Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 350


  • Yên Nhi, lần này vào viện làm anh suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Chờ khi anh về, em sẽ nhìn thấy một Lâm Đông Lục hoàn toàn khác.
  • Được, tôi sẽ chờ anh.

Cuộc gọi ngắt rồi, phòng bệnh lại chìm vào thinh lặng. Lâm Đông Lục hít thở dồn dập tựa như trái tim không còn dưỡng khí.

Đầu đau…tim càng đau hơn…

Rõ ràng chuông cầu cứu ở ngay trước mắt, thế nhưng anh ta không ấn xuống. Anh ta chịu đựng cơn đau dữ dội ấy như thể đang trừng phạt chính mình.

Thời gian trôi đi từng phút, Lâm Đông Lục cũng không biết mình sẽ còn đau đớn đến khi nào. Anh ta đã ngã nhào khỏi giường, cuộn mình trên mặt đất, nhìn đăm đăm ánh trăng.

Anh nhắm chặt mắt lại, ngửi mùi hương gió lùa qua cửa sổ, tưởng tượng như Nhạc Yên Nhi còn ở nơi này, còn ở bên cạnh, còn chưa rời xa…

Dẫu chỉ có thể làm bạn của cô, nhưng có được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng cô thì đã đủ rồi.

Hôm sau.

4h sáng, bác sĩ Trương đi kiểm tra phòng thì phát hiện ra Lâm Đông Lục té nhào trên đất, toàn thân co giật, vất vả lắm mới dịu lại được. Anh ta chỉ nói một câu, đó là muốn tiếp nhận trị liệu và rời khỏi thành phố A càng sớm càng tốt.

Cho nên họ đặt chuyến bay sớm nhất đi tới Los Angeles.

Thế nhưng điều làm cho bác sĩ Trương bất ngờ nhất là Lâm Đông Lục không đến bệnh viện ngay, mà lại lái xe ra ngoài một mình.

Vốn dĩ bác sĩ Trương định ngăn cản, thế nhưng Lâm Đông Lục lại cười khổ một tiếng rồi nói:

– Bác sĩ Trương, ông để tôi hoàn thành tâm nguyện còn dang dở đi.

Bác sĩ Trương không còn lời nào để nói, đành phải để cho anh ta đi.

Lâm Đông Lục đi tới một nông trường ở ngoại ô thành phố.

Thực ra Hank biến mất bấy nay là vì bị anh ta đưa tới nơi này.

Khi Lâm Đông Lục đẩy cửa ra thì thấy Hank đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài, tấm lưng thẳng tắp như được tạc nên, có vẻ đã đứng ở đó từ lâu lắm.

Chẳng lẽ ngày nào người này cũng làm vậy hay sao?

Lâm Đông Lục thấy mũi mình chua xót. Anh không nén nổi mà bật ra tiếng gọi:

– Anh ơi…

Thân mình Hank run lên một cái. Anh ta run rẩy quay đầu nhìn lại, khi trông thấy Lâm Đông Lục thì không khỏi trợn to hai mắt.

Đã mấy ngày nay Hank không nói không rằng. Trong ngôi nhà trống rỗng chỉ có một mình anh ta, tuy ban đầu anh ta còn nóng nảy bất an, thế nhưng giờ đây đã bình tĩnh lại rồi.

Ngày nào cũng có người đưa cơm, thế nhưng không ai nói với anh ta câu nào, cũng không ai cho anh ta biết bất cứ thông tin gì về thế giới ngoài kia.

Anh ta cứ ngỡ mình sẽ lẳng lặng chết đi ở nơi nông trường hoang vu này, không ngờ Lâm Đông Lục lại đến.

– Cậu… cậu đến rồi?

Hank lảo đảo bước tới. Thế nhưng chưa đến trước mặt Lâm Đông Lục thì anh ta lại dừng khựng lại rồi kinh ngạc nhìn anh như vừa nghĩ tới điều gì:

– Sao cậu lại đến đây? Chẳng lẽ cậu đã có được Nhạc Yên Nhi rồi sao? Làm sao có thể?

Lâm Đông Lục nghe vậy thì bật cười chua chát:

– Đúng vậy, làm sao có thể cơ chứ? Anh à, tôi nghĩ thoáng ra rồi, tôi buông tay thôi. Tôi muốn thấy cô ấy hạnh phúc.

Hank nhìn Lâm Đông Lục với vẻ không dám tin. Lâm Đông Lục này so với Lâm Đông Lục lúc bắt anh ta tới đây cứ như là hai người khác nhau vậy.

Lâm Đông Lục nghĩ thông dễ như vậy sao?

Lâm Đông Lục lại không để ý đến thái độ hoài nghi của Hank. Anh kéo Hank ngồi xuống rồi đưa một bản hợp đồng.

Hank nghi hoặc nhận lấy và mở ra xem. Khi thấy mấy chữ lớn “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”, anh ta run bắn lên rồi ném nó đi như ném một củ khoai lang bỏng tay vậy:

  • Cậu đưa cho tôi cái này làm gì?
  • Anh, bệnh của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù bây giờ có tiếp nhận trị liệu thì cũng chưa chắc đã khôi phục như xưa. Tôi không thể để Quảng Thịnh có một người thừa kế điên khùng thế này được. Mà chỉ có anh là sự lựa chọn tốt nhất thôi.

Hank lắc đầu nói:

  • Cậu nói vớ vẩn gì thế! Chỉ cần có cơ hội thì chúng ta nhất định không được từ bỏ, tôi nhất định phải chữa khỏi cho cậu, nhất định thế!
  • Anh à, anh biết rõ bệnh của tôi mà, sao phải lừa mình dối người làm chi?

Lâm Đông Lục cúi đầu cười khổ, ánh mắt sáng trong, không còn cố chấp như xưa nữa.

– …

Hank vốn tưởng rằng mình thống hận sự cố chấp của Lâm Đông Lục, thế nhưng hôm nay Lâm Đông Lục nói với anh ta rằng cậu ấy từ bỏ, tại sao anh ta lại chẳng hề cảm thấy vui hơn?

– Anh, tôi sắp tiếp nhận trị liệu, muốn anh đi cùng với tôi, anh bằng lòng không? Anh còn có thể tha thứ cho tôi không?

Lâm Đông Lục nhìn anh ta bằng ánh mắt bình tĩnh pha lẫn chút chờ mong.

Tôi đã làm nhiều chuyện sai như thế, anh còn có thể tha thứ cho tôi không?

Nghe vậy, Hank hơi giật mình, không dám tin câu nói ấy lại phát ra từ miệng của Lâm Đông Lục.

– Có phải cậu… cậu gặp chuyện gì không? Nếu không thì vì sao lại…

Hank hỏi với vẻ khó tin.

Song vẻ mặt của Lâm Đông Lục lại cực kì bình thản:

– Bệnh của tôi đã càng ngày càng nặng hơn rồi, nếu cứ để vậy thì có khả năng sẽ biến thành tâm thần phân liệt. Vậy thì tôi sẽ chẳng thể nào mang lại hạnh phúc cho Yên Nhi được nữa. Chẳng bằng tôi buông tay để cho cô ấy sống một cuộc sống vui vẻ hơn.

Hank rất bất ngờ:

  • Cậu thực sự từ bỏ được ư? Dù cô ấy ở bên một người đàn ông khác cũng không sao ư?
  • Có sao chứ.

Lâm Đông Lục nói với giọng điệu cực kì cứng rắn, thế nhưng chỉ câu sau thì sự cứng rắn ấy đã trở thành chua xót:

– Nhưng mà… có sao thì tôi làm gì được đây? Tôi chỉ có thể buông tay thôi! Yên Nhi không yêu tôi, các người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng đến bây giờ tôi mới chịu chấp nhận sự thật. Tôi muốn sống thật tốt. Con đường của cô ấy về sau sẽ càng ngày càng gian nan, tôi muốn giúp cho cô ấy. Chỉ có Quảng Thịnh mới có thể giúp cô ấy mà thôi!

Nghe xong, Hank im lặng, im lặng rất lâu.

Anh ta hiểu rồi. Lâm Đông Lục không từ bỏ, mà là thay đổi một cách cố chấp khác.

Bây giờ anh ta lại mong Lâm Đông Lục có thể ích kỉ hơn một chút, ít nhất là ích kỉ cho chính mình thôi. Thế mà Lâm Đông Lục lại cứ mãi sống vì người khác, cậu ấy đã… hoàn toàn từ bỏ chính bản thân mình mất rồi…

Nhạc Yên Nhi là nguyên nhân duy nhất để Lâm Đông Lục sống.

– Còn Bạch Nhược Mai và chủ tịch…

Hank nghĩ tới hai người còn đang mất tích.

– Yên tâm, họ không chết đâu, chỉ đang tĩnh dưỡng ở một nơi khác mà thôi.

Lâm Đông Lục ngắm nhìn ráng chiều phủ xuống phía xa rồi cười nhạt mà hỏi:

– Anh nói xem lần trị liệu này có tác dụng không? Có khi nào tôi sẽ biến thành một thằng điên luôn không?

Hank nhìn Lâm Đông Lục, nét cười của cậu ấy có chút trẻ con. Khuôn mặt tái nhợt càng làm cho nó thêm yếu ớt, yếu ớt đến mức khiến cho lòng anh ta thắt lại.

Từ lần trước từ biệt nhau tới lần này gặp lại, cậu ấy gầy đi nhiều quá, không biết mấy ngày nay đã bị ốm đau tra tấn tới mức nào.

Rốt cuộc cậu đã làm gì sai, mà lại phải chịu trừng phạt như vậy chứ?

Hank siết chặt nắm tay. Bao nhiêu năm nay anh ta chưa từng khóc, thế mà lúc này đây nước mắt đã dâng đầy.

– Tôi không cho cậu nói bậy. Cậu nhất định phải trở về, cậu còn phải gặp Nhạc Yên Nhi mà. Chưa nhìn cô ấy hạnh phúc một đời, làm sao cậu dám chết? Sao có thể yên tâm mà chết?

Những câu này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Lâm Đông Lục.

Đúng thế, nếu giao Yên Nhi cho Dạ Đình Sâm mà không dõi theo cô, sau này kẻ kia phụ lòng cô thì làm thế nào? Anh ta phải sống sót, phải cố gắng sống sót, chưa thấy cô ấy hạnh phúc, chưa thấy cô ấy mãi nở nụ cười, anh ta làm sao có thể cam tâm?

Anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định:

– Tôi sẽ sống, nhất định sẽ sống!

Nhìn tình cảnh này, Hank không biết nên khóc hay cười. Chỉ có nội tâm dâng tràn nỗi xót xa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.