KHI CHỒNG LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA MẸ
TÁC GIẢ : HOÀNG CHI
Đoạn 29.
Mộng Cúc nhìn thấy Hạ Thu trong phòng làm việc của mình thì chút kinh ngạc, hơn nữa nơi đây gần như thay đổi hoàn toàn so với lúc cô còn làm việc ở đây.
Tôi nhìn người phụ nữ với vẻ đẹp kiêu sa ở trước mặt nhưng nhìn có vẻ lớn tuổi hơn tôi nhiều nên hỏi :
– Chị tìm ai ?
Mộng Cúc trước giờ ở câu lạc bộ này không xem ai ra gì, ai cũng phải phục tùng cô cho nên trước câu hỏi của Hạ Thu không thèm trả lời mà tự nhiên ngồi xuống ghế sofa rồi nói :
– Tôi hỏi cô trước mà
Tôi thấy người này hơi bất lịch sử, tự tiện vô đây chẳng khác nào chỗ của mình vậy.Mà nhìn mặt có vẻ không hề hiền.Tôi rời khỏi bàn làm việc đi đến ngồi xuống đối diện mà nói :
– Đây là chỗ của tôi chị tự tiện vô không hỏi đã không có phép lịch sự rồi đó.
Mộng Cúc nhìn về Hạ Thu dò xét, chỉ là cô gái vắt mũi chưa sạch mà dám lên mặt với mình thì cười lớn.
– Chỗ của cô, tôi cho cô nói lại đó
– Tôi là quản lý ở đây, còn đây là phòng làm việc của tôi.Còn chị là ai tôi không biết, xin mời chi ra dùm để tôi còn làm việc
– Quản lý sao ?
Mộng Cúc vừa nghe thấy thì sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi, tại sao cô đi chưa được bao lâu mà Gia Khiêm đã tìm người thay rồi, chẳng lẽ muốn tống cô đi thật.Ngoài Hà Nội cô đã ráng sắp xếp mọi việc đâu vào đó để trở về, vốn muốn dành bất ngờ cho Gia Khiêm nhưng không nghĩ là phát hiện ra những chuyện này.
– Hạ Thu…
A Mạnh đẩy cửa vào định tìm cô nhưng không ngờ nhìn thấy Mộng Cúc.
– Chị hai chị về khi nào vậy ?
– Tôi mới về hình như ở đây không có tôi thì thay đổi hết thì phải
Tôi nghe A Mạnh gọi người phụ nữ này là chị hai thì hỏi :
– Anh Mạnh đây là ai vậy ?
– Đây là chị Mộng Cúc quản lý trước kia ở đây
Tôi nghe vậy thì cũng nhớ ra lần đầu vào đây là nhìn thấy bức ảnh người phụ nữ treo trong phòng, thì ra là người này.
– Anh tìm em có gì không ?
– À, Giao Linh có gọi đồ ăn định kêu em ra ăn thôi
– Vậy anh với Giao Linh ăn trước đi
– Ừm
A Mạnh nhìn Mộng Cúc nói :
– Em xin phép
A Mạnh ra ngoài rồi mới nghĩ sao Mộng Cúc lại trở về đột ngột như thế, trước đây khi cô còn làm quản lý hầu như ai cũng sợ áp lực không như giờ, từ khi có Hạ Thu nơi đây gần giống như một gia đình mọi người vui vẻ hòa đồng với nhau.A Mạnh quá hiểu con người Mộng Cúc vốn không đơn giản nên anh lo cho Hạ Thu.
Còn trong phòng lúc này Mộng Cúc cần một giải thích nên đã gọi Gia Khiêm đến, nhưng mà anh lại không bắt máy khiến cho cô ta càng thêm bực tức.
Tôi nghĩ dù sao cũng từng là quản lý ở đây nên giới thiệu.
– Em là Hạ Thu rất vui khi biết chị
Mộng Cúc tỏ ra khinh thường.
– Cô đừng giả đò, cô nói đi cô đã làm cách nào để Gia Khiêm cho cô làm quản lý ở đây hả ?
– Chị nói gì em không hiểu ?
– Cô đừng giả nai, ỷ mình có chút nhan sắc định quyến rũ Gia Khiêm à ? Tôi đây không cho phép ai có ý tiếp cận anh ấy đâu
Tôi nghe lời chị ta nói mà không hiểu, nhưng cách chị ta nói giống như đang ghen vậy.Trong khi đó là chồng tôi.
– Tôi xem chị là người lớn nên nói chuyện đàng hoàng, chị đừng được nước làm tới.Dù trước đây chị có làm quản lý ở đây thì chị cũng đã nghĩ và tôi bây giờ mới là quản lý ở đây.
– Cô tưởng mình là ai mà lên mặt với tôi hả ? Cô biết tôi là ai không ?
– Chị là ai tôi không cần biết
Mộng Cúc cười lớn.
– Nói cho cô biết tôi là bạn gái của ông chủ nơi đây, cô nghĩ mình là ai mà thay thế tôi hả ? Tự mình soi gương đi
Chị ta nói là bạn gái của chồng tôi sao, chuyện này là sao chứ ?
– Cô sợ rồi chứ gì ? Khôn hồn cuốn gói cút khỏi đây.Tôi trở về rồi thì nơi đây không cho phép một đứa như cô có mặt đâu
Nói xong Mộng Cúc đứng lên rời đi, cô biết Gia Khiêm đang tránh mặt mình, nên muốn đi tìm anh để hỏi rõ mọi chuyện.Cô bỏ công sức ra giúp anh thế mà ở đây anh tìm người khác thế, cục tức này sao cô nuốt trôi.
Giao Linh nghe A Mạnh nói Mộng Cúc trở về thì lo lắng, làm ở đây dưới sự quản lý của Mộng Cúc cô cũng như những nhân viên khác điều sợ Mộng Cúc, chỉ khi có Hạ Thu thay thế thì mọi người mới cảm thấy thoải mái.Nhưng chứng kiến Mộng Cúc đối với những nhân viên không theo quy tắc thì đều xử phạt vô tình cho nên Giao Linh lo cho Hạ Thu, sợ Mộng Cúc sẽ không để yên cho cô.
Thấy Mộng Cúc đã rời đi Giao Linh liền đến tìm Hạ Thu, vừa mở cửa ra thì thấy Hạ Thu ngồi thất thần mà còn khóc nữa, lo lắng Giao Linh chạy đến.
– Chị sao vậy ? Có phải bà ta làm gì chị không ?
Không biết sao khi nghe chị ta nói là bạn gái của chồng tôi thì trái tim tôi lại nhói đau, nó gần như bóp nghẹn khiến tôi không thể thở nổi.Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.
Giao Linh thấy Hạ Thu không nói gì lại càng lo hơn.
– Chị nói em biết đi, bà ta ức hiếp chị hả ? Có gì chị cứ đi tìm ông chủ để nói, bà ta ỷ mình có quan hệ vời ông chủ nên lộng quyền ở đây.Đã đi rồi không biết sao trở về nữa
– Em nói người đó và ông chủ có quan hệ là sao ?
– Lúc bà ta còn làm quản lý thì em đôi lần thấy bà ta với ông chủ có cử chỉ thân mật, mọi người ai cũng nói bà ta là người tình của ông chủ.Mà có vậy thì đã sao, chị được ông chủ cho lên làm quản lý mà, bà ta có tư cách gì về đây giành
Cả Giao Linh cũng nói quan hệ mờ ám của hai người, không lẽ giữa chồng tôi và chị ta là mối quan hệ đó.Nếu là trước đây có lẽ tôi sẽ không tư cách ghen nhưng giờ với thân phận làm vợ cũng như đối với người đàn ông mình yêu, biết chuyện người phụ nữ khác dây dưa thì làm sao tôi có thể xem như không có chuyện gì.
Tôi từng nghĩ người như chồng tôi làm gì không có phụ nữ bên ngoài, nhưng thời gian qua bên cạnh cũng như đã yêu nhau thì tôi gần như tin tưởng chồng không phóng túng, mọi thứ giờ đây gần như sụp đổ, tôi thất vọng vô cùng.Cứ như ai đó đang lấy dao khứa vào tim mình vậy.
– Chị Hạ Thu chị sao thế ?
Tiếng Giao Linh làm tôi bừng tỉnh.
– Không có gì, thôi giờ chị phải về
– Chị không khỏe đâu hả ? Sao em thấy mặt chị xanh sao thế ?
– Chị không sao, về nhà nghĩ sẽ khỏe
– Dạ vậy chị về nhà nghĩ đi, ở đây có em với anh Mạnh lo được rồi
– Ừm, cảm ơn em, vậy chị về trước
Nói xong thì tôi cầm túi xách rời khỏi câu lạc bộ, đón một chiếc taxi rồi tôi vào ngồi, lúc này tôi không biết mình phải đi đâu nữa, về nhà thì tôi không muốn, càng không muốn gặp chồng lúc này.Tôi cần phải bình ổn lại tâm trạng của mình trước đã.
Người lái taxi hỏi Hạ Thu đi đâu mà cô không nói nên cứ chạy vòng vòng thành phố như thế, được lúc lại hỏi cô tiếp.
– Cô gái cô muốn đi đâu ? Nãy giờ tôi chạy mấy vòng rồi
– Chú cứ chạy đi
Người tài xế nhìn vào gương chiếu hậu thấy cô cứ khóc thì nghĩ hẳn là buồn chuyện tình cảm, giới trẻ giờ phức tạp quá.Ông không làm gì khác hơn mà tiếp tục lái xe chạy lòng vòng tiếp
Nhìn ngoài trời dần tối mà tôi chẳng định hướng được mình sẽ đi về đâu, đến nhà cậu mợ thấy tôi thế này sẽ khiến cậu mợ lo.Cuối cùng tôi kêu chú lái taxi bỏ mình xuống bên đường, tôi muốn đi bộ.
☆☆☆☆
Còn Gia Khiêm về phòng làm việc khi xem điện thoại thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Mộng Cúc, anh xem qua thì cũng không gọi lại.Thu xếp rời khỏi công ty để đến câu lạc bộ đón Hạ Thu.
Lúc bước ra cửa bất ngờ có người gọi.
– Gia Khiêm !
Nhìn đến thì anh thấy là Mộng Cúc, anh có chút bất ngờ khi cô về đây từ lúc nào sao không nói anh biết.
Mộng Cúc cố tính đứng ở đây để đợi anh ra, vì cô biết có gọi anh cũng không nghe.Gia Khiêm đi đến gần rồi hỏi :
– Em về khi nào sao không cho tôi biết ?
– Biết rồi anh lại ngăn cản em à ?
– Sao em nói vậy ?
– À em đùa thôi, tại em muốn giành anh sự bất ngờ nhưng không nghĩ anh lại khiến em bất ngờ hơn
Gia Khiêm mờ hồ đoán ra mà hỏi :
– Em đã đến câu lạc bộ
– Nếu em không đến thì đâu có biết lúc em không có ở đây anh đã tìm người thay thế em, còn cả căn phòng em được đổi khác.Em muốn lời giải thích từ anh
– Em đã gặp Hạ Thu ?
Mộng Cúc không nghỉ Gia Khiêm không hề mảy mai giải thích đều cô đang hỏi mà lại đi hỏi cô gái đó.Điều này khiến cho cô càng thêm tức tối ganh tỵ.
– Sao anh lại hỏi đến cô ta ?
Gia Khiêm có chút không kìm chế, với tính cách của Mộng Cúc sợ là sẽ nói gì đó với Hạ Thu.
– Tôi đang hỏi em đó ?
– Anh vì cô ta mà lớn tiếng với em, Gia Khiêm trước giờ anh chưa như vậy ? Có phải anh đã động lòng với cô ta rồi hay không ? Trước lúc em đi đã từng nói gì chắc anh nhớ, khi em trở về em muốn giữa chúng ta có sự thay đổi.
– Tôi đã nói với em bao nhiêu lần em mới hiểu, với em tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu nhưng riêng tình cảm thì không thể, sao em mãi không thông suốt vậy.Mà nếu tôi đã động lòng thì thế nào ? Đó là việc riêng của tôi, em không có quyền can thiệp
– Em không cho phép điều đó xảy ra, em theo anh bao lâu, mười mấy năm đó, em giúp anh thế nào, tình cảm em dành cho anh trước sau như một, em đến trước thì nó có tư cách gì cướp anh hả ? Em sẽ không để nó yên ổn đâu
– Tiền bạc tôi có thể cho em, những thứ khác thì không thể.Tôi cảnh cáo em đụng đến cô ấy, nếu không đừng trách tôi.
Nói xong Gia Khiêm đến xe đã chờ sẵn rồi chiếc xe dần lần bánh chạy đi.Mộng Cúc nhìn theo mà hai tay siết chặt lại nghiến răng căm tức.
– Anh vì nó mà cảnh cáo em sao ? Nếu vậy em sẽ cho anh thấy Mộng Cúc này nói được là sẽ làm được.
☆☆☆☆☆
Gia Khiêm lúc này ngồi trong xe lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thu nhưng cô lại không nghe máy, sự bất an trong lòng càng dâng cao.Anh liền gọi đến câu lạc bộ để xem cô có ở đó không thì được A Mạnh cho hay cô đã rời khỏi từ lâu.Sau đó Gia Khiêm gọi về nhà để xem cô về nhà chưa thì cũng nhận được câu trả lời là chưa.
Càng lo lắng càng khiến anh mất bình tĩnh, lúc này bên ngoài thì đã tối, anh không biết cô có thể đi đâu, sực nhớ hay cô về nhà cậu mợ nên Gia Khiêm lấy điện thoại gọi cho ông Chí.
Lúc này ở nhà ông Chí đang phụ vợ bán chè, từ khi dọn đến chỗ mới viêc buôn bán của vợ cũng thuận lợi hơn, ông bây giờ bệnh tình cũng đã giảm bớt rất nhiều, muốn đi làm như Gia Khiêm không cho.Nên giờ ông chỉ phụ giúp vợ, nghe tiếng thoại reo thì vội dừng tay lại cầm điện thoại lên nghe.
– Alo
– Cậu hả ? Con Gia Khiêm đây
– Con hả ? Con gọi cậu có gì không ?
– Hạ Thu vợ con có về bên nhà không cậu ?
– Không con, Hạ Thu không có về đây ? Mà có chuyện gì hả ?
Gia Khiêm sợ ông Chí lo nên nói :
– Dạ không có gì, tại điện thoại cho cô ấy mà không được, chắc hết pin, con tưởng nay cô ấy về bển chơi nên gọi hỏi
– À, nay con bé không về.Hôm nào hai vợ chồng rảnh thì qua cậu mợ chơi nha
– Dạ cậu.Thôi con tắt máy
Tắt máy xong thì Gia Khiêm trầm mặt, bàn tay cầm điện thoại cũng nắm chặt lại.Lòng anh nóng như lửa đốt, lúc này vô tình nhìn ra cửa kính, anh thấy bên đường trên ghế đá có bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi, nhận
ra là cô anh vội nói :
– Dừng xe
Tài xế liền thắng gấp lại, Gia Khiêm không nói gì mà mở cửa bước ra.Đi đến gần anh nhận ra đúng là cô.Hình như cô đang khóc, vội đến cởi áo khoác choàng lên vai của cô rồi ôm cô vào lòng mà nhỏ nhẹ.
– Sao em lại ngồi đây ?
Tôi muốn yên tĩnh lại không biết đi đâu nên ngồi lại đây, không biết đã bao lâu, nhìn người đi qua lại tôi chợt nhận ra mình lẻ loi đến mức nào.Nhìn thấy chồng bao nhiêu ức uất lại trỗi dậy.
– Anh tìm em để làm gì ?
– Sao em nói vậy ? Em là vợ anh thì anh phải tìm chứ ? Anh gọi mà em không nghe máy làm anh lo lắm em biết không ?
– Anh đừng gạt em, em biết hết rồi ?
– Em biết gì hả ?
– Người phụ nữ của anh
– Tầm bậy, anh làm gì có phụ nữ nào ngoài mình vợ yêu
– Em không tin anh đâu, nay chị ta đã đến gặp em và nói cho em biết hết rồi
Gia Khiêm nghe xong thì không ngoài dự đoán Mộng Cúc nói gì đó cho Hạ Thu.Nhìn cô vợ khóc đau lòng mà anh không thể nào chịu được.
– Anh buông em ra đi, anh đi tìm người ta đi, em biết em chỉ là người đến sau nên không có tư cách ghen, nhưng mà ở đây của em đau lắm anh biết không ?
Tôi vừa khóc vừa chỉ tay lên ngực trái.Gia Khiêm giữ lấy tay Hạ Thu rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
– Buông em ra đi
– Không, em là vợ anh không lý do gì anh buông ra càng không cho phép nói những lời đó.
– Em không muốn nói, càng không muốn để ý đến dù sau đó là chuyện trước đây nhưng cứ nghĩ đến lời người đó nói em không chịu được, lòng em quặn thắt từng cơn, giống như ai đó đang cắt từng nhát vậy.Em biết mình ích kỉ nhưng mà em không muốn chia sẻ chồng với bất cứ ai hết.Anh có hiểu không ?
– Ngoan, nín đứng khóc nữa.Anh chỉ thuộc về mình em thôi.Vợ phải tin chồng chứ ?
Tôi cứ thế mà khóc trong lòng chồng, đến mức khoảng áo trên ngực đã ướt vì nước mắt.
Gia Khiêm lúc này kéo Hạ Thu rời khỏi người mình, nhìn thằng vào mắt cô anh nói :
– Em tin chứ ?
Tôi gật đầu.
– Vậy em phải nghe anh nói, Mộng Cúc đúng là quản lý ở câu lạc bộ trước đây.Giữa anh và cô ta không có gì hết, anh chỉ xem cô ta như một người bạn.Ngày xưa cô ta cũng từng cứu mạng anh nên anh cho cô ta công việc.Cô ta làm cho anh cũng mười mấy năm, ngoài quan hệ ông chủ và nhân viên ra có chăng cũng chỉ là một người bạn tâm giao.Trước khi gặp em thì em cũng biết anh từng có vợ đúng không ?
Chuyện về vợ trước của chồng tôi đôi lần muốn hỏi nhưng rồi lại thôi vì đó cũng đã là quá khứ.Sẵn giờ chồng nhắc đến tôi cũng nói :
– Em biết ?
– Anh và Mỹ Liên quen nhau từ nhỏ rồi lớn lên và học cùng nhau, cả hai trải qua tình yêu đầu đời rất trong sáng, ra trường thì anh và cô ấy đính hôn, chờ ổn định công việc sẽ đám cưới nhưng cô ấy vì đam mê con đường hội họa nên đã đi tu nghiệp.Anh cũng chấp nhận chờ đợi, vài năm sau khi Mỹ Liên quyết định trở về, anh đã cố tình chuẩn bị hôn lễ nhỏ để chào đón nhưng không ngờ ngày đó lại là ngày định mệnh cướp đi mất cô ấy.Trên đường về xe đã gặp tai nạn và cô ấy đã mất trên đường đi cấp cứu.Bao nhiêu dự định phút chốc vỡ tan, ngày hạnh phúc lại trở thành ngày tan lễ.Anh hoàn toàn suy sụp, vì ám ảnh chuyện đó mà anh khép lại lòng mình cũng như không cho phép bản thân quên đi Mỹ Liên.Anh sợ ngày đó lại đến với mình lần nữa, cảm giác chứ kiến người mình yêu rời xa mình thật sự khủng khiếp..Nhưng từ khi em xuất hiện đã sưởi ấm trái tim vốn lạnh giá của anh, em cho anh biết thế nào là cảm giác quan tâm lo lắng cho một người, hơn hết là tạo cho anh hy vọng về tương lai.Hạ Thu em là tia nắng soi sáng con đường tăm tối của anh.Anh yêu em, đó là tình yêu đích thực.
Tôi nghe xong câu chuyện mà không cầm được nước mắt, không ngờ những gì chồng đã trải qua.Bao năm qua chồng tôi đã phải cô đơn đến mức nào, càng nghĩ tôi càng thương chồng nhiều hơn.
– Từ nay sẽ có em bên cạnh anh rồi anh sẽ không cô đơn nữa, em nghĩ chị Mỹ Liên trên trời sẽ chúc phúc cho chúng ta.Em yêu chồng
– Cảm ơn em nhiều lắm
Gia Khiêm ôm lấy Hạ Thu, giờ đây với anh không gì quan trọng hơn cô.Tự nhiên anh lại khao khát được làm ba, có một cô công chúa nhỏ giống như cô để anh có thể yêu thương cưng chiều và cho con tuổi thơ đầy đủ hạnh phúc cũng như bù đắp cho cô từng thiếu thốn.
Trời đã tối nên Gia Khiêm nói :
– Thôi mình về nhà nha
Tôi gật đầu rồi đứng dậy, lúc này đầu óc tôi choáng váng xây xẩm, mọi thứ trước mắt quay cuồng.Đột nhiên Hạ Thu lại ngã ra ngất xỉu cũng may anh đỡ kịp, lo lắng anh ôm cô gọi.
– Hạ Thu…