Lôi Cương đột nhiên tản ra khí thế mạnh mẽ khiến cho Thủy Thanh Tuyền, U Trường Không và Thần Vân kinh hãi. Tất cả đứng nguyên nhìn chằm chằm Lôi Cương. Trong lòng cả đám đều kinh ngạc không hiểu tại sao mà một tiểu tử Cương Quân thiên giai lại có thể tản ra khí thế khủng bố như vậy?
Lúc này, Lôi Cương nhắm nghiền hai mắt nhưng trong Đan Điền hắn đang xảy ra một cảnh tượng khác lạ. Hạt châu màu tím trong đan điền nhanh chóng vận chuyển. Không ngờ lúc trước dưới một đòn của Thần Vân sử dụng Đế Ma, hạt châu đó vẫn không biết mất mà lại ngưng tụ thành một hình người nhỏ bé bằng nắm tay. Nhìn nó giống như Cương Anh nhưng lại có chút quái dị. Hình người nhỏ bó đó toàn thân màu tím nhưng lại có ánh sáng màu nâu, vàng, xanh. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong đó còn có cả màu vàng kim lóe lên như là mạch máu của nó.
Sau khi hạt châu bị phá nát, ngưng tụ thành hình người nhỏ bé màu tím, thì ngoài ba màu nâu, vàng, xanh ra thì còn có cả ánh sáng màu tím bao phủ xung quanh. Như cảm nhận được Lôi Cương gặp nguy hiểm, hạt châu tản ra lực lượng tinh thuần cuồn cuộn.
Một bóng người từ từ hiện ra trước mặt Lôi Cương. Làn khí thế hùng mạnh đúng là từ cái bóng đó tản ra. Lôi Cương run người từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn cái bóng trước mặt. Hắn vội vàng ngồi dậy, ngây người nhìn cái bóng đó.
Cái bóng đó cao bảy thước, đầu trọc lốc. Cơ bắp toàn thân khiến cho người ta cảm nhận được một sự kiêu ngạo. Mặc dù chỉ là một cái bóng nhưng khi vừa xuất hiện cũng khiến cho ba người Thần Vân cảm thấy áp lực. Dường như cái bóng đó là một ngọn núi cao không thể với tới mà bọn họ cũng chỉ biết đứng nhìn lên.
Lôi Cương từ từ đứng dậy, kinh ngạc nhìn cái bóng. Từ cái bóng, Lôi Cương cảm nhận được một sự quen thuộc. Ngay khi Lôi Cương đứng dậy, cái bóng từ từ quay đầu nhìn Lôi Cương với ánh mắt ôn hòa.
Lôi Cương quan sát cái bóng cẩn thận. Mặc dù chỉ là một cái bóng nhưng gương mặt, hình dạng cũng có thể nhìn thấy một đôi mắt hổ, một đôi mày kiếm làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm. Trong đôi mắt tràn ngập một sự tự tin, như một người nắm trong tay quyền sinh sát của vô số sinh linh.
– Hài tử… Tu vi của con hiện nay, vi sư rất hài lòng. Về hoàn cảnh của con, vi sư sẽ giải quyết giúp. Nhỡ kỹ, vi sử chỉ có thể giúp con ba lần nên con hãy sử dụng nó cho cẩn thận. Thần hồn của vi sư không thể chịu đựng nổi lâu được nữa. Con hãy lĩnh ngộ cho tốt uy lực của Thể tu đi. – Âm thanh già nua của cái bóng như thực như hư, chui vào trong tai Lôi Cương.
Lôi Cương gật đầu, kích động nhìn cái bóng.
Sau khi cái bóng cất tiếng cười với Lôi Cương liền quay đầu nhìn ba người Thủy Thanh Tuyền. Cuối cùng ánh mắt cái bóng dừng lại trên người Thần Vân. Đôi mắt ôn hòa chợt bắn ra sát khí, cơ thể nhanh chóng chuyển động rồi biến mất.
Thủy Thanh Tuyền, U Trường Không hoảng hốt. Bọn họ chỉ cảm thấy linh khí thuộc tính Mộc trong không gian trở nên điên cuồng. Toàn bộ không gian như ẩn chứa một con mãnh thú khủng khiếp.
“Graooo…” Một tiếng long ngâm vang lên trong không trung khiến cho những thanh kiếm màu đen bao phủ trong vòng vạn thước biến mất. Thủy Thanh Tuyền, U Trường Không mừng rỡ. Lúc này, cả hai không còn lấy một chút ý chí chiến đầu. Nhìn cái bóng xuất hiện cùng với sự mạnh mẽ của Thần Vân, bọn họ không còn trâm trạng đoạt bảo. Tiên khí mặc dù mạnh nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Trong lúc bọn họ vừa định di chuyển thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt bởi chợt nhận ra không thể nhúc nhích lấy một chút. Cả hai toát mồ hôi mà nhìn về phía trước.
– Tốt lắm! Thượng phẩm tiên khí cấp chín. – Trong không gian vang lên một âm thanh mạnh mẽ. Thần Vân run rẩy, nhìn cái bóng trước mặt. Ngay lập tức, Thần Vân liền hóa thành Đế Ma tấn công cái bóng.
– Đồ nhi! Hãy nhìn cho kỹ. Lực lượng mạnh nhất của Ngũ Hành thể tu không phải là từ lực lượng của trời đất mà là sức mạnh của bản thân.
Âm thanh của cái bóng vang lên trong đầu khiến cho Lôi Cương giật mình. “Lực lượng mạnh nhất chính là sức mạnh của bản thân?” Hắn nhìn chằm chú về phía cái bóng trong không trung.
Cái bóng nở nụ cười từ từ nâng tay phải rồi duỗi về phía Đế Ma. Nhìn cái bóng như không hề chuyển động vậy mà đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Đế Ma giống như Đế Ma tới gần chứ không phải là cái bóng.
Đế Ma rít lên một tiếng, thân kiếm đột nhiên phình to tới chục trượng mới dừng lại, tản ra khí thế hùng mạnh. Nó vung lên chém xuống cái bóng. Nguồn: http://truyenfull.vn
“Oành…” Một tiếng nổ vang lên, làn sóng khủng bố tản ra xung quanh khiến cho không gian rung chuyển. Đế Ma văng ngược trở lại rồi hóa thành Thần Vân. Thần Vân quỳ gối trong không trung, những thanh tiểu kiếm bay quanh người biến mất. Hai mắt y đỏ như máu, toàn thân cũng dính đầy máu tươi.
“Chỉ một đòn mà đánh tan sự phòng ngự của tiên khí cấp chín?” Thủy Thanh Tuyền, U Trường Không ngây người.
Không ai thấy rõ cái bóng đó công kích thế nào. Chỉ thấy vươn tay phải, chưa hề đánh tới mà Đế Ma đã văng ra ngoài.
“Tại sao lại thế này? Là tốc độ quá nhanh hay là thế nào?” Thủy Thanh Tuyền và U Trường Không hết sức khiếp sợ.
Lôi Cương cũng nghi hoặc nhìn phía trước.
– Đồ nhi! Lực lượng thân thể tuy mạnh nhưng cũng không thể nào vượt qua được lực ngũ hành trong trời đất. – Âm thanh của cái bóng vang lên trong đầu Lôi Cương. Lôi Cương ngơ ngác. Lúc trước sư tôn nói lực lượng mạnh nhất là sức mạnh của bản thân vậy mà bây giờ… Trong lúc hắn đang ngơ ngác thì âm thanh của cái bóng lại vang lên trong đầu Lôi Cương:
– Chúng ta là Thể Tu giả, cái phải làm đó là biến suối nguồn ngũ hành trở thành sức mạnh của bản thân, khiến cho sức mạnh của bản thân và lực ngũ hành trong trời đất cộng hưởng. Có lẽ lúc này con còn chưa hiểu nhưng cứ nhớ kỹ. Sau này con sẽ hiểu được ý nghĩa của nó.
– Hãy nhìn cho kỹ. Đây là uy lực cộng hưởng của vi sư và trởi đất. Mặc dù không bằng uy lực trước kia nhưng chỉ cần con hiểu được là tốt rồi. Hãy xem cho kỹ. Đây là long lực thuộc tính Mộc và linh khí trong Mộc không gian cộng hưởng với nhau. – Âm thanh vừa dứt Lôi Cương lập tức cảm nhận được linh khí thuộc tính Mộc trong không gian đột nhiên trở nên cuồn cuộn.
Những tiếng động liên tiếp vang lên, toàn bộ linh khí thuộc tính Mộc trong không gian trong nháy mắt mất đi.
“Oành…” Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến cho các cường giả trong không gian Mộc kinh hãi, run rẩy.
Làn sóng chấn động mạnh mẽ từ cái bóng tản ra khiến cho Thủy Thanh Tuyền, U Trường Không, cùng với Lôi Cương bị hôn mê.
Trước khi Lôi Cương hôn mê còn kịp nghe thấy âm thanh hùng hậu vang lên…
– Đây chính là uy lực của sự cộng hưởng. Nó không còn là mượn lực lượng Ngũ Hành trong trời đất mà là đồng hóa, biến nó thành lực lượng của mình. Ngày sau con hãy tìm hiểu cho tốt. Nhớ rằng chưa tới phần thứ tư của Ngũ Hành thể tu thì không cần phải để lộ. Đặc biệt là ở mấy giới khác. Tiên khí cấp chín vẫn chưa bị phát nát. Trong tiên khí vẫn còn ẩn chứa thần hồn của một cường giả. Mặc dù tiên khí chưa mất nhưng thần hồn đã sắp tiêu tan. Hãy tu luyện cho tốt. Hai cái hạt châu khác cũng là hơn nửa thần hồn của vi sư. lúc nào ngươi gặp nguy hiểm mới được lấy ra.
Sau đó Hạ Ngôn liền thương nghị chuyện này với sư phụ Liễu Vân. Liễu Vân cũng không phản đối, nói lại với Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết. Dùng Súc Linh Đan để gia tăng thực lực tất nhiên cùng chỉ có thể để Hạ Ngôn lo liệu. Một viên Súc Linh Đan thất phẩm cũng có giá tới ba mươi vạn kim tệ, đây là gánh nặng mà Học viện Tử Diệp khó có thể đảm đương được! Do đó, ở góc độ Học viện, Liễu Vân cũng không chủ trì nhưng không phản đối.
Đương nhiên, Liễu Vân coi như không biết gì. Hắn không chủ động nhúng tay vào việc cho học viên sử dụng đan dược! Ngay trước khi diễn ra Hội giao lưu Học viện siêu cấp mà làm như thế thì quả là không quang mình chính đại lắm!
Kỳ thật, thực lực của học viên Học viện siêu cấp mạnh hơn những Học viện nhất lưu là do có hai nguyên nhân trong yếu: Thứ nhất, với nội tình thâm hậu. Học viện siêu cấp có rất nhiều bí điển, võ kỹ. Thứ hai chính là do Học viện siêu cấp có nhiều tiền tài để mua sắm một số đan dược để thưởng cho những học viên tu luyện nhanh!
Ngày thứ hai, Hạ Ngôn tự mình đi tới Thánh thành.
Lúc này đây, Hạ Ngôn có thể nói là đã quen đường. Sau khi vào thành, hắn trực tiếp đi tới Nhất Phẩm Đường của Kim Long Điện.
Trong Nhất Phẩm Đường, bình thường cũng chỉ có một viên Súc Linh Đan thất phẩm mà thôi. Tuy nhiên, trùng hợp là gần đây, trong kho của Nhất Phẩm Đường lại có tới hai viên Súc Linh Đan thất phẩm.
Dựa theo quy định thì Nhất Phẩm Đường không thể đồng thời bán ra hai viên Súc Linh Đan được. Hạ Ngôn xuất ra ba mươi vạn kim tệ mua một viên, vẫn chưa tư bỏ, lại thử đưa ra Kim Long Lệnh, Nhất Phẩm Đường quả nhiên âm thầm bán thêm một viên nữa cho Hạ Ngôn.
Mua được hai viên Súc Linh Đan thất phẩm rồi, Hạ Ngôn lại rời khỏi nơi này.
Ánh mắt hắn nhoáng lên cái đã thấy được mục tiêu Lưu Dương. Lần trước, hai huynh đệ Lưu Dương, Lưu Hải đã khiêu chiến Hạ Ngôn nhưng chịu tổn thất thảm trọng. Ba tháng qua sợ là vẫn chưa khôi phục nguyên khí.
Dù sao, không phải ngày nào cũng có thể tìm được “dê béo” mà thịt! Người có thực lực kém hơn bọn hắn tự nhiên sẽ không chịu khiêu chiến. Mà kẻ có thực lực cường hơn thì hai người bọn hắn lại không ngu ngốc đi tìm tới bọn họ.
Mà những người tu luyện vô danh thì phần lớn đi vào Thánh địa không lâu, hoặc là chỉ vô tình tới đây đi dạo mua sắm một vòng, hoặc là để đổi lấy công huân. Những người mang theo đồ vật quý giá hay nhiều tiền tài thì chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ. Mà những người đồng ý khiêu chiến với bọn họ thì lại càng ít.
Lưu Dương vừa nhìn thấy Hạ Ngôn thi thân hình đột nhiên chấn động!
Sau đó ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ thống khổ. Nhớ tới lần trước từ Công Huân Điện kéo Hạ Ngôn đi tới Đại sảnh khiêu chiến thì Lưu Dương lòng đau như cắt. Hắn vẫn không hiểu vì sao Hạ Ngôn còn trẻ mà thực lực lại cường đại như thế được?!
Vì thế sau trận khiêu chiến đó, Lưu Dương bị Lưu Hải ca ca hắn giáo huấn cho một trận. Tuy rằng không trách được Lưu Dương nhưng Lưu Hải vẫn trút oán khí của mình lên người Lưu Dương!
Hạ Ngôn thấy Lưu Dương, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười!
Thân mình Lưu Dương nhưng lại run lên, vội vàng quay đầu quay lại.
Hạ Ngôn đạp chân bước tới, đứng ở phía sau lung Lưu Dương.
– Lưu nhị ca, ta mới mua hai viên đan dược, không biết Lưu đại ca có muốn khiêu chiến với ta nữa không?
Hạ Ngôn nhíu mày nhìn Lưu Dương dò hỏi.
Nghe Hạ Ngôn nói thế, sắc mặt của Lưu Dương lại nháy mắt cụp xuống, kinh hãi nhìn Hạ Ngôn.
– “Còn định “luộc” hai huynh đệ ta sao?!”
Đáy lòng Lưu Dương thầm nhủ, hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn, ngay cả đánh rắm cũng không dám.
– Hài, quên đi! Đáng tiếc!
Hạ Ngôn lắc đấu thở dài một tiếng.
Lúc này đây, mua xong hai viên Súc Linh Đan thất phẩm, Hạ Ngôn đã tốn không ít của cải! Sáu mươi vạn kim tệ, không biết là Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết có thể có số tiền này không?! Nếu không thì chẳng khác nào Hạ Ngôn phải tự mình bỏ ra số vốn khổng lồ này! Học Viện Tử Diệp khẳng định không thể xuất ra số tiền này được!
Sau đó Hạ Ngôn lại trở về Tử Nguyệt tửu lâu.
Cửa phòng Địch Xuân Uyển bị đẩy ra, thân mình Hạ Ngôn lướt vào rồi tùy tay đóng chặt cửa lại.
– Vương đại ca, Mễ Tuyết tỷ!
Sau khi Hạ Ngôn đi vào phòng khách, thấy trong đó không có ai liền liên tục hô lớn. -Hạ Ngôn?
Thanh âm của hai người đồng thời từ hai phòng khác nhau truyền ra.
– Sao thế Hạ Ngôn?
Mễ Tuyết mở cửa phòng bước ra. Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt mới tinh, duyên dáng xinh đẹp, dường như vừa mới chải đầu rửa mặt xong. Hạ Ngôn như ngửi thấy được một cỗ hương khí tươi mát.
Sau đó Vương Thiên Hà cũng từ phòng mình đi ra gặp Hạ Ngôn.
– Hắc hắc, các ngươi đi ra đi, cho các ngươi coi cái này! Hạ Ngôn hạ giọng, ra vẻ thần bí nói.
– Cái gì vậy?!
Mễ Tuyết tò mò, yểu điệu từ trong phòng đi ra, đôi mắt đẹp hiếu kỳ nhìn Hạ Ngôn.
Vẻ mặt Vương Thiên Hà cùng tương tự như thế, Hạ Ngôn thật hiếm khí có vẻ mặt thần bí như thế này. Biểu hiện của Hạ Ngôn lúc này thật sụ khiến Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cảm giác có chút cổ quái.
– Chính là.
Hạ Ngôn đưa tay vào trong ngực lục lọi.
– Thứ tốt!
Nói xong, hai cái hộp ngọc màu xanh hiện ra trong tay Hạ Ngôn. Khối ngọc màu xanh phát ra ánh sáng ôn nhuận, thuần khiết.
– Là ngọc sao?! Thoạt nhìn phẩm chất rất tốt, hẳn là rất đắt tiền. Mễ Tuyết lập tức gật đầu nói.
Vương Thiên Hà lại có chút giật mình, trừng to mắt ra nhìn. Hai khối ngọc này dường như cũng không chỉ là ngọc, Vương Thiên Hà biết những đan dược cực kỳ trân quý đắt tiền đều được đặt trong những hộp ngọc được chế tác đặc biệt để bào trì dược hiệu. Mà trong tay Hạ Ngôn dường như là loại hộp ngọc này!
Vương Thiên Hà thầm nghĩ, trái tim cùng đập nhanh hơn rất nhiêu.
– Mễ Tuyết tỷ, đây không chỉ là ngọc. Nếu chỉ là ngọc thì cũng không đắt tới ba mươi vạn kim tệ!
Hạ Ngôn lắc đầu cười nói, Mễ Tuyết nghe thế, biểu tình trên mặt lập tức trở nên cứng ngắc!
-Cái gì?!
Mễ Tuyết mở cái miệng nhỏ nhắn ra, giật mình hỏi lại.
– Ba mươi vạn kim tệ?! Hạ Ngôn, ngươi nói thứ này có giá ba mươi vạn kim tệ?!
– Hạ Ngôn, chẳng lẽ là đan dược sao?
Vương Thiên Hà không kìm nổi, chỉ vào hộp ngọc kinh ngạc hói. Hạ Ngôn gật đầu:
– Hai viên đan dược này là Súc Linh Đan thất phẩm! Vương đại ca, Mễ Tuyết tỷ, các ngươi hiện tại đều là Linh Sư đỉnh phong, nếu sử dụng đan dược thất phẩm thì quả thật có thể lập tức đột phá tới cảnh giới Đại Linh Sư. Còn có hơn mười ngày nữa là tới Hội giao lưu Học viên siêu cấp rồi! Nếu trước ngày đó mà các ngươi có thể đột phá, sau đó phát huy uy lực của bí điển Thiên cấp thì Học Viện Tử Diệp chúng ta có thể có hy vọng thắng lợi!
– Đan dược này là ta mua từ Nhất Phẩm Đường ở Thánh thành, mỗi viên có giá tới ba mươi vạn kim tệ! Đan dược trong Nhất Phẩm Đường thì đắt hơn một chút nhưng nếu là mua ở phòng đấu giá thì rất khó mua được! Mà cho dù có bán đấu giá thì cũng không biết phải mất bao lâu thời gian mới có một viên thất phẩm xuất hiện!
Hạ Ngôn chậm rãi nói.
Vương Thiên Hà và Mề Tuyết đều hít sâu một hơi lãnh khí!
– Hạ Ngôn, ngươi nói rằng đan dược này là dành cho chúng ta sử dụng!? Mễ Tuyết khó tin nhìn Hạ Ngôn.
Ba mươi vạn kim tệ đối với nàng mà nói thì đúng là thiên văn sổ tự (vô cùng nhiều)! Mễ Tuyết cũng không có được bối cảnh đại gia tộc. Nàng xuất thân từ giới bình dân, là người của thành Hải Đường, hơn nữa cũng không phải là ở ngay trong nội thành. Trong số những thành trấn do thành Hải Đường quản lý thì có một trấn tên là La Lan trấn, Mễ Tuyết chính là người của La Lan trấn.
Lúc trước, Học Viện Tử Diệp cấp cho thành Hải Đường hai mươi bốn chỉ tiêu. Mễ Tuyết dựa vào thiên phú và thực lực của bản thân đạt được một danh ngạch trong đó rồi thuận lợi được tuyển nhập vào Học Viện Tử Diệp. Sau đó nàng luôn tu luyện ở trong Học Viện Tử Diệp.
Cha mẹ Mễ Tuyết từ trước giờ vẫn mặc kệ nàng cho nên tính cách của nàng lạnh nhạt hơn so với người khác rất nhiều!
Cho dù nàng đến Học Viện Tử Diệp cũng thấy qua rất nhiều cảnh đời nhưng ba mươi vạn kim tệ đối với nàng vẫn là một con số cực kỳ khổng lồ!
Mà gia tộc sau lưng của Vương Thiên Hà cũng tương tự như của Hạ Ngôn. Nhưng ba mươi vạn kim tệ đối với hắn mà nói cũng là một con số không nhỏ! Tất cả tài sản của gia tộc hắn nhiều lắm cũng chỉ lên tới hai trăm vạn kim tệ mà thôi!
– Ta hôm nay đặc biệt đi tới Thánh thành để mua hai viên đan dược này! Ta mua chính là để cho hai người các ngươi sử dụng, để có thể đột phá tới cảnh giới Đại Linh Sư! Học Viện Tử Diệp muốn tấn chức Học viện siêu cấp thì các ngươi nhất định phải có thực lực Đại Linh Sư mới được!
Hạ Ngôn nghiêm túc nói.
– Nhưng.
Mễ Tuyết khẽ run lên!
Đan dược này quá quý giá! Dù Mễ Tuyết cũng rất muốn được dùng nhưng làm một học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp thì Mễ Tuyết đương nhiên hiểu được hiệu quả của Súc Linh Đan! Súc Linh Đan nhất phẩm đã có giá tới một ngàn kim tệ, đối với việc gia tăng thực lực cũng có trợ giúp nhất định! Mà Súc Linh Đan thất phẩm thì hiệu quả cũng không cần nhiều lời!
Nếu nàng có thể sử dụng Súc Linh Đan thất phẩm này thì khá năng đột phá Đại Linh Sư là rất lớn!
– Đừng nói nhiều như thế, càng sớm đột phá tới cảnh giới Đại Linh Sư thì Học Viện Tử Diệp chúng ta lại càng có cơ hội! Đương nhiên hai viên đan dược này là do bản thân ta mua sắm. Cho nên sau này các ngươi buôn bán phát tài rồi cùng phải trả lại cho ta đó!
Hạ Ngôn nửa thật nửa đùa nói.
Nếu Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết có ba mươi vạn kim tệ này thì Hạ Ngôn tuyệt đối cũng sẽ không từ chối!
– Cái này.
Vương Thiên Hà nhìn Mễ Tuyết!
– Được rồi! Đừng do dự nữa! Hạ Ngôn trầm giọng nói.
Sau đó, Hạ Ngôn mở hai hộp ngọc màu xanh này ra, bên trong là hai viên đan dược bóng loáng như ngọc! Chỉ trong khoảnh khắc, trong không khí liền tràn ngập một cỗ dược hương! Mùi hương của Súc Linh Đan này so với Đoán Thần Đan thì tốt hơn rất nhiều!
Hạ Ngôn cũng hít hà mấy hơi rồi đem hai hộp ngọc này cho hai người
– Lập tức sử dụng đi, nếu không đan dược để lâu ra không khí thì dược liệu lại kém đi! Ha hả, ta hy vọng ngày mai các ngươi đã có đột phá! Sau khi phục dụng đan dược phải lập tức vận chuyển tâm pháp để hấp thu dược lực đó!
Hạ Ngôn vội vã nói với hai người!
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đành nhận lấy đan dược.
– Hạ Ngôn, cảm ơn ngươi!
Mễ Tuyết hít sâu một hơi, thân thể mềm mại khẽ run lên một chút sau đó xoay người trở về phòng.
Vương Thiên Hà cũng cảm ơn Hạ Ngôn rồi trở về phòng.
Hai người cầm lấy đan dược, tâm tình cực kỳ kích động! Sau khi trở lại phòng, cả hai đều xếp bằng trên giường, nhẹ nhàng lấy đan dược ra khỏi hộp ngọc.
Viên đan dược này có giá tới ba mươi vạn kim tệ, bị nuốt vào bụng thì thật sự là không nỡ!
Một ngụm đã ăn đi ba mươi vạn kim tệ!
Trong khi Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết dùng đan dược để tu luyện, Hạ Ngôn cùng trở về phòng mình, tiếp tục tìm hiểu bộ phận thứ ba của Linh La tâm pháp. Tuy rằng vẫn chưa nắm được trọng điểm nhưng Hạ Ngôn vẫn không có suy nghĩ buông tha!
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh. Từ khi sử dụng đan dược, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết chỉ xuất hiện chút khi ăn cơm, thời gian còn lại luôn một mạch tu luyện ở trong phòng mình! Mà tình hình Hạ Ngôn cũng không khác gì hai người cả.
Ngày thứ ba, Hạ Ngôn đột nhiên mơ hồ nghe được một tiếng gọi trầm thấp.
Rời khỏi phòng, Hạ Ngôn nhướn mắt nhìn ra phòng khách đã thấy Mễ Tuyết đứng ở đối diện. Lúc này Mễ Tuyết cùng đã ra khỏi phòng, vẻ mặt cũng toát lên niềm vui sướng! Nàng cười tươi như một đóa hoa nở rộ!
Trần Lạc đứng ngay gần đó, bắt đầu cảm thấy hồi hộp, dựa theo kinh nghiệm của cậu ta thì ai gọi cuộc điện thoại này, người đó xui xẻo rồi.
– Nhưng mà… Nhạc Yên Nhi cũng tham gia đóng bộ phim này, chẳng phải ngài đã bảo tôi tránh xa cô ấy sao? Vậy nên tôi mới từ chối…
Dạ Đình Sâm ngừng tay.
– Ừm, tôi biết rồi, cô làm rất tốt.
Đỗ Hồng Tuyết run run:
– Cảm ơn chủ tịch Dạ…
Thế nhưng cô ta không hề có ý gác máy.
Dạ Đình Sâm nói:
– Tôi sẽ để Hoàn Vũ sắp xếp cho cô mấy phim mới, bảo với người đại diện của các cô đi.
Đỗ Hồng Tuyết không che giấu được hưng phấn trong giọng nói:
Dạ Đình Sâm dập máy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, hắn nói với Trần Lạc:
– Tiếp tục đi.
Trần Lạc vội vàng báo cáo tiếp.
Ở một nơi khác, Đỗ Hồng Tuyết đã vui đến mức sắp nhảy dựng lên.
Cô ta nắm chặt di động, quả thực không thể kìm lại nụ cười.
Vốn chỉ định thử một lần mà thôi, do dự mấy ngày cô ta mới dám bấm số của Dạ Đình Sâm.
Chẳng ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý giúp mình như vậy.
Đỗ Hồng Tuyết hết lần này tới lần khác thấy được sức mạnh của quyền lực trên người Dạ Đình Sâm.
Nhiều việc cô ta không bao giờ có thể làm nổi, thế nhưng hắn chỉ cần hời hợt cũng giải quyết xong.
Đỗ Hồng Tuyết nhớ lại lời Joanna về việc mình trông giống vị hôn thê cũ của Dạ Đình Sâm, cô ta liền sờ lên mặt mình.
Dạ Đình Sâm tốt với mình thế đều là nhờ khuôn mặt này ư?
Khi đó cô ta cảm thấy mình đã phải chịu đủ mọi nhục nhã, bị coi thành vật thế thân.
Nhưng bây giờ cô ta đổi ý rồi.
Thế thân thì đã làm sao, chí ít cô ta có được thứ người thường không thể mơ, có cơ hội tiếp cận Dạ Đình Sâm!
Chỉ cần nắm chắc cơ hội này, để hắn yêu mình như yêu vị hôn thê kia, vậy còn có điều gì mà mình không đạt được đây?
Cơ hội để cá chép vượt vũ môn đang nằm trong tay mình.
Đỗ Hồng Tuyết giơ tay lên, nhìn chiếc điện thoại cũ nát, nở một nụ cười sâu xa.
Thời gian vào đoàn phim ngày một tới gần, Nhạc Yên Nhi muốn mời Danny một bữa cơm, dù gì anh ta cũng giúp cô rất nhiều.
Nếu không phải khi ấy Danny mặc kệ lời ra tiếng vào của mọi người để ký hợp đồng với cô, thậm chí cho cô vay tiền để trả món nợ cô phải vay để đi học, có lẽ Nhạc Yên Nhi bây giờ vẫn đang đóng vai phụ trả tiền, không thể có nhiều cơ hội diễn xuất như vậy.
Càng khỏi phải nói có rất nhiều cơ hội trong tay cô hiện nay đều không phải những thứ cô có thể tự đạt được, đó là Danny giành cho cô, ít nhiều đều có tư tâm.
Danny luôn bận rộn, chỉ sau khi tan làm mới có thời gian, Nhạc Yên Nhi đã phải gọi điện thoại xin phép Dạ Đình Sâm rằng mình sẽ mời người đại diện ăn cơm, mong ông xã đại nhân phê chuẩn.
Mặc dù biết xu hướng tính dục của Danny nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không muốn vợ mình ăn cơm riêng với một người đàn ông, giọng nói của hắn lộ rõ vẻ không vui, rất lạnh nhạt.
Nhạc Yên Nhi nhanh trí nói mình còn gọi cả Diệp Hiểu Như và Trình Cổ đi cùng, xem như cảm ơn họ đã quan tâm chăm sóc cô trong thời gian dài như vậy.
Dù không muốn nhưng Dạ Đình Sâm thấy miệng Nhạc Yên Nhi ngọt như bôi mật, cứ ‘Chồng ơi’ rồi lại ‘Chồng à’, cuối cùng vẫn gật đầu, thế nhưng hắn yêu cầu cô không được về sau chín giờ tối.
Nơi mời khách là một nhà hàng Nhật, giá trung bình cho mỗi người rơi vào tầm bốn chữ số, Danny không hề có ý tiết kiệm cho Nhạc Yên Nhi, tàn nhẫn ‘hút máu’ cô, làm cho cô vô cùng đau ví.
Cơm nước xong xuôi, Nhạc Yên Nhi bắt xe về, vừa lên xe đã có điện thoại, cô tưởng Dạ Đình Sâm gọi điện giục mình về nhà nên không nhìn màn hình mà nghe máy luôn:
– Chồng à, em sắp về đến nhà rồi.
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây rồi mới có tiếng nói:
– Yên Nhi, anh đây.
Lâm Đông Lục!
Nghĩ đến lời vừa nói, Nhạc Yên Nhi xấu hổ muốn độn thổ.
Nhưng cô không muốn tỏ ra mình sơ sót trước mặt anh ta, Nhạc Yên Nhi khẽ ho để che giấu bối rối của mình, giả vờ như không có gì xảy ra:
– Là anh à, tôi còn tưởng là Dạ Đình Sâm, muộn thế này rồi còn có việc gì?
Lâm Đông Lục nói:
– Lần trước anh nói anh và Nhược Mai muốn mời em bữa cơm xem như xin lỗi, em còn nhớ không?
Nhạc Yên Nhi nghĩ một lúc, hình như vài ngày trước đúng là có chuyện như thế, chẳng qua cô đã quên béng mất rồi.
Cô nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi, không hề thích hợp để đi ăn cùng hai người họ, lại thêm việc cô chẳng có hứng thú gì với lời mời này nên liền từ chối:
– Đương nhiên là tôi nhớ, nhưng bây giờ muộn rồi, lần sau có thời gian rồi đi.
Trong nghệ thuật giao tiếp của người Trung Quốc, ‘lần sau’ chính là cái cớ để trì hoãn vô thời hạn.
Lâm Đông Lục cũng hiểu điều đó, nghe Nhạc Yên Nhi nói vậy, anh ta lập tức hỏi:
– Lần sau là khi nào?
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta đã cảm thấy giọng điệu của mình quá sốt sắng nên vội vàng sửa lời:
– Anh sợ Nhược Mai không có thời gian, còn anh thì lúc nào cũng được.
Bạch Nhược Mai không có thời gian à? Dạo gần đây chẳng có tin tức gì về cô ta cả, cũng không nghe tin cô ta nhận bộ phim mới nào, hẳn là rảnh lắm mới phải.
Biết đâu người ta đang bận chuyện khác thì sao.
Sự nghi ngờ này chỉ thoáng qua trong lòng Nhạc Yên Nhi, sau đó cô cũng không nghĩ nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn nghĩ cách từ chối Lâm Đông Lục, dù sao cô cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với anh ta nữa.
– Thật ra hai người không cần phải như vậy đâu, bây giờ hai người sống rất hạnh phúc, tôi cũng vậy, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, chúng ta không nên gặp lại nhau làm gì nữa.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không ngờ Lâm Đông Lục vốn luôn dễ nói chuyện nhưng lần này lại rất kiên quyết.
– Không, lần này không phải anh mời em mà đây là ý của Nhược Mai. Cô ấy cảm thấy trước đây đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nên mới muốn gặp để xin lỗi em.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi cũng nhớ tới trước đây đúng là Bạch Nhược Mai có nhiều lỗi với mình thật.
Cô rất ngạc nhiên, một người kiêu ngạo như cô ta làm sao lại xin lỗi trước mặt mình được.
Vậy nên sau khi do dự, Nhạc Yên Nhi cũng đồng ý:
Lâm Đông Lục hỏi, giọng run rẩy nhưng anh ta che giấu rất tốt nên không ai có thể nhận ra.
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ rồi đáp:
Lâm Đông Lục không ngờ mọi việc thuận lợi như vậy, anh ta im lặng hai giây rồi mới tiếp tục:
– Em sẽ đưa Dạ Đình Sâm đi cùng chứ?
Đây quả là một câu hỏi lớn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, với tính cách của Dạ Đình Sâm, nhỡ có chỗ nào phật ý chắc chắn sẽ nổi giận ngay, để bữa cơm tan rã trong không vui cũng chẳng hay ho gì.
Lâm Đông Lục cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong giọng nói, giả vờ bình thản đáp.
Nhạc Yên Nhi đáp ứng rồi cúp máy.