Tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng, hoảng quá rồi nói bậy nên tôi nhanh sửa lại nhưng mà vẫn chậm hơn chồng.
Gia Khiêm nghe cô nói thế thì nhếch môi, ý cười hiện rõ trên mặt.
– Ồ, vậy là tôi cũng được em để tâm cơ à ?
– Ai mà để tâm anh chứ ?
Nói xong tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng rồi đi ra ngoài trước.Xe đậu sẵn nên tôi mở cửa ngồi vào, Gia Khiêm cũng vừa ra đến anh mở cửa ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe chạy đi.
Lúc này tôi không biết phải nói thế nào về số tiền cho Giao Linh mượn đây, tôi lấy tay vò vò vào áo.Gia Khiêm đang lái xe nhưng mắt vẫn chú ý đến Hạ Thu.Thấy cô như vẫy thì anh hỏi :
– Em có gì muốn nói với tôi à ?
Tôi nghe thế thì ắp úng.
– Thật ra…tôi có… chuyện muốn với anh
– Có gì thì em nói đi, tôi nghe đây
– Lúc nãy tôi có dùng thẻ anh đến ngân hàng rút số tiền cũng rất lớn, đó là 400 triệu.Mà khoan anh đừng vội nghĩ tôi lấy sài nha
Gia Khiêm mắc cười trước biểu cảm của Hạ Thu xong anh vẫn cố gắng điềm tĩnh nói :
– Ừm rồi thế nào ?
– Mà trước tiên tôi cần kể anh nghe câu chuyện
Trong đầu Gia Khiêm nghĩ không biết có gì mà cô vợ nhỏ lại lắm chuyện thế không biết, nhưng anh vẫn gật đầu.
– Em kể đi
Sau đó tôi mới kể hết tất cả về việc của Giao Linh và A Mạnh, cũng như nói chuyện kêu A Mạnh đi tìm Giao Linh…
Gia Khiêm nghe xong thì không khỏi như anh đã suy đoán trước đó, chắc hẳn cô lại giúp ai đó chứ không tự ý lấy tiền tiêu xài như thế.Mà tiền anh không thiếu nên cô có tiêu thì anh cũng sẽ không nói gì.
– Em đúng là giỏi lo chuyện bao đồng nhỉ ?
– Tại tôi thấy tội hai người đó quá
– Tiền tôi làm ra không phải để từ thiện
– Thì xem như tôi mượn anh đi
– Rồi em lấy gì để trả, muốn dùng thân báo đáp à ?
Tôi nghe thế liền hốt hoảng đưa tay che lấy ngực.
– Anh không được làm bậy đâu đó.
Gia Khiêm muốn trêu Hạ Thu mà thôi, thấy cô sợ như thế thì nói :
– Tôi giỡn thôi, họ là nhân viên của tôi do tôi không có nhiều thời gian đến câu lạc bộ cũng như quan tâm nhân viên, cũng may có em kịp thời biết mà giúp đỡ.Tôi phải cảm ơn em mới đúng
Tôi nghe chồng nói thì mới thả lỏng người ra mà nói :
– Vậy tôi không cần trả lại tiền à ?
– Ai nói không, tôi để em giúp họ chứ đâu nói là cho tiền đâu.Em là người lấy nên tôi sẽ tính cho em, còn việc em đưa ai thế nào thì của em, tôi không cần biết
Tôi xụ mặt bí xị.
– Tôi biết rồi
Gia Khiêm cười xong thì tiếp tục lái xe để về nhà.
☆☆☆☆
Mới đó mà tôi đã làm ở câu lạc bộ được tháng rồi, tôi cũng quen việc ở đây cũng như mọi người.Tôi rất mừng cho A Mạnh và Giao Linh, tầm một tuần thì cả hai đã trở lên, Giao Linh đã tìm gặp tôi để cảm ơn.Nhìn Giao Linh bây giờ vui vẻ không còn vẻ mặt ủ rũ như lần đầu tôi gặp nữa.Giao Linh kể nhờ số tiền tôi đưa mà cô giúp ba mẹ trả hết nợ nên không cần phải lấy chồng Đài Loan.Mà ba mẹ cô cũng đồng ý chuyện của cô và A Mạnh.
Trả xong nợ còn dư ít thì cô sửa nhà lại cho ba mẹ rồi mua thêm con bò để ba cô nhà chăm sóc, được chữa trị mẹ cô cũng khỏe lại nên nhà giờ ổn cô yên tâm để đi làm lại còn trả tiền lại cho tôi.Cả A Mạnh cũng thế, luôn miệng cảm ơn không thôi, do tôi không có chơi thân với ai, chị em lại càng không nên tôi đối với Gia Linh như em gái vậy.A Mạnh thì cũng giúp đỡ chỉ dẫn những gì tôi không hiểu, ở câu lạc bộ có hai người tôi không còn thấy buồn nữa.
Do đi làm nên tôi không thường đến thăm bà nội Hà được, lần trước tôi có đến thì bà rất vui cũng thông cảm cho tôi.Nhưng chỉ có bà Kim Thoa là vẫn ghét tôi ra mặt, mà tôi cũng chẳng để tâm.
Hôm nay tôi phải tranh thủ về sớm để thu xếp quần áo cùng chồng đi Nam Kinh.Sau khi đã kết toán xong thì tôi cầm túi xách ra khỏi phòng làm việc để về nhà.Lúc này Giao Linh trên lầu đi xuống thấy Hạ Thu thì hỏi :
– Chị về hả ?
Tôi quay người lại thấy Gia Linh thì cười nói :
– Ừm, giờ chị phải về để còn đi Nam Kinh
– Sướng thế, mà chị đi qua đó làm gì
– À do bên ba con chồng chị ở đó nên chị đi thăm hỏi thôi
Chuyện tôi có chồng Giao Linh biết nhưng còn chồng là ai thì tôi không có nói.
– Bộ chồng chị là người Hoa à ? Trước chị nói có chồng mà toàn bí mật, đến giờ em còn chưa thấy mặt
– Chồng chị già lắm, em thấy lại cười cho
– Thôi chị đừng có xạo, chi đẹp như thế thì hẳn chồng chị phải là một cực phẩm
– Tới nữa biết rồi em sẽ thất vọng lắm.Mà thôi chị về nha.Ở đây phải nhờ em và anh Mạnh rồi
– Em cứ yên tâm mà đi đi, nhớ về có quà cho anh và Giao Linh là được
A Mạnh đi đến nói, tôi đương nhiên là yên tâm vì thời gian qua cũng chứng kiến A Mạnh trông coi ở đây rất tốt.Đâu vào đó, tôi chỉ lo sổ sách mà thôi.Tính tình A Mạnh cũng rất hòa đồng dễ gần, tôi xem anh ta như anh trai vậy.
– Nhất định sẽ không thiếu phần hai người rồi.Thôi em về trước
– Ừm, chúc em đi chơi vui vẻ
A Mạnh cùng Giao Linh nhìn Hạ Thu rời đi thì khuất thì A Mạnh nói :
– Hạ Thu đi ít hôm rồi về mà sao nhìn mặt em buồn vậy ?
– Tại quen có chị ấy rồi giờ vắng nên sẽ nhớ
– Hạ Thu làm anh ganh tị thật, đối với anh sau em không vậy ta ?
Giao Linh đánh nhẹ vào người A Mạnh nói :
– Anh phân bì nữa, mà anh có đi đâu đâu mà biểu em nhớ.Mà nhờ chị Hạ Thu anh và em mới được như giờ
– Ừm, Hạ Thu đúng là cô gái tốt.Anh mắc nợ cô ấy nhiều
– Cả em cũng vậy, giờ em chỉ mong nhanh trả lại tiền cho chị ấy thôi
– Anh và em cùng góp sức thì rất nhanh sẽ đủ
Giao Linh mỉm cười gục đầu vào vai A Mạnh.Chỉ cần người đàn ông biết lo đặt tâm ở cô thì như thế đã quá hạnh phúc.Nhiều khi Giao Linh nghĩ nếu không biết Hạ Thu thì giờ cô đã thế nào, và cả A Mạnh, nên đối với Hạ Thu cô không chỉ xem như một người chị gái mà còn là một ân nhân cứu mạng.Đã cho cô một cuộc sống mới.
☆☆☆☆
Tôi trở về nhà thì đã thấy mẹ chồng.
– Mẹ !
– Ừm con về rồi hả ? Coi soạn đồ đi chút Gia Khiêm về rồi hai đứa ra sân bay.
– Dạ mẹ, vậy con xin phép lên phòng
Tôi chào mẹ chồng xong thì đi lên phòng, tôi bắt tay vào việc soạn đồ bỏ vào vali, qua một lúc thì đã xong, tôi nghe nói qua đó tầm hai ba ngày là về nên không cần phải mang nhiều đồ cồng kềnh lại thêm mệt.Nhìn sang tủ đồ chồng, tôi nghĩ không biết mình có nên xếp đồ chồng chung luôn không, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi cũng soạn đồ giúp chồng luôn.Dù sau thì chồng tôi cũng đã giúp cậu mợ tôi rất nhiều, cả việc chữa trị bệnh cho cậu rồi mua xe cho em Huy đi học mới đây còn mua nhà cho cậu mợ nữa.
Lúc đầu cậu không đồng ý vì nói sống ở đó đã quen nhưng tôi cùng chồng đã thiết phục vì nơi mới gần trường em Huy học, lại gần mặt đường thuận tiện cho mợ buôn bán chè nên cậu mợ đã dọn đến đó.Từ khi đến nhà mới thì tôi hoàn toàn yên tâm hơn, nhà rộng rãi thoải mái hơn nhà cũ nhiều, nhờ chồng tôi mà gia đình cậu mợ có cuộc sống tốt hơn, tôi thầm mang ơn chồng tôi nhiều lắm.
Trong lòng cũng dần hiểu rõ tình cảm mình dành cho chồng, nhưng tôi vẫn còn lấn cấn vì không biết chồng đối với tôi như thế nào cho nên quan hệ của tôi và chồng vẫn như thế, không tiến triển gì thêm.Tối nằm ngủ cạnh nhau nhưng không xảy ra việc gì hết, ban ngày tôi và chồng điều đi làm, đôi lần chồng cũng đưa tôi đi ăn này nọ, có lúc tôi rất muốn biểu lộ tình cảm của mình nhưng lại thụt lùi vì chồng cứ hay thích chọc để tôi nổi cáu
Gia Khiêm trở về nhà mở cửa phòng thì thấy Hạ Thu đang xếp đồ cho anh thì mỉm cười.
– Sao nay em tốt mà giúp tôi soạn đồ vậy ?
Tôi giật mình quay lại, thấy chồng về chưa kịp mừng thì đã nghe lời nói kia của chồng đã khó chịu.
– Sẵn tôi xếp đồ mình nên soạn cho anh luôn, ai biết khi nào anh về rồi lại không kịp
– Ừm, em coi thay đồ đi rồi mình ra sân bay luôn không trễ
Tôi nghe vậy thì nói :
– Anh xem còn thiếu gì không thì bỏ vào, tôi đi thay đồ
Tôi đứng dậy đến tủ lấy chiếc váy có tay rồi vào phòng tắm thay.Còn Gia Khiêm thì cũng không định mang theo đồ vì mỗi khi anh qua đó điều sẽ cho người chuẩn bị sẵn và cả khách sạn để ở nhưng công tình cô vợ đã sửa soạn cho mình nên anh cũng không muốn phí công sức của cô.Nhìn những thứ cô chuẩn bị cho mình cho thấy sự chu đáo của cô, Gia Khiêm hiểu rõ bản thân mình cũng đã yêu cô tự lúc nào.Chuyến đi này xem như cơ hội để anh bày tỏ.
Bất giác theo thói quen anh nhìn đến nơi bức tranh của Mỹ Liên treo trước đó, giờ thì không còn nữa, từ khi bị vỡ thì anh cũng mang đem cất, mà hình như anh cũng đã quen dần với việc không nhìn thấy nó, giống như đối với Mỹ Liên anh hoàn toàn đã bỏ được chấp niệm của quá khứ.Hiện tại và của anh chính là Hạ Thu.
Tôi bước ra thấy chồng vẫn đứng đó thì hỏi :
– Anh không thay đồ à ?
– Không, em xong thì chúng ta đi luôn
– Tôi xong rồi.
Gia Khiêm nhìn Hạ Thu từ trên xuống dưới, thấy cô ăn mặc mỏng manh quá nên bước đến tủ lấy cái áo khoác dạ dài đem đến.
– Mặc thêm này đi, kẻo lạnh.
Được chồng quan tâm tôi thấy lòng mình tựa hồ có dòng ấm nóng đang chảy.
– Cảm ơn anh
Nhìn gương mặt thoáng ửng hồng của Hạ Thu khiến Gia Khiêm ngẩn ngơ, mỗi khi cô ngại ngùng thì biểu cảm trên mặt sẽ là như vậy, càng khiến cô thêm phần đáng yêu gấp bội.
Sau đó thì cả hai đi ra khỏi phòng, vali đồ thì do Gia Khiêm mang.Xuống dưới nhà thì tôi chào mẹ chồng.
– Dạ thưa mẹ con đi
– Ừm, Gia Khiêm coi đưa Hạ Thu đi chơi đâu đó cho biết nha con.Mùa này bên đấy cảnh đẹp lắm
– Con biết rồi mẹ
– Đây là ít quà mẹ chuẩn bị, con đem qua đó biếu chú út và cô bác
Trên bàn lỉnh kỉnh túi hộp, Gia Khiêm nhìn đến thì nói :
– Con tự có chuẩn bị, mẹ lo chi cho mệt
– Có gì đâu, mẹ chuẩn bị sẵn rồi con cứ mang đi đi.
Gia Khiêm nghe vậy thì không nói nữa, anh bước đến cầm lấy những túi quà rồi đi ra ngoài, tôi cũng nhanh theo chồng.Ra đến ngoài xe thì tài xế đã chờ sẵn, phụ mang đồ bỏ vào cốp rồi tôi cùng lên xe sau đó tài xế chạy đi.
Trước đó tôi có xem qua ở Nam Kinh có nhiều cảnh đẹp lắm, thêm món ăn ngon nữa nhất định tôi phải trải nghiệm mới được.Đến sân bay thì tài xế mang đồ vào tôi thì cứ đi bên cạnh chồng, lần đầu tiên được ngồi máy bay nên trong người tôi hồi hộp thế nào á.
Do đến nơi cũng vừa đúng giờ máy bay chuẩn bị cất cánh cho nên chồng tôi vào làm thủ tục luôn, xong hết thì tôi và chồng vào luôn.Lên máy bay thì tôi mới biết là mình ngồi khoang hạng thương gia, ở đây rất rộng và thoải mái, tôi thích lắm, do lạ nên cứ nhìn dáo dác xung quanh.
Gia Khiêm thấy Hạ Thu thì thế thì nói :
– Em không ngồi yên được à ?
– Kệ tôi, mà ngồi đây thích thật, chút nữa có phải chúng ta sẽ bay trên bầu trời không ? Cảm giác mây ở sát bên cạnh chắc thích lắm nhỉ ?
– Nhìn em là người ta biết ngay lần đầu được ngồi máy bay đó.
– Thì đúng mà, đây là lần đầu tôi ngồi máy bay đó
Gia Khiêm lắc đầu không nói nữa, mặc cô vợ nhỏ nghịch không yên.Qua một lúc thì tôi mới ngồi im ở chỗ của mình, lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối nên không thể nhìn ngắm được mây nên tôi có hơi buồn.
Gia Khiêm đang mở máy tính để làm việc nhưng nhìn qua thấy Hạ Thu mặt bí xị thì hỏi :
– Sao thế ?
– Bên ngoài tối vậy không nhìn mây được
– Không thấy mây như vẫn có thứ khác còn đẹp hơn, em muốn nhìn không ?
Tôi liền hứng khởi lấy lại tinh thần.
– Có cái đẹp hơn mây nữa hả ? Mà đó là gì ?
Gia Khiêm chỉ vào mặt mình.
– Đây này ?
Tôi nhìn chồng khó hiểu hỏi :
– Là sao ?
– Thì ngắm tôi không phải đẹp hơn à ?
Tôi lúc này mới biết ra là chồng lại trêu nên làm mặt giận.
– Tôi không thèm đùa với anh
Gia Khiêm thấy cô dỗi thì dỗ.
– Thôi tôi đùa chút thôi, ban đêm không hẳn là không có gì để ngắm đâu, em cứ nhìn ra ngoài rồi sẽ thấy
Tôi nghe vậy thì quay mặt nhìn qua, bên ngoài lúc này trăng tròn nhìn rất đẹp, mà ánh sáng chiếu lên từng tầng mây lại còn đẹp hơn nữa.Tôi gần như bị cảnh bên ngoài chiếm hết tâm trí.Mải mê nhìn mà không biết chán, nhưng tôi lại có chút buồn ngủ, không biết từ lúc nào tôi đã tựa đầu vào vai chồng rồi thiếp đi.
Thấy Hạ Thu đã ngủ Gia Khiêm liền lấy áo của mình đắp lên cho cô.Gương mặt nhỏ khi ngủ của cô rất dễ thương, nó toát lên một sự thánh thiện khiến cho anh ngây dại.Đưa tay chạm nhẹ lên làn da mặt mềm mịn, nhất là hàng lông mi dày cong vút kia.Tất cả như in hằn vào trong trái tim anh, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô anh khẽ nói :
– Ngủ ngon nhé cô gái nhỏ
☆☆☆☆
Lúc này ở tại biệt thự bà Kim Thoa đang chờ chồng và con trai về cùng ăn cơm, bà có chút khó chịu vì bà Hà cứ nhắc đến Hạ Thu suốt.Từ sau chuyện ông Trần Dũng thì bà Kim Thoa lại càng ghét Hạ Thu nhiều hơn, tại cô nên ông Quốc mới lạnh nhạt với bà.Dù không trách chuyện ông Dũng nhưng từ sau đám tang của ông Trần Dũng xong thì ông Quốc gần như đi sớm về muộn, ít quan tâm hay nói cùng với bà.Vì muốn cải thiện tình cảm vợ chồng cho nên hôm nay bà đã cố tình chuẩn bị bữa cơm để cả nhà có thể cùng quây quần bên nhau, đặc biệt làm những món ông Quốc và Hạo Dân thích, giờ chỉ đợi hai người về nữa thôi.
Minh Tú sau bao nhiêu lần bị Hạo Dân tránh mặt thì hôm nay cô ta quyết định tìm đến tận nhà của anh, đứng trước cổng nhìn vào căn biệt thự vừa to vừa đẹp khiến cho Minh Tú càng thêm mê mẩn thèm khát.
– Một ngày không xa mình sẽ sống ở đây, cuộc đời của mình sẽ sang một trang mới không phải đi làm nhìn sắc mặt người khác nữa
Minh Tú đến bấm chuông, cô giúp việc chạy ra mở.Nhìn Minh Tú hỏi :
– Cô muốn tìm ai ?
– Tôi tìm anh Hạo Dân, anh ấy có nhà không ?
– Cậu chủ đi làm chưa về ? Nhà chỉ có mỗi bà chủ Kim Thoa mẹ cậu chủ thôi
– Vậy cho tôi vào gặp bác gái đi
– Mà cô là ai để tôi vào báo lại
– Cứ nói cháu là bạn gái của anh Hạo Dân
– Được rồi cô chờ tôi chút
Cô giúp việc chạy vào nhà nói với bà Kim Thoa.
– Bà ơi bên ngoài có cô gái xưng là bạn gái cậu chủ muốn vào gặp bà
Bà Kim Thoa nghe thế thì có chút bất ngờ, vì trước giờ con trai chưa từng nhắc đến chuyện quen bạn gái càng không dẫn ai về nhà cả.Mà nay lại có người tìm đến tận nhà.Bà Kim Thoa cũng muốn xem thử là người thế nào có xứng với con trai mình không nên nói :
– Cho cô ta vào đi
– Dạ
Minh Tú được cô giúp việc dẫn vào trong nhà, đến phòng khách cô ta đưa mắt nhìn xung quanh.Bà Kim Thoa đã quan sát từ khi cô bước chân vào.Nở nụ cười xem thường trong lòng bà nghĩ.
– Đúng là đũa mốc mà chòi mâm son, như này mà dám đeo bám con trai bà sao
Minh Tú lúc này nhìn bà Kim Thoa cúi đầu lễ phép.
– Con chào bác gái
Bà Kim Thoa nghiêm nghị.
– Cô nói cô là bạn gái con trai tôi sao ?
– Dạ đúng ạ
Bà Kim Thoa nghe xong thì nở nụ cười nói :
– Cô không soi gương xem mình là ai mà lại muốn mồi chài con trai tôi.Loại người như cô tôi đây hiểu quá rõ, mà tôi nghĩ con trai tôi gu thẩm mỹ không đến nỗi tệ mà chọn cô làm bạn gái đâu.Nên đừng đến đây nhận bừa
Minh Tú không ngờ mẹ của Hạo Dân cũng không phải tốt lành gì, vừa gặp cô là sỉ nhục rồi, nhưng mục đích của cô chưa đạt được nên cô phải nhẫn nhịn.
– Bác gái biết một mà không biết mười rồi, con và anh Hạo Dân quen nhau thời gian cả ngủ cũng ngủ luôn rồi.Con đến đây chỉ muốn báo cho bác biết tin là con đã mang thai con của anh Hạo Dân rồi