Nhưng dù Bành Bột có oán thán trong lòng thế nào thì vẫn phải dỗ dành Giang Sở Thù.
– Sở Thù à, chúng ta thương lượng chút đi…
Nhạc Yên Nhi thấy hai người kéo nhau ra nói rất hăng thì cũng bước tới rồi tò mò hỏi:
– Sao thế? Có vấn đề gì à?
Bành Bột thấy cô thì như thấy cứu tinh:
– Yên Nhi ơi, cô khuyên Sở Thù giúp tôi đi, cậu ấy bảo muốn cắt cảnh hôn kìa.
Cắt cảnh hôn?
Đây là một hành vi cực kì không chuyên nghiệp. Trong các tác phẩm trước Giang Sở Thù cũng đã diễn không ít cảnh hôn, thậm chí trong MV riêng còn có cảnh hôn cơ mà, sao tự nhiên bây giờ lại không muốn diễn?
Nhạc Yên Nhi nhìn Giang Sở Thù với ánh mắt nghi hoặc:
– Anh sao thế? Ban nãy tôi cũng muốn hỏi anh đây, sao tự nhiên lại dừng lại vậy?
Cô vốn nghĩ chỉ là một cảnh diễn mà thôi, cố nhịn tí là xong rồi mà.
Giang Sở Thù đảo mắt rồi áp sát vào Nhạc Yên Nhi và hỏi với vẻ đầy ác ý:
– Sao? Cô muốn diễn cảnh hôn với tôi đến thế cơ à? Nếu thế thì tôi có thể hiến thân một chút vậy.
Nhạc Yên Nhi quả thực không thể không ngợi ca độ dày da mặt của người này. Cô liếc xéo một cái rồi nói:
– Đây là vấn đề chuyên nghiệp được chưa? Còn lâu tôi mới muốn diễn cảnh hôn với anh, anh muốn sao thì tùy, tôi không chen vào đâu.
Nói xong, Nhạc Yên Nhi bực mình quay người đi thẳng, quên luôn cả việc hỏi Giang Sở Thù vì sao lại không muốn diễn cảnh hôn với mình.
Không biết Giang Sở Thù dùng cách gì, cuối cùng anh ta vẫn thuyết phục được Bành Bột cắt cảnh hôn ấy đi.
…
Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Nhạc Yên Nhi về khách sạn thì đã muộn lắm rồi.
Cô vừa tắm xong thì điện thoại vang lên. Cô tưởng là Dạ Đình Sâm nên nhấc ngay lập tức.
– Yên Nhi, anh là Lâm Đông Lục.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt một chút rồi vui vẻ nói:
– Hôm trước tôi gọi cho bác sĩ Trương, ông ấy bảo là anh chưa tỉnh. Anh mới tỉnh lại à, có thấy khá hơn chút nào không?
Lúc trước Nhạc Yên Nhi vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Lâm Đông Lục, bây giờ nhận được điện thoại của anh ta, cô cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều vơi đi nhiều.
Lúc này đây, Lâm Đông Lục đang nằm một mình trong phòng bệnh. Nhìn bóng đêm khôn cùng ngoài cửa sổ, nghe tiếng dụng tít tít của dụng cụ chữa trị vang lên đều đều hòa cùng tiếng gió, anh ta bỗng cảm thấy giọng nói của Nhạc Yên Nhi sao mà xa xôi, xa đến mức anh ta không sao bắt được.
Nhạc Yên Nhi hỏi liên tục làm cho Lâm Đông Lục có ảo giác như về lại vài năm trước. Khi ấy Nhạc Yên Nhi cũng nói chuyện với anh ta y như thế.
Anh ta muốn cố gắng tìm lại kí ức năm năm về trước. Biết bao lần những kí ức ấy hiện lên vụn vặt trong tiềm thức, thế nhưng anh ta lại chẳng thể nào giữ được.
Cảm giác này khiến anh ta bất lực.
Nhạc Yên Nhi nói rất nhiều nhưng lại không đợi được câu trả lời, cô lo lắng hỏi:
Lâm Đông Lục trả lời rất nhanh, không dám tỏ ra yếu ớt vì sợ cô lo lắng:
– Ngủ một giấc dậy khỏe nhiều rồi, TV đang chiếu phim của em đây, anh xem thấy nên mới muốn gọi cho em.
Cô biết White Lover đang rất hot, thế nhưng không ngờ trong bệnh viện mà vẫn xem được.
Nhạc Yên Nhi hơi ngại ngùng. Cô cười nói:
– Cảm ơn anh vì đã ủng hộ rating cho tôi nhé. Nhưng mà đừng xem say mê quá, không thì sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi đấy.
Lâm Đông Lục cũng mỉm cười:
Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ đến trạng thái của Lâm Đông Lục hôm đó thì lại lo lắng, anh ta lại chẳng chịu cho ai biết, thế không phải là vẫn cứ ở bệnh viện một thân một mình sao?
– Không cần đâu.
Lâm Đông Lục đột nhiên ngắt lời cô, khi nói xong thì chính anh ta cũng phải kinh ngạc.
Anh ta vừa ngăn Nhạc Yên Nhi đến thăm mình sao?
Dưới ánh trắng, đường môi tái nhợt cong lên thành một nụ cười khổ.
Thế nhưng giọng nói của anh ta vẫn rất mực dịu dàng. Anh ta thản nhiên nói:
– Em không cần đến đâu, vì mai là anh không ở đây nữa rồi. Anh quyết định ra nước ngoài chữa trị.
Nghe thông tin bất ngờ này, Nhạc Yên Nhi cũng thấy vui mừng:
Nghe ra cảm giác vui sướng trong lời nói của Nhạc Yên Nhi, Lâm Đông Lục cảm thấy mấy ngày bị ốm đau tra tấn này chẳng đáng là gì. Nhạc Yên Nhi… đã là thứ thuốc chữa khỏi hết thảy bệnh tai của anh ta rồi.
– Thế thì tốt quá rồi.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ từ tận đáy lòng, song nghĩ tới thái độ của anh ta mấy hôm trước thì lại nghi hoặc:
Nhạc Yên Nhi đáp khẽ:
Bởi vì Lâm Đông Lục quá sốt ruột muốn biết Nhạc Yên Nhi sống có ổn không, cho nên không thể khống chế được tốc độ nói, đến câu cuối cùng thì anh ta đã ho khù khụ.
Nhạc Yên Nhi vội đáp:
Biết bao lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn đọng lại trong một câu này.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì đáp lại mà không cần nghĩ ngợi:
– Anh ấy rất yêu tôi, đối xử với tôi cũng rất tốt, chưa bao giờ để tôi phải chịu ấm ức gì cả. Tuy nhà họ Dạ rất phức tạp, thế nhưng anh ấy lại bảo vệ tôi rất chu toàn. Nếu như anh ấy đối xử với tôi như thế còn chưa đủ tốt thì trên thế giới này không còn ai đối tốt với tôi nữa cả. Lấy được anh ấy là may mắn của tôi.
Câu cuối cùng…
Đập thẳng vào linh hồn của Lâm Đông Lục.
Anh ta nghe ra câu nói ấy ngọt ngào biết chừng nào, thậm chí anh ta còn tưởng tượng được dáng vẻ Nhạc Yên Nhi đang tươi cười ngập tràn hạnh phúc, giống như khi còn ở bên anh ta vậy.
Thế nhưng hạnh phúc này đã chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa rồi.
Anh ta nở nụ cười. Không hiểu vì sao, khi nghe Nhạc Yên Nhi nói rằng mình hạnh phúc thì anh ta cũng sẽ miên man vui sướng.
Thì ra, anh ta đã sai rồi.
Trước kia anh ta cứ nghĩ mình là người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho Nhạc Yên Nhi, trừ mình ra không còn ai hợp với cô ấy cả.
Thế nhưng lúc này đây, anh ta tỉnh ngộ rồi.
Thực ra ý nguyện của anh ta không quan trọng, quan trọng là Nhạc Yên Nhi muốn có được hạnh phúc như thế nào kia.
Nếu cuộc sống hiện tại đúng là cuộc sống mà Nhạc Yên Nhi muốn, thì có lẽ anh ta nên ra đi rồi.
Lâm Đông Lục chậm rãi nhắm mắt lại rồi mỉm cười tựa như giải thoát:
– Yên Nhi, được thấy em hạnh phúc, thật là tốt quá…
Nhạc Yên Nhi không nghe ra thâm ý trong câu nói ấy. Cô chỉ cười đáp:
– Bây giờ anh cũng hạnh phúc mà. Chỉ cần anh khỏi bệnh, sống vui vẻ bên Bạch Nhược Mai rồi sinh mấy nhóc đáng yêu, thì tất cả sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.