Khi Chồng Là Người Tình Của Mẹ - Hoàng Chi

Chương 20


Tôi đẩy cửa đi vào bên trong mà nói :

– Xin lỗi tôi không cố tình nghe lén chuyện của hai người

A Mạnh nhìn Hạ Thu nói :

– Quản lý ! Không có gì đâu ạ

Gia Linh lúc này hỏi A Mạnh.

– Đây là quản lý mới hả anh ?

– Ừm

Giao Linh liền cúi đầu với Hạ Thu.

– Chào chị

Sau đó thì Giao Linh đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi nói với A Mạnh.

– Thôi em đi làm

Nói xong thì cô đi ra khỏi phòng, A Mạnh nhìn Hạ Thu hỏi :

– Quản lý tìm tôi có chuyện gì sao ?

Tôi nghe kêu bằng quản lý có chút không quen, với lại anh ta cũng lớn tuổi hơn tôi nên tôi nói :

– Anh cứ gọi tôi là Hạ Thu được rồi, đừng kêu quản lý

– Đó là quy tắc ở đây, nếu ông chủ biết được sẽ mắng.

– Không sao đâu, tôi sẽ nói lại với anh ấy

A Mạnh nghe vậy cũng không biết làm sao đành gật đầu đồng ý.

– Nếu không có gì thì tôi xin phép đi làm công việc

Thấy anh ta định đi tôi liền giữ lại.

– Khoan đã

A Mạnh quay người nhìn Hạ Thu hỏi :

– Còn chuyện gì nữa sao ?

– Lúc nãy tôi muốn đi xem toàn bộ nơi đây nhưng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người, tôi rất cảm động trước tình cảm của anh và càng thương cho hoàn cảnh của cô gái lúc nãy.Vì vậy nếu cần giúp đỡ gì anh cứ nói, trong khả năng mà tôi làm được tôi sẽ cố gắng hết sức

A Mạnh không nghỉ Hạ Thu lại có ý tốt với mình như thế, trong khi giữa cô và anh chỉ mới biết nhau không lâu.Rất cảm kích tấm lòng của Hạ Thu nhưng mà A Mạnh không muốn phiền đến cô trong khi chuyện của anh thì chưa chắc cô giúp được.

– Cảm ơn cô, nhưng chắc cô không giúp được chúng tôi đâu

Nói xong thì A Mạnh rời đi, tôi thấy vậy thì cũng đi ra khỏi phòng.Tôi không đi xem nữa mà về phòng làm việc của mình.Lúc này tôi thấy cô gái lúc nãy trong phòng cùng A Mạnh đang đứng trước cửa, tôi đi đến hỏi :

– Cô tìm tôi à ?

Giao Linh hai tay nắm với nhau nhưng đang sợ, thật sự cô không còn cách nào khác cả, cô không muốn phải xa A Mạnh lại càng không muốn ba mẹ chịu khổ.Lúc nãy Giao Linh đã nán lại và nghe được lời Hạ Thu nói với A Mạnh, nên Giao Linh muốn nhờ sự giúp đỡ từ cô.Nếu là trước đây Mộng Cúc làm quản lý thì có lẽ cô không dám, nhưng nhìn Hạ Thu thì hiền và tốt hơn, trong khi cô còn chủ động muốn giúp hai người.

Tôi nhìn thấy cô gái lưỡng lự nên nói :

– Vào phòng tôi đi rồi nói

Giao Linh đi vào trong theo Hạ Thu, vào đến phòng thì cô bất ngờ quỳ xuống mà nói với Hạ Thu.

– Em xin chị giúp em được không ? Em biết giữa em với chị chỉ là người dưng nước lã không quen biết nhưng em thật sự không còn cách nào nên mới bạo gan đến nhờ chị giúp

Tôi thấy cô gái làm vậy thì vội nói :

– Có gì cô cứ đứng lên trước đi rồi nói

Giao Linh vừa khóc vừa đứng lên, tôi nắm tay kéo cô gái đến ghế ngồi hỏi :

– Cô muốn tôi giúp việc gì, nếu trong khả năng tôi làm được tôi sẽ cố gắng giúp.Mà cô tên gì ?

Giao Linh như bắt được hy vọng mà bám víu.

– Em tên Giao Linh, em làm nhân viên ở đây được gần năm rồi.Nhà em ở An Giang, do hoàn cảnh nghèo khó nên phải xa quê đi làm kiếm tiền gửi về cho ba mẹ…

Giao Linh kể lại toàn bộ hoàn cảnh của mình cho Hạ Thu nghe.

– Em thật sự rất yêu anh A Mạnh, em không muốn xa anh ấy, nhưng phận làm con em lại không muốn ba mẹ chịu khổ.Nên chị có thể cho em mượn tiền để trả nợ cho người ta được không ? Em hứa sẽ làm trâu làm ngựa để trả lại cho chị

Tôi nghe hoàn cảnh của Giao Linh thì thương lắm, nghèo đúng là không có tội nhưng nghèo thì sẽ phải chịu đủ mọi gian trưng, nhìn Giao Linh tôi lại thấy mình của ngày trước, cùng đường nên mới chấp nhận lấy chồng qua mai một trong khi chẳng biết mặt mũi nhưng tôi lại may mắn hơn.

– Vậy em cần bao nhiêu ?

– Dạ 400 triệu ạ

Tôi nghe con số mà Giao Linh nói thì bàng hoàng, nó là một số tiền quá lớn, tôi làm sao có được chứ.

– Em hứa sẽ cố gắng để trả lại cho chị, thật sự nếu em có thể chết được thì tốt biết mấy

Giao Linh thật quá đáng thương tôi không thể trơ mắt đứng nhìn không giúp, một cô gái còn quá trẻ mà phải nghĩ đến cái chết thì thật sự đã bước vào ngõ cụt.Tôi sực nhớ đến thẻ chồng đưa, nhưng mà lần trước trả nợ cho mợ tôi đã rút một lần rồi, trong khi giờ số tiền còn lớn gấp mấy lần.Nhưng nếu không giúp thì tôi sẽ cắn rứt lương tâm.Do dự một lúc tôi quyết định mượn tiền chồng cho Giao Linh trả nợ vậy.

– Được rồi, giờ em ở đây đợi chút.Chị đi lấy tiền cho em

Giao Linh vui mừng cười trong nước mắt.Đối với cô Hạ Thu chẳng khác nào phật sống đã kéo cô từ vực thẳm trở lên.

– Em cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm

– Em đừng khóc nữa, chuyện đâu còn có đó, từ từ rồi tìm cách giải quyết đừng hở ra thì nghĩ đến cái chết.Sinh mạng do ba mẹ cho nên phận làm con không được từ ý từ bỏ.

Giao Linh gật đầu.

– Em hiểu rồi ạ

Sau đó tôi bảo Giao Linh ở trong phòng ngồi đợi, còn tôi thì cầm túi xách đi rút tiền, do là số tiền lớn không thể rút một lần ở cây atm nên tôi bắt taxi đến thẳng ngân hàng.

Lúc này tôi đang ngồi chờ nhân viên ngân hàng làm thủ tục giao dịch.Lần đầu đến đây nên tôi có hơi hồi hộp bàn tay cứ đặt lên trên túi xách.

Nhân viên ngân hàng nhận được thẻ từ Hạ Thu thì nhận ra đây là thẻ vip của ngân hàng, không phải ai cũng có được.Trong khi người đến rút tiền lại không phải chủ thật sự của chiếc thẻ vì muốn chắc chắn nhân viên đã gọi cho Gia Khiêm.

Lúc này Gia Khiêm đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi của bên ngân hàng, anh có hơi lạ sao bên đó lại gọi cho anh vì vậy anh đã nghe máy.

– Alo

– Xin lỗi quý khách vì đã gọi làm phiền nhưng bên ngân hàng cần được sự xác nhận của quý khách trước khi thực hiện giao dịch ạ

Gia Khiêm khó hiểu hỏi :

– Giao dịch gì ?

– Dạ có khách hàng tên là Hạ Thu đã cầm thẻ của quý khách đến để rút số tiền 400 triệu ạ.Vì vậy bên ngân hàng cần sự xác nhận của quý khách

Gia Khiêm nghe xong thì có hơi thắc mắc sau cô lại rút số tiền lớn như thế chứ, thời gian qua tiếp xúc thì anh hiểu Hạ Thu không phải người tham lam hám lợi.Lần trước cô dùng tiền anh cũng vì trả nợ cho cậu mợ cô nên lần này chắc cũng có lý do, mà thế nào cô cũng sẽ nói lại với anh vì vậy anh nói với nhân viên ngân hàng.

– Tôi biết rồi, cứ đưa tiền cho cô ấy

– Cảm ơn quý khách và xin lỗi vì đã làm phiền

Người nhân viên kết thúc cuộc gọi xong thì nhanh chóng làm thủ tục rồi đưa tiền cho Hạ Thu.

– Tiền của quý khách đây ạ

Tôi nhận lấy cọc tiền bỏ vào túi xách rồi nói :

– Cảm ơn cô

– Mời quý khách nhận lại thẻ ạ

Tôi lấy lại thẻ bỏ vào túi xách rồi rời khỏi ngân hàng, taxi vẫn còn đợi do khi nãy tôi nói chờ tôi chút.Ngồi vào xe mà tôi ôm chặt lấy túi xách, vì bên trong có số tiền lớn, cả đời này tôi nghĩ chưa chắc mình cầm được trong tay.Hơn hết nó còn là tiền của chồng tôi nữa.Mà giờ tôi lại còn đau đầu khi không biết mở lời với chồng về số tiền này như thế nào.Mà thôi đó để sau giờ về đưa tiền cho Giao Linh để cô ấy giải quyết chuyện gia đình mình trước đã.

Tôi về đến câu lạc bộ thì vào phòng làm việc, mở cửa ra thì không thấy Giao Linh đâu cả.Rõ ràng tôi đã bảo cô ấy đợi rồi mà, tôi liền đi ra khỏi phòng để kiếm xem, cũng may tôi thấy A Mạnh từ ngoài vào.Mà nhìn mặt anh ta có hơi buồn.

– A Mạnh anh thấy Giao Linh đâu không ?

A Mạnh vừa đưa Giao Linh ra bến xe để về quê, vì dưới báo lên nhà cô có chuyện cần cô về ngay, A Mạnh tự trách bản thân vô dụng không thể giúp gì cho người yêu.Đưa cô lên xe mà cả hai ngậm ngùi trong nước mắt, đứng nhìn chiếc xe dần lăn bánh A Mạnh không biết đây có phải là lần tạm biệt hay không.Yêu cô rất nhiều nhưng mà anh lại chẳng thể làm gì được ngoài trơ mắt nhìn cô đang dần xa mình.

– Cô ấy về quê rồi

Tôi sửng sốt.

– Sao lại về quê, có việc gì gấp sao ? Lúc nãy tôi kêu đợi tôi ở trong phòng rồi mà

– Ở quê người nhà cô ấy gọi lên về gấp, cô ấy có nói với tôi gửi lời cảm ơn đến cô.Và nói có lẽ số phận của cô ấy là như thế.

– Vậy tôi đã về trễ rồi sao ? Mà anh là người yêu của Giao Linh hẳn biết quê của cô ấy ở đâu hả ?

Lần trước A Mạnh có đưa Giao Linh về thăm khi mẹ cô phẫu thuật nên anh biết nhà của cô.

– Tôi biết

– Vậy anh mang tiền này xuống cho Giao Linh đi

Tôi lấy tiền trong túi ra đưa cho A Mạnh.Còn A Mạnh nhìn số tiền mà kinh ngạc.

– Đây là sao ?

– Giao Linh tìm tôi cầu giúp đỡ, thương hoàn cảnh cô ấy nên tôi hứa cho mượn tiền.Mà tôi không nghĩ mình về thì cô ấy đã đi mất

A Mạnh vui mừng nhìn Hạ Thu cảm kích, không ngờ chỉ mới biết mà cô lại chịu giúp đỡ cho Giao Linh.Cũng giống như cô đã cứu anh một mạng.Vì nếu mất Giao Linh A Mạnh thật sự cũng không biết phải sống sao.

– Cảm ơn cô nhiều lắm

– Không cần đâu, anh đi nhanh đi

– Nhưng mà…

A Mạnh không thể tự ý đi như thế, do ở đây còn nhiều việc cần anh có mặt.Mà Gia Khiêm từng là người mà anh mang ơn rất nhiều vì vậy khi gặp khó khăn anh không dám tìm Gia Khiêm để giúp do sợ mất nợ anh thêm.

Tôi thấy A Mạnh chần chừ thì hỏi :

– Còn việc gì nữa hả ?

– Tôi không thể đi được

– Tại sao ?

– Nếu tôi đi công việc ở đây sẽ làm sao ? Còn ông chủ nữa

Thì ra A Mạnh sợ chồng tôi, lỡ tiễn phật thì tiễn đến tây thiên, giúp người thì giúp cho trót nên tôi nói :

– Anh cứ đi đi, mọi việc có tôi, còn về Gia Khiêm tôi sẽ nói với anh ấy

– Cảm ơn cô vậy tôi nha

-Ừm anh đi đi, tôi chờ hai người cùng nhau về

A Mạnh vui mừng mà chạy nhanh ra câu lạc bộ, trong lòng anh thầm nghĩ.

– Giao Linh em phải đợi anh.

Tôi nhìn theo mà thầm chúc phúc cho hai người, tình cảm của cả hai khiến tôi ngưỡng mộ, xém tí đã phải chia cắt vì hoàn cảnh nghiệt ngã.Mong sau khi trở lại lại đây thì họ sẽ nắm tay nhau cùng nụ cười hạnh phúc chứ không phải là nước mắt nữa.

Thấy họ rồi tôi chợt nghĩ đến mình, lúc này tôi nhớ đến chồng, chẳng hiểu sao trong lòng có một cảm giác rất lạ.Kiểu như không thấy là lại nhớ, không lẽ tôi đã yêu chồng mình rồi sao, không thể nào, sao tôi lại yêu một người khó tính hay trêu chọc tôi chứ.Lắc đầu bỏ đi ý nghĩ đó tôi vào lại trong phòng.

Gia Khiêm tan làm thì ra khỏi công ty lái xe đến câu lạc bộ để đón Hạ Thu.Lúc mở cửa phòng cô ra thì anh thấy cô cắm cúi ghi chép gì đó, không biết làm gì mà tập trung trung đến mức anh vào mà không hay như thế.Gia Khiêm nhẹ nhàng đi vòng qua phía sau lưng cô, sau đó anh đặt hai tay lên vai cô.

– Hù, tôi bắt quả tang rồi nha

Tôi đang tính thu nhập thì giật mình, theo quán tính tôi nhảy cẫng lên mà nói liệu.

– Ma…ma…

Gia Khiêm nhìn cô đeo cứng lấy mình thì không khỏi bật cười.

– Ban ngày ban mặt làm gì có ma, mà em có cần sợ đến vậy không hả ?

Tôi lúc này định thần lại, nhận ra đang ôm cổ chồng thì vội buông tay xuống, mà chồng tôi lại dùng tay giữ chặt người tôi lại.

– Anh làm gì vậy ? Buông tôi ra đi.

– Em định lợi dụng tôi xong rồi thì phủi sạch à ?

– Ai lợi dụng anh chứ

– Chứ này là thế nào ?

Tôi ngại mà nhỏ giọng.

– Tại anh hù nên tôi mới giật mình sợ

– Vậy rồi cái ôm tôi à ?

– Tôi con gái không sợ thiệt thì thôi anh đàn ông thì thiệt gì chứ ?

– Ưm…ư

Tôi vừa nói xong thì đã bị chồng áp sát dùng môi mình phủ kín môi tôi, qua phút bất ngờ tôi phản ứng mà chống cự nhưng mà chồng tôi càng tấn công mạnh mẽ, mút mát cánh môi tôi, sau đó còn cố tách hàm răng ra đưa chiếc lưỡi đi sâu vào khoang miệng, không biết do sự điêu luyện hay nguyên nhân gì mà tôi dần bỏ đi sự phòng bị rồi hòa hợp theo sự triền miên đó…

Từng đợt thủy triều không ngừng dâng lên, tôi hoàn toàn bị cuốn theo dòng nước chảy siết đó, bất giác hai tay vòng lên cổ của chồng sau đó dây dưa tận hưởng sự ngọt ngào dường như vô tận…

Gia Khiêm không hiểu sao mình lại mất đi khống chế khi nhìn cô nghểnh mặt lên nói, lúc đó anh chỉ muốn hôn lấy cái môi mọng nhỏ xinh đó, khi chạm vào rồi thì giống như thỏi nam châm hút lấy anh, khiến anh trầm luân không thể dứt ra được, không biết cô vợ nhỏ này có ma thuật gì mà làm anh mất đi sự kìm chế của bản thân như vậy, nhưng mà không phủ nhận vị ngọt này một khi đã nếm thử thì nó như thuốc phiện khiến anh nhớ mãi không thể quên…

Lúc này cảm nhận hơi thở của Hạ Thu dần yếu Gia Khiêm đành luyến tiếc rời khỏi môi cô.Tôi chẳng khác gì phải lặn mình dưới nước, tưởng chừng sắp không còn oxy để thở nữa thì giờ đây tôi như được cứu đưa lên bờ mà ra sức hít lấy hít để.

Gia Khiêm nhìn Hạ Thu thì cười.

– Quá yếu, chắc tôi cần phải tập luyện cho em nhiều hơn nữa

Tôi nhìn qua chồng xấu hổ bỏ tay ra rời khỏi người chồng mà nói :

– Chỉ biết ăn hiếp người khác là giỏi

– Tôi ăn hiếp em khi nào ?

Tôi sờ lên môi mình, nhớ đến nụ hôn sâu vừa nãy mà đỏ mặt.Che miệng nói :

– Anh còn hỏi, thôi không nói nữa, ghét

– Ghét thật à ?

– Đúng anh là đồ đáng ghét, ghét lắm anh biết không ?

– Tôi biết rồi, em nói lần tôi đã nghe rồi, không cần phải nói nhiều thế đâu.Giờ thì tôi đưa em về

Tôi cầm túi xách rồi đi môt hơi ra ngoài, không thèm nhìn đến chồng nữa, người gì chỉ toàn biết chọc tôi là giỏi thôi.Mà nụ hôn khi nãy thật sự rất ngọt, ôi tôi đang nghĩ gì thế chứ ?

“Aaaa”

Do mãi nghĩ mà tôi không để ý bậc thang, xém tí đã trượt chân ngã, cũng may có vòng tay rắn chắc đã kịp giữ tôi lại.Tôi mở mắt ra thì bắt gặp đó là gương mặt của chồng tôi.Còn Gia Khiêm đi theo phía sau cô, may là anh nhìn thấy nên nhanh đến đỡ cô, mà cô vợ nhỏ này lúc nào cũng khiến anh lo lắng, chẳng có gì là ý tứ cả.

– Đầu óc em để đâu vậy hả ?

– Còn chẳng phải đang nghĩ đến anh à ?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.