đây không nhưng cả cửa sổ cũng bị khóa, tôi bắt đầu hoảng loạn.
– Đúng rồi, điện thoại, điện thoại mình đâu rồi ?
Tôi nhìn đến giường và khắp phòng cũng không thấy túi xách mình đâu hết.Điện thoại tôi lại để trong túi, muốn gọi cầu cứu cũng không được.Tất cả như dồn tôi vào ngõ cụt, nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc vì con tôi phải mạnh mẽ không được yếu đuối.
Tôi thấy gần đó cái ghế nên đã đến cầm lấy mà tiến đến cửa đập, tôi mong có thể phá được cái cửa này thì tôi sẽ thoát được.
Bên ngoài cửa lúc này có người đứng canh, nghe tiếng Hạ Thu kêu nhưng lại ngó lơ vì thừa hiểu cô có kêu khàn họng cũng chẳng ai cứu được, nhưng giờ từng tiếng động lớn vang lên nên có chút lo lắng mà chạy đi tìm Mộng Cúc.
Ngồi ở trên ghế tay cầm điếu thuốc hút cùng ly rượu trên bàn gương mặt Mộng Cúc có phần đáng sợ.
– Chị hai !
– Có chuyện gì ?
– Cô gái trong phòng hết kêu cứu giờ lại đập phá trong đó, em e là…
Mộng Cúc nhìn đến thuộc hạ mà trách.
– Có một đứa con gái yếu đuối cũng chẳng coi được thì làm gì được hả ? Theo tao đến đó
– Dạ chị hai
Mộng Cúc đứng dậy, trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc đi trước, còn tên kia thì theo phía sau.
Tôi đập qua một lúc đã thấm mệt nhưng lại không cho phép mình dừng lại.Đột nhiên cánh cửa mở ra.
” cạch “
Tôi vui mừng bõ ghế trên tay ra định chạy ra nhưng mới đến cửa đã có bàn tay chắn ngang, tôi thụt lùi về phía sau.Có phần kinh ngạc thì thấy người đang đi vào.
– Là chị, chị bắt tôi đến đây làm gì hả ?
Mộng Cúc cười lên rồi đến chỗ giường ngồi xuống.
– Mày còn hỏi sao tao bắt mày đến đây nữa à ? Đơn giản vì mày dám cướp đi người đàn ông của Mộng Cúc tao.
Tôi nghe thế thì biết chị ta đang nói đến chồng tôi, nhưng chồng tôi đã nói không có quan hệ gì với chị ta cả.
– Chị đừng nói bậy, chồng tôi nói không có gì với chị cả, có chăng chỉ là một người bạn mà thôi.Chị đừng tự đa tình rồi mù quáng nữa
” chát “
Một cái giáng như trời đánh tát xuống thằng bên má của của Hạ Thu. Mộng Cúc trừng ánh mắt căm ghét nói :
– Mày im đi, mày biết cái gì hả ? Tao bên anh ấy mười mấy năm đó, thời gian đó không phải ngắn, tao dành cả thanh xuân để yêu anh ấy thì mày lấy tư cách gì mới xuất hiện đã cướp mất anh ấy đi.Tao không cho phép điều đó ngay cả ngày xưa hay là bây giờ
Tôi đưa tay lên bên má đau đớn, cảm giác tê rần truyền đến não bộ.Xong tôi không cho phép mình rơi nước mắt.
– Vậy thì đã sao ? Chồng tôi đã nói rõ từ đầu chỉ do chị không thông suốt thì trách ai.Tình yêu phải đến từ hai phía, không thể miễn cưỡng hay ép bức được
– Mày dạy đời tao đó hả ? Để xem mày dùng gương mặt ngây thơ này để quyến rũ anh ấy thì hôm nay tao sẽ hủy hoại nó, sau đó để cho bọn đàn em thỏa mãn, để xem một con đàn bà dơ bẩn liệu anh ấy có còn yêu mày nữa không ?
Tôi kinh sợ trước sự độc ác của chị ta mà nói :
– Một người như chị chồng tôi không yêu là đúng
” chát…chát…”
Mộng Cúc lại tát lên mặt Hạ Thu hai cái thật mạnh, bên má của cô đã đỏ hiện rõ năm dấu vết ngón tay.
– Mày có câm miệng không ?
– Chị sợ sao ? Sợ vì tôi nói đúng chứ gì ?
– Mày tin tao đánh mày nữa không ?
– Chị có đánh chết tôi thì sự thật chồng tôi không bao giờ yêu chị cũng sẽ không thay đổi, chị đánh đi.
Mộng Cụ giơ tay lên cao đang hướng đến khi Hạ Thu nghểnh mặt mình lên, nhưng cô ta đã không đánh mà vùng tay xuống rồi cười nói :
– Tao sẽ không đánh mày đâu, chỉ tổ bẩn tay tao thôi.Tao sẽ cho mày nếm mùi bị chà đạp là như thế nào ?
Mộng Cúc nói xong thì nhìn đến tên đàn em.
– Mày đi gọi mấy thằng nữa vào đây cho tao
– Dạ chị hai
Tôi thấy bất an mà hỏi :
– Chị muốn làm gì hả ?
– Chút nữa mày sẽ biết thế nào là cảm giác sung sướng đến tận mây xanh
Lúc này từ bên ngoài bốn người đàn ông lực lưỡng tiến vào, họ giương mắt nhìn tôi chẳng khác gì loài thú đói đang lăm le con mồi.Tôi thụt lùi về phía sau.
– Chị hai cho gọi bọn em
– Nó là phần thưởng cho bọn mày đó, nhớ đừng để nó chết, từ từ cho nó trải nghiệm thế nào là sống không bằng chết
Cả bọn thích thú vì khi nhìn thấy sắc đẹp của Hạ Thu thì đã thèm khát.
– Cảm ơn chị hai
Lúc này một tên khác hối hả chạy vào, kề vào tai của Mộng Cúc nói nhỏ :
– Chị hai có người muốn gặp chị
Nghe xong Mộng Cúc sắc mặt chút thay đổi, cô không ngờ nhanh vậy Gia Khiêm đã tìm đến gặp mình.Nơi đây vốn là nhà riêng ít khi cô đến, thường chỉ ở tại căn hộ tại chung cư mà thôi.
Mộng Cúc nhìn đến người vừa vào nói :
– Mày theo tao ra ngoài, còn đây để cho bọn vậy
– Dạ chị hai
Sau đó Mộng Cúc rời đi, cả bốn người lè lưỡi mà suýt xoa.
– Cô em yên tâm, bọn anh sẽ rất nhẹ nhàng
Vừa nói vừa nuốt nước bọt ực ực đến mức nhỏ cả dãi.Tôi nhìn bọn họ mà run sợ, tôi dáo dác nhìn quanh để tìm thứ phòng vệ, không có thời gian suy nghĩ tôi chụp đại đèn ngủ mà hướng đến bọn họ.
– Các người không được đến đây…
– Cô em nghĩ sẽ thoát được đây sao ? Ngoan ngoãn bọn anh còn nâng niu nếu không đừng trách
Tôi dù có chết cũng không để bản thân bị làm nhục trước bọn cầm thú này.
” Choang “
Tôi đập bể cái đèn, hướng mảnh vỡ kề vào cổ.
– Các người còn bước tới tôi chết cho mày người xem
Cả bọn cười lớn lên, sau đó nhìn nhau như ám chỉ, chia ra một người từ từ đi vòng về phía giường để đến phía sau của Hạ Thu.Cuối cùng thì cũng giữ được tay cô mà đem cái đèn ngủ vứt bỏ.
Tôi chống cự giãy dụa.
– Buông tôi ra…
– Đã bảo em ngoan mà lại không nghe
Một tên đẩy Hạ Thu ngã xuống giường, cô từ từ thụt vào trong một góc mà co ro.
– Đừng lại đây…tôi xin các người hãy thả tôi ra đi mà…cầu xin các người.
Bên ngoài Mộng Cúc vừa xuống đến đã thấy Gia Khiêm, cô ta làm như không chuyện gì mà tươi cười đi đến ngồi bên cạnh.
– Ngồi gió nào đưa anh đến chỗ của em vậy ?
Gia Khiêm vùng tay Mộng Cúc ra khỏi người mình, hướng ánh mắt đầy sát khí mà chất vấn.
– Hạ Thu đâu ?
Mộng Cúc vờ không hiểu.
– Hạ Thu nào ? Sao anh đến chỗ em lại hỏi cô gái khác, biết em đau lòng lắm không ?
– Cô thôi đi, dẹp cái bộ mặt này đi, tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, nếu đụng đến cô ấy thì đừng trách tôi
Mộng Cúc nhìn anh thách thức.
– Anh sẽ làm gì em ?
Gia Khiêm đưa bóp cổ Mộng Cúc.
– Cô đừng thử giới hạn của tôi, đó đã là sự tử tế cuối cùng tôi dành cho cô rồi đó
Mộng Cúc dần cảm thấy khó thở vì bàn tay của Gia Khiêm càng lúc càng siết chặt hơn.Tưởng như sắp chết thì anh đã buông ra.Mộng Cúc ho sặc sụa.
” khụ…khụ…khụ “
– Nói cô đã đem vợ tôi đi đâu hả ?
Mộng Cúc bật cười lớn, nụ cười chua chát đau khổ.
– Anh yêu cô ta lắm chứ gì, để em xem khi nó thành món đồ chơi của người khác rồi anh có còn yêu nỗi nó không ?
– Cô dám tổn hại đến cô ấy dù là sợ tóc thì tôi sẽ giết cô
– Anh cứ giết đi, vì em cũng chẳng muốn sống nữa.
– Cô điên rồi Mộng Cúc à ?
– Đúng em điên đó, điên vì yêu anh, chính anh đã bức em thành thế này.Vừa gặp anh em đã yêu anh, khi nhận lời đề nghị về làm cho anh em đã vui mừng biết bao, nhưng mà vào ngày định mệnh đó đã cướp đi tất cả của em.Vốn định xin nghỉ tại bar, hôm đó vốn là đêm cuối em làm.Nhưng không ngờ em bị bắt tiếp một vị khách vip, do uống nhiều em đã say rồi bị người ta cưỡng bức.Sau đó em đã phải trầm cảm thời gian nên không đến tìm anh, rồi em biết mình mang thai.Đứa con mà em không mong muốn, vô cùng căm ghét em đã muốn bỏ nhưng nó lại mạng quá lớn.Không còn cách nào nên về quê chờ ngày sinh nở.Sau khi sinh xong em ghét đến mức không muốn nhìn thấy nó nói gì để nó bú.Em đã bỏ lại nó cho anh chị nuôi rồi trở lại Sài Gòn làm lại từ đầu.Em theo anh từng ấy năm cũng như yêu anh từ đó.Lúc đó em biết mình là người đến sau vì anh đã có vợ sắp cưới.Em không cam tâm nên đã lên kế hoạch để vợ anh gặp tai nạn xe
Gia Khiêm nghe xong thì bàng hoàng, hóa ra tai nạn của Mỹ Liên không phải một tai nạn bình thường mà có người làm, đó không phải ai khác chính là Mộng Cúc.
Với đôi mắt phẫn nộ cùng sự thất vọng Gia Khiêm nói :
– Cô đúng là con rắn độc
– hahaha
Mộng Cúc cười như điên.
A Mạnh lúc này cùng vài người nữa đi vào nói :
– Bọn em lục xét khắp xung quanh nhưng không tìm thấy Hạ Thu, chỉ còn trên lầu là chưa lên thôi
Gia Khiêm nhớ lại khi nảy Mộng Cúc cũng từ trên đó đi xuống, trực giác mách bảo cho anh biết Hạ Thu đang trên đó nên anh nói :
– Lên đó đi
– Dạ anh
Gia Khiêm cùng A Mạnh tiến đến lầu thì bị tên đàn em của Mộng Cúc giữ lại, A Mạnh đưa chân đá một cú khiến hắn ngã ra sàn đau đớn.Mộng Cúc lúc này nhìn theo mà cười.
– Anh cứ lên đi, lên chứng kiến vợ anh đang kêu gào sung sướng.Ha Ha ha
Gia Khiêm nghe thế thì liền chạy nha hơn để lên trên lầu.
Tôi cố chống cự nhưng dần tuyệt vọng, bọn họ không khác gì những con thú mà vồ vập lấy tôi.
” xoạt “
Phần váy tôi đã bị họ xé rách, trong lúc này tôi chỉ nghĩ đến chồng tôi, nước mắt lăn dài trên mặt tôi gào lên.
– Gia Khiêm cứu em
” RẦM “