Thể Tôn

Chương 284


Lôi Cương đứng bên Thủy Thanh Tuyền, với cốt giáp bao phủ toàn thân, chỉ thấy một đôi mặt hết sức nghiêm trọng. Khí thế của Đế ma tản ra quá mạnh khiến cho Lôi Cương cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng. Nhìn thân thể của Thần Vân sát nhật vào trong Đế ma, Lôi Cương suy đoán ra điểm một chút. Còn Thủy Thanh Tuyền và U trường Không cũng hết sức kinh hãi.

Nếu đoán không sai thì lúc này Thần Vân đủ phát ra được uy lực mạnh nhất của tiên khí cấp chín Đế Ma.

Đế ma tan ra chui vào trong cơ thể Thần Vân chỉ khiến cho y mượn được lực lượng và sự phòng ngự của Đế Ma. Nhưng Thần Vân hòa vào trong Đế ma thì rất có thể y sẽ trở thành khí linh của Đế ma. Mà trở thành khí linh của tiên khí cấp chín thì không phải là mượn mà là sở hữu lực lượng của nó. Tiên khí cấp chín trong các tiên khí chính là vua. Hơn nữa, Đế Ma là ở bên người Mộc Đế bao nhiêu năm, hấp thu sự lĩnh ngộ thuộc tính Mộc của Mộc Đế nên thực lực cũng sẽ rất cao.

Nói như vậy, tiên khí cấp sáu cũng có thể có được khí linh. Nhưng để có được khí linh phải nói là khó như lên trời. Chỉ có người với thực lực mạnh mẽ mới có thể làm được. Không thể phủ nhận Đế Ma trước kia có khí linh hay không nhưng từ tình cảnh lúc này, cũng có thể thấy được linh khí cấp chín thần bí tới mức nào. Thần Vân dung nhập vào trong Đế Ma khiến cho khí thế của Đế Ma tăng mạnh. Hơn nữa, tiếng cười âm trầm của Thần Vân là có ý gì?

– Chạy! – Thủy Thanh Tuyền trầm giọng quát rồi nhanh chóng vọt về phía sau. Mà Lôi Cương và U Trường Không cũng phản ứng cực nhanh, bỏ chạy về hướng khác. Ngay cả Thủy Thanh Tuyền cấp bậc Cương Tiên mà còn bỏ chạy thì có thể thấy được tiên khí cấp chín khủng bố tới mức độ nào.

– Khặc khăc… Các ngươi coi thường sự hùng mạnh của tiên khí cấp chín rồi. – Thần Vân cười to. Khi âm thanh vừa dứt, cả ba người đang bay nhanh đột nhiên dừng lại. Vô số thanh Đế Ma màu đen bao phủ chu vi cả vạn thước.

Thủy Thanh Tuyền, Lôi Cương, U Trường Không đều sử dụng hết sức của mình công kích chống đỡ lại Đế Ma nhưng phát hiện ra không thể công phá.

Đế Ma dựng thẳng trong không trung đột nhiên sáng rực rồi hóa thành Thần Vân. Có điều lúc này toàn thân Thần Vân phủ kín những thanh tiểu kiếm màu đen. Dường như chúng tạo thành một tấm thuẫn bảo vệ. Nhưng thanh tiểu kiếm đó có hình dạng thu nhỏ của Đế Ma. Thủy Thanh Tuyền công kích mà không thể công phá được Đế Ma chặn trước mặt. Gương mặt lão trắng bệch. Không ngờ tiên khí cấp chín lại kinh khủng tới vậy.

– Đừng có cố. Phòng ngự của tiên khí cấp chín thì Cương Tiên không thể công phá được đâu.

Thần Vân nhìn Thủy Thanh Tuyền mà nói. Sau đó, Thần Vân từ từ nhìn Lôi Cương đang công kích một cách điên cuồng mà cười nói:

– Lôi Cương! Mặc dù chúng ta là người đồng môn nhưng hôm nay ngươi vẫn phải chết.

Thân thể y lóe lên một cái rồi hóa thành Đế Ma lao về phía Lôi Cương.

Lôi Cương đang điên cuồng công kích những thanh kiếm do Đế Ma biến ra liền biến sắc quay đầu nhìn lại Đế Ma đang tới gần. Song chưởng hắn khép lại, ngăn cản sự công kích của Đế Ma.

“Oành…oành!” Những tiếng nổ vang lên. Công kích của tiên khí cấp chín làm sao mà Lôi Cương có thể ngăn được. Hai bàn tay to lớn của hắn bị Đế Ma đánh tan. Cốt giáp trên người bị phá nát, chui vào trong cơ thể. Hai tay của Lôi Cương thậm chí còn thấy cả xương cốt. Bản thân hắn va vào những thanh kiếm do Đế Ma hóa thành ở phía sau, miệng phun máu mà rơi xuống đất. Sắc mặt Lôi Cương hết sức tái nhợt, trán ứa mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm Đế ma đang hóa thành Thần Vân.

– Khặc khặc… Lúc trước ta định tha mạng cho ngươi. Nhưng ngươi không quý trọng điều đó. Thế nào? Uy lực của tiên khí cấp chín ra sao? – Thần Vân nhe răng cười nói. Mặc dù không nhìn rõ gương mặt của y nhưng đôi mắt đỏ rực lại hết sức dữ tợn.

Thủy Thanh Tuyền và U trường không nhìn Thần Vân mà suy nghĩ làm sao tránh được kiếp nạn này. Đối mặt với tiên khí cấp chín ngay của Thủy Thanh Tuyền cũng phải thảm bại.

– Lúc trước, trong đại hội giao lưu, ta bị Đan Thần đốt cháy, có lẽ cũng có một phần công lao của ngươi. Từ đó trở đi, Thần Vân ta đã thề phải cho cả hai ngươi cùng chết. Vốn ta định tìm một chỗ để tu luyện sau khi đạt được tu vi thì báo thu. Nhưng trời thương Thần Vân ta, khiến cho ta trở thành người thừa kế của sư tôn. – Thần Vân đi tới trước mặt Lôi Cương, cúi xuống nhìn hắn mà nhe răng cười.

– Khặc khặc… Sau khi giết ngươi ta sẽ trở lại Trung Xu giới giết chết Đan Thần. Thậm chí cho cả Luyện Đan tông biến mất khỏi Trung Xu giới. Điều đó đối với ta bây giờ chẳng có gì là khó. Ta muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng ai nợ ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần. Khặc khặc! Ngươi cũng muốn hai người bọn chúng tới cứu ngươi chứ? Cho dù là Cương Tiên thì dưới uy lực khủng bố của Đế Ma cũng không chịu nổi được một đòn. – Thần Vân tiếp tục nói. Đột nhiên, ánh mắt Thần Vân sáng ngời:

– Lôi Cương! Van ta đi. Lạy ta đi. Không chừng ta vui vẻ sẽ tha cho ngươi. Lúc trước ngươi là rác rưởi thì bây giờ cũng vẫn là rác rưởi.

Thần Vân càng nói càng kích động. Còn sát khí thì tràn ngập trong mắt Lôi Cương. Không biết đó là do nỗi đau ở hai tay hay là do sự tức giận trong lòng làm cho thân thể hắn run lẩy bẩy. Hạt châu màu tím trong đan điền của Lôi Cương nhanh chóng di chuyển. Cái cây nhỏ bên cạnh nó cũng tản ra linh khí thuộc tính Mộc dầy đặc khiến cho cương khí và nội kình bị tiêu hao trong kinh mạch của Lôi Cương hồi phục lại đầy đủ.

Cốt giáp nhanh chóng bao phủ toàn thân. Lôi Cương bật dậy, vung đôi tay khổng lồ đánh thẳng vào Thần Vân.

“Oành…” Một tiếng nổ lớn vang lên. Mặt đất gần như nổ tung. Vậy mà Thần Vân vẫn chẳng nhúc nhích. Thần Vân từ từ ngẩng đầu nhìn Lôi Cương, ánh mắt đầu sát khí mà nhe răng cười:

– Rác rưởi! Ngươi cho rằng với thực lực của mình có thể đánh vỡ được phòng ngự của Đế Ma? Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Nói xong, Thần Vân giơ tay phải. Tay phải của gã chợt hóa thành Đế Ma đâm thẳng vào Lôi Cương. Động tác của gã mặc dù đơn giản nhưng lại ẩn chứa uy lực làm cho người ta sợ hãi, thậm chí khiến cho không gian phải chấn động.

Lôi Cương biến sắc, muốn rút lui nhưng những thanh tiểu kiếm quanh người Thần Vân lại phát ra một thứ lực hút, hút hắn lại.

“Oành…” Tay phải Thần Vân biến thành Đế Ma xuyên qua cốt giáp rồi đâm thẳng vào ngực Lôi Cương. Cốt giáp nhanh chóng biến mất để lộ gương mặt trắng như tờ giấy của hắn. Lôi Cương cúi đầu nhìn Đế Ma cắm ngập trong lồng ngực của mình mà tuyệt vọng. Lúc này, Thần Vân quá mạnh, với thực lực của hắn không thế phá được.

Thần Vân nhe răng cười rồi rút Đế Ma lại. Lôi Cương từ từ rũ xuống, chết lặng mà nhìn Thần Vân.

– Khặc…khặc… Đi thôi! Mấy gã huynh đệ của ngươi sẽ nhanh chóng đến với ngươi. – Thần Vân đột nhiên biến thành Đế ma rồi chém xuống.

Cảm nhận lực lượng hủy thiên diệt địa, Lôi Cương tuyệt vọng. Mặc dù hắn không cam lòng nhưng lúc này cũng không có tác dụng gì khác.

“Oành…” Trong lúc đó, Lôi Cương như nghe được một tiếng vỡ nát. Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều chỉ biết ngây người nhìn Đế Ma đang chém xuống.

“Oành…” Thanh kiếm màu đen do Đế Ma biến thành bao phủ trong phạm vi cả vạn thước. Thủy Thanh Tuyền và U Trường Không biến sắc, phát ra lớp cương khí bao phủ toàn thân. Gương mặt cả hai giật giật nhìn về phía Lôi Cương.

Tiếng động lớn cùng với mặt đất nổ tung tạo thành một lớp bụi mù mịt. Khi lớp bụi biến mất, Thần Vân đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Đột nhiên, đồng tử trong mắt Thần Vân co lại, không thể tin được vào mắt mình. Ngay cả Thủy Thanh Tuyền và U Trường Không cũng khiếp sợ và kinh hãi.

Lôi Cương vẫn nguyên vẹn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền nhưng trên người không hề có lấy một vết thương. Ngay cả vết thương trên ngực cũng đã bình phục. Hơn nữa lại còn có một làn khí thế khủng bố còn hơn cả Đế ma từ trong cơ thể Lôi Cương tản ra.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Linh La Giới

Chương 284


Hạ Ngôn và Vương Thiên Hà vừa đi ra khỏi phòng thì đã thấy Liễu Vân và Lý Duẫn đang nói chuyện dưới lầu. Hai người đang thấp giọng nói chuyện, sắc mặt có chút nghiêm túc!
 
Thấy Hạ Ngôn và Vương Thiên Hà đứng ngoài cửa Địch Xuân Uyển, Liễu Vân và Lý Duẫn liền ngừng lại.
 
– Viện trưởng, ta đi trước, ngài cứ yên tâm đi! Lý Duẫn nói với Liễu Vân.
 
-Ừm!
 
Liễu Vân khẽ gật gật đầu.
 
Lý Duẫn liếc nhìn Hạ Ngôn và Vương Thiên Hà một cái, hơi gật đầu tỏ ý chào rồi xoay người đi vội xuống lầu.
 
– Sư phụ!
 
– Viện trưởng!
 
Hạ Ngôn và Vương Thiên Hà thi lễ nói.
 
Ánh mắt Liễu Vân hơi đổi, khẽ gật đầu rồi đi ra cửa Địch Xuân Uyển. – Hạ Ngôn, ngươi vào đi!
 
Liễu Vân thấp giọng nói rồi bước vào Địch Xuân Uyển. Hạ Ngôn sửng sốt, nhưng vẫn đi theo vào. Vương Thiên Hà đứng tại chỗ nhìn theo, trong lòng cùng cảm thấy hơi buồn bực vì Viện trưởng chỉ cho Hạ Ngôn vào mà lại không gọi mình. Tuy nhiên, dù hiếu kỳ nhưng hắn cũng không dám nghe lén chuyện Viện trưởng sẽ nói với Hạ Ngôn
 
Đứng lại ngoài cửa một lát, Vương Thiên Hà lại tiến tới phòng khách chờ.
 
– Sư phụ?
 
Hạ Ngôn đi theo Liễu Vân vào một căn phòng, nghi hoặc nói. Thoạt nhìn, hắn thấy dường như Liễu Vân có chuyện gì đó muốn nói với mình. Mấy tháng qua, Hạ Ngôn vẫn chưa gặp lại Liễu Vân.
 
– Ừm, Hạ Ngôn, lúc trước ngươi đánh chết ba người Trương Phong, hiện tại sự tình này đang được mở rộng!
 
Liễu Vân nói thẳng.
 
– Lúc ấy, Trương gia còn có một nhân vật trọng yếu, người này tên là Trương Kỳ Liên, chính là tổng quản ngoại viện của Trương gia.
 
– Trong số mấy người ngươi giết thì bao gồm cả tên tổng quản Trương Kỳ Liên này! Hơi ngừng lại một chút, Liễu Vân lại nói tiếp:
 
– Ba tháng trước, Tộc trưởng của Trương gia Trương Bảo đã phải ra Đại trưởng lão Trương Minh Thủy đi tới thành Tử Diệp để điều tra chuyện này. Hiện tại, Trương Minh Thủy cũng đã chết!
 
Liễu Vân nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nghe thế, nhướn mày lên một chút. Nhưng trong lòng hắn cùng đã sớm dự đoán rằng Trương gia khắng định sẽ phải người điều tra chuyện này. Dù Trương gia không điều tra thì sau này Hạ Ngôn cũng không thể an an ổn ổn với Trương gia được. Đám người Trương Phong vô duyên vô cớ giết chết Hạ Tử Hân, còn muốn giết mình nữa. Mối thù này tất nhiên phải báo. Đối với cái chết của Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn vẫn không có cách gì quên được. Vì dù sao Hạ Tử Hân cùng là vì hắn mà chết!
 
– Thực lực của tên Trương Minh Thủy này cùng là Linh Sư đỉnh! Khi tìm thấy Tiểu Thanh thì hắn bị Thổ cẩu cắn nát cổ mà chết. Việc Trương Minh Thủy mất tích lại càng khiến Trương gia coi trọng chuyện này. Hai tháng trước, Tộc trưởng Trương Bảo đã tự mình đi tới thành Tử Diệp!
 
Liễu Vân nói tiếp:
 
– Tên Trương Bảo kia có cảnh giới Tông sư. Hắn tới Học Viện Tử Diệp điều tra, ta cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được! Dù sao con trai và mấy tên trong gia tộc hắn cũng đều chết ở thành Tử Diệp. Hơn nữa Trương Phong, Trương Hồng Phi đều là học viên Học Viện Tử Diệp!
 
– Hừm! Tên Trương Bảo này khi gặp ta cũng có lời muốn ta hỗ trợ hắn điều tra ra chuyện này!
 
Liễu Vân hừ lạnh.
 
– Tên Trương Bảo này trước kia cũng là học viên Học Viện Tử Diệp.
 
– Hắn hiện đang theo dõi đám người Lưu Khải, Chu Lan Đức! Tuy ta tạm thời có thể đảm bảo sự an toàn của bọn họ nhưng kết quả sau này như thế nào thì còn rất khó nói. Ngoài ra vợ của tên Trương Bảo này lại là người của Tuần gia ở Thánh địa, vấn đề này có quan hệ rất phức tạp. Hạ Ngôn, con phải có chuẩn bị sớm!
 
Liễu Vân nói.
 
– Sư phụ, con biết rồi!
 
– Ừm! Ta chỉ đem chút tin tức tình báo này nói cho con biết! Con cùng không cần quá lo lắng. Dù sao tạm thời Trương Bảo cũng không có chứng cớ gì cả. Hơn nữa, thân phận của con bất đồng. Dù hắn hoài nghi, hắn cũng phải thận trọng lo lắng cho hậu quả của mình!
 
Giọng điệu của Liễu Vân dịu đi rất nhiều!
 
– Nếu tới lúc đó, hai bên thật sự trở mặt thì ta sẽ đứng về phía con! Tuần gia cũng không chắc sẽ lao sư động chúng (điều bình khiển tướng) ra mặt thay cho Trương Bảo! Con cháu của Tuần gia rất đông, một Trương Phong thì phân lượng cũng không quá nặng!
 
Những lời này của Liễu Vân chính là để trấn an Hạ Ngôn. Tuy nhiên, Tuần gia đúng là chưa hẳn sẽ ra mặt thay cho Trương gia. Lại nói, nếu Hạ Ngôn có thể đi vào Thiên Cung thì thân phận lại tăng lên rất nhiều!
 
Đến khi đó, bất cứ kẻ nào muốn đối phó với Hạ Ngôn cùng phải cân nhắc lợi hại trong đó!
 
Khi Liễu Vân và Hạ Ngôn vào phòng nói chuyện thì Mễ Tuyết cũng đã từ bên ngoài trở về, còn mua thêm một số đồ dùng hàng ngày.
 
– Tốt lắm, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi! Bây giờ chúng ta đi gặp Lưu tiên sinh, còn có người của hai Học viện siêu cấp là Học viện Không Linh và Học viện Yến Toa.
 
Liễu Vân chợt hiện lên vẻ tươi cười nói.
 
Trong lần diễn ra Hội giao lưu Học viện siêu cấp vừa rồi, Học viện Không Linh xếp thứ hai, Học viện Yến Toa xếp thứ ba!
 
Học viện Long Đằng xếp thứ nhất cùng khá gần thành Tử Nguyệt cho nên bọn họ hẳn sẽ tới đây một hai ngày trước khi diễn ra Hội giao lưu Học viện siêu cấp.
 
Mà lúc này, thời gian tới lúc diễn ra Hội giao lưu Học viện siêu cấp còn tới gần nửa tháng nữa.
 
Ra khỏi phòng, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đều đang ngồi ở phòng khách!
 
– Mọi người đều theo ta đi gặp Lưu tiên sinh nào! Liễu Vân hướng về phía Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết nói.
 
Lúc này đây, Lưu tiên sinh vẫn đang ở tầng thứ ba của Tử Nguyệt tửu lâu, trong Quảng Lăng Uyển.
 
Ba người Hạ Ngôn theo Viện trưởng Liễu Vân đi vào Quàng Lãng Uyển. Mọi thứ trong phòng khách của Quảng Lăng Uyển vẫn như lần đầu tiên đám người Hạ Ngôn đi vào, mấy tên người tu luyện trẻ tuổi và hai người tu luyện đã khá lớn tuổi cũng đang ngồi trong phòng khách!
 
Lưu tiên sinh ngồi ở ghế thủ tọa, thấy đám người Liễu Vân tiến vào thì tươi cười đứng lên đón tiếp rồi mời đám người Liễu Vân ngồi xuống.
 
– Lúc này đã có thể bắt đầu trao đổi về Hội giao lưu Học viện siêu cấp lần này!
 
Ánh mắt Lưu tiên sinh đảo qua Hạ Ngôn, Hạ Ngôn thấy dường như tất cả sáu người tu luyện tuổi còn trẻ nơi này đều đưa ánh mắt đánh giá mình. Hơn nữa, cả sáu người này đều có thực lực Đại Linh Sư.
 
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết là hai người có thực lực thấp nhất trong số những học viên nơi này, bọn họ vẫn chưa đột phá tới cảnh giới Đại Linh Sư.
 
“Trong Hội giao lưu Học viện siêu cấp lần này, chỉ sợ Học Viện Tử Diệp không có mấy cơ hội!”
 
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
 
Lấy thực lực hiện tại của Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết thì căn bản không có khả năng chiến thắng được cường giả cảnh giới Đại Linh Sư. Trừ khi trong nửa tháng này, hai người thuận lợi đột phá. Mà dù đột phá thành công thì cũng không có ưu thế gì nhiều.
 
Tuy nhiên, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết gần đây cũng tích lũy không ít võ kỹ bí điển Thiên cấp, nếu là cảnh giới đột phá tới Đại Linh Sư thì có thể phát huy ra uy lực của những bí điển Thiên cấp này trong khoảng thời gian ngắn.
 
Khẽ lắc đầu, Hạ Ngôn ngừng suy nghĩ mà ngồi ngay ngắn bên người Liễu Vân nghe Lưu tiên sinh tiếp tục nói chuyện.
 
Hai người tu luyện tuổi khá lớn kia chính là Viện trưởng của Học viện Không Linh và Học viện Yến Toa. Hai người dường như cũng không có giao tình gì với Liễu Vân.
 
Khi Liễu Vân tiến vào, hai người này cũng khẽ gật đầu chào mà không lên tiếng chào đón.
 
Những lần trước đây, Học viện Hồng Hà chính là Học viện luôn trao đổi với mấy Học viện siêu cấp này, hiện tại lại đổi thành Học Viện Tử Diệp. Chỉ sợ là học viên và Viện trưởng của hai Học viện này cũng có chút không tự nhiên. Đương nhiên, loại cảm xúc này cũng rất nhỏ bé, không ảnh hường gì cả.
 
Mỗi lần diễn ra Hội giao lưu Học viện siêu cấp thì Học viện Long Đằng vẫn luôn đứng
 
đầu. Điều này chưa từng thay đổi trong một trăm năm qua. Mà vị trí thứ hai và thứ ba thì hàng năm đều có thay đổi!
 
Quy định của Hội giao lưu Học viện siêu cấp cùng giống như Hội giao lưu Học viện nhất
 
lưu.
 
Học viện xếp thứ nhát so đấu với Học viện xếp thứ hai, Học viện xếp thứ ba so đấu với Học viện đứng đấu trong số các Học viện nhất lưu.
 
Hai Học viện thắng lợi thì lại so đấu với nhau, mà Học viện thất bại thì lập tức kết thúc Hội giao lưu rồi chờ Hội giao lưu Học viện siêu cấp hoàn toàn kết thúc thì rời khỏi thành Tử Nguyệt
 
Lúc này đây, đối thủ đầu tiên của Học viện Tử Diệp chính là Học viện Yến Toa. Nếu có thể đánh bại Học viện Yến Toa thì Học Viện Tử Diệp sẽ tấn chức thành Học viện siêu cấp!
 
Lần đầu tiên tấn chức tới Học viện siêu cáp sẽ được thưởng cho cực kỳ hậu hĩnh.
 
Phần thưởng này chính là do Thánh Hoàng tự mình ban phát. Nó đủ để cho thực lực của một Học viện trở nên phát triển hơn rất nhiều.
 
Tuy nhiên, nghĩ muốn đánh bại Học viện Yến Toa thì thật sự quá mức xa vời. Liễu Vân cũng không ôm hy vọng gì, có thể được tiến hành trao đổi với Học viện siêu cấp đã khiến Liễu Vân rất hài lòng rồi!
 
Cho dù không thể tấn chức tới Học viện siêu cấp thì Học Viện Tử Diệp lần này cùng thu được rất nhiều lợi ích, danh vọng cùng được tăng lên rất nhiều, còn có được rất nhiều tài nguyên nữa. Mỗi khi kết thúc Hội giao lưu Học viện siêu cấp, Thánh địa đều căn cứ theo biểu hiện của các Học viện mà có một phần thưởng nhất định.
 
Đại khái chừng thời gian một nén hương sau, âm thanh của Lưu tiên sinh rốt cục ngừng lại.
 
Viện trưởng của Học viện Không Linh và Học viện Yến Toa cũng rất cung kính và khách khí với Lưu tiên sinh.
 
Từ Quảng Lăng Uyển trở lại Địch Xuân Uyển, ba người Hạ Ngôn cùng bàn luận đôi chút về học viên và Viện trưởng của hai Học viện siêu cấp kia!
 
Tuy rằng song phương vẫn chưa tiếp xúc, thậm chí cùng chưa nói với nhau câu nào nhưng mỗi thần thái cử chỉ đều có thể thể hiện đôi chút tâm tính của những người này.
 
Học viên của Học viện siêu cấp đối với đám người Học viện Tử Diệp hiển nhiên là có chút ngạo khí.
 
Điều này cũng là bình thường, vì dù sao người ta cũng là Học viện siêu cấp.
 
– Học viện siêu cấp quả nhiên mạnh mẽ! Ta cảm thấy những học viên này còn mạnh hơn Học viện Hồng Hà rất nhiều!
 
Vương Thiên Hà không kìm nổi thở dài một tiếng!
 
– Đối thủ đâu tiên của chúng ta là Học viện Yến Toa. Tên học viên mặc trường bảo màu trắng là kẻ mạnh nhất trong ba học viên của bọn họ, ánh mắt như đao!
 
Hạ Ngôn nói ra cảm giác của mình về mấy tên học viên Học viện Yến Toa.
 
– Ừm! Khi tên áo trắng kia nhìn tạ ta cảm giác đáy lòng cùng có chút run lên! Mễ Tuyết khẽ gật đầu!
 
– Ai, Hạ Ngôn! Nếu là thực lực của chúng ta có thể mạnh hơn một chút, bước vào cảnh giới Đại Linh Sư thì tốt rồi! Nếu thế thì chúng ta còn có cơ hội thắng được hai trận, sau đó ngươi thắng tiếp ba trận là được!
 
Vương Thiên Hà cười nói.
 
Vương Thiên Hà cũng là hay nói giỡn! Học Viện Tử Diệp là Học viện siêu cấp, Học viện Yến Toa bị giáng xuống thành Học viện nhất lưu! Sự tình này mấy trăm năm qua vẫn chưa từng phát sinh!
 
Địa vị Học viện siêu cấp gần như không ai lay chuyển được! Tài nguyên tích lũy mấy trăm năm qua khiến chênh lệch giữa Học viện siêu cấp và Học viện nhất lưu đã càng lúc càng lớn!
 
Học viện có thực lực càng mạnh thì càng có nhiều tài nguyên! Bất kể là tài nguyên về nhân lực, hay là các loại võ kỹ bí điển, những Học viện thực lực mạnh hơn cũng nhiều hơn rất nhiều so với Học viện có thực lực yếu hơn.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang. Hắn nhìn về phía hai người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết nói:
 
– Có lẽ các ngươi có thể đột phá tới cảnh giới Đại Linh Sư, nếu là có chút ngoại lực tác động!
 
Hạ Ngôn nghĩ tới Súc Linh Đan cao cấp!
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Thương Thiên Tiên Đế

Chương 284:


Thời khắc này, ở nàng trong ấn tượng cho tới nay hờ hững, bất kham Diệp Linh thay đổi.

Trong mắt một tia u sắc tía, mang theo từng tia từng tia kinh tâm Huyết Sắc, làm cho nàng đáy lòng run lên, ở Diệp Linh trong mắt, hắn thấy được một tia tận xương sát ý, một vệt khiến lòng người trất điên cuồng.

Diệp Linh, hay là cũng không phải dường như hắn tưởng tượng bên trong bình thường bất kham hậu thế, hay là cũng không chỉ là một Thăng Long Tôn Giả đệ tử, trong lòng hắn thù, hắn hận, hay là cũng không thấp hơn nàng.

Thần Tông, hắn biết cái này Tông Môn, nhìn Diệp Linh ánh mắt, hắn đáy lòng hơi chấn động một cái.

“Ngươi biết Thần Tông?” Từ đường bên trong yên lặng hồi lâu, Bắc Cung Vãn Ca nhìn về phía Diệp Linh, hỏi.

“Biết.”

Diệp Linh nhìn về phía nàng, lạnh nhạt nói, nhìn về phía từ đường trước quan tài gỗ, trong này thả một đời Thái Huyền Vũ Hoàng xác chết.

“Bắc Cung Vãn Ca, nếu là ngươi kẻ thù là này Thần Tông người, hay là chúng ta có thể đạt thành Liên Minh.”

Diệp Linh nói rằng, một câu nói, làm cho Bắc Cung Vãn Ca ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía hắn, trầm mặc.

Một lúc lâu

“Tại sao?” Nàng hỏi, ánh mắt dừng lại ở Diệp Linh trên mặt, nhìn Diệp Linh con mắt, vẻ mặt nghiêm túc, Diệp Linh nhìn về phía nàng, nở nụ cười, một vệt làm người ta kinh ngạc run rẩy cười.

“Bởi vì chúng ta có cộng đồng kẻ thù.” Diệp Linh lạnh nhạt nói, làm cho Bắc Cung Vãn Ca ánh mắt ngưng lại, nhìn Diệp Linh, nhìn hồi lâu, lộ ra một vệt nụ cười, làm cho một từ đường đều tựa hồ sáng lên, gật đầu.

“Tốt.”

Nàng nói rằng, hôm nay trước, nàng cảm thấy trận này đại hôn hắn cần chỉ là một Thăng Long Tôn Giả bảo hộ, bây giờ, nàng cảm thấy nhận thức Diệp Linh hay là cũng không phải là một cái chuyện xấu.

Chí ít, bọn họ có cùng chung kẻ địch, nếu là Diệp Linh không có lừa nàng, giữa bọn họ chính là duy nhất người có thể tin được.

Cái kia một người, quá mạnh mẻ, cường đại hắn Phụ Hoàng, Thái Huyền Vương Triêu cường giả số một đều chỉ có thể chết, nếu muốn giết hắn, khó so sánh với Cửu Thiên, chỉ bằng một mình nàng, quá khó khăn.

Diệp Linh, này một đáy lòng ẩn tàng vô số bí mật người, hắn hay là có thể giúp đạt được nàng.

“Có thể hỏi một chút không, ngươi cùng này Thần Tông cái gì thù?” Bắc Cung Vãn Ca lại hỏi, nhìn về phía Diệp Linh, Diệp Linh nhìn nàng một cái, nhìn về phía cả điện bạch chúc, gương mặt vắng lặng.



— QUẢNG CÁO —

“Bọn họ bức tử mẹ của ta, tàn sát hết ta cả nhà, thù này, không đội trời chung, không chết không thôi.”

Diệp Linh lạnh nhạt nói, tiếng nói bên trong lộ ra kinh tâm sát ý, làm cho Bắc Cung vãn nguyệt thần Sắc ngưng lại.

Nhìn Diệp Linh, nàng đã đại khái nghĩ được một ít, một gia tộc, gặp Thần Tông diệt môn, mẹ của hắn, ở trước mặt của hắn bị miễn cưỡng bức tử, mà hắn là duy nhất sống sót cái kia một người, thân thế của hắn, hay là so với nàng càng thêm thê thảm, thù của hắn so với nàng càng sâu.

Đương nhiên, nàng là không thể biết Diệp Linh nói tới diệt môn là có ý gì, này một môn là dạng gì tồn tại, cũng không phải Diệp Linh mẫu thân là một ra sao tồn tại.

Từ đường bên trên, một ông lão mặc áo đen đứng thẳng, trong điện Diệp Linh cùng Bắc Cung Vãn Ca , hắn không sót một chữ nghe xong đi vào, vẫn như cũ là gương mặt hờ hững, thoáng như không nghe thấy .

Thăng Long Tôn Giả, hắn tựa hồ đã tới đã lâu, nhưng là không có một người có thể nhìn thấy hắn.

Tam Đao, chỉ là liếc mắt nhìn từ đường bên trên,

Sau đó liền khôi phục sự hờ hững của hắn, nhìn trước mắt từ đường, trong mắt mang theo từng tia từng tia lệ khí, trong lòng hắn suy nghĩ, không có ai biết.

“Kèn kẹt!”

Lại qua nửa ngày, từ đường cửa mở ra , hai người dắt tay mà ra, bên ngoài, một đám người đều là vẻ mặt cả kinh.

Nhóm người này bên trong, phía trước nhất chính là Tam Đao, Bắc Cung Huyền Đức, còn có một thanh niên, chính là Bắc Cung Hoàng Thất bây giờ Thái Tử, Bắc Cung Kinh Vân, sau khi chính là Bắc Cung Hoàng Thất Hoàng Tử, Công Chúa, còn có từ trần Vũ Hoàng Phi Tần, một đám người, nhìn Bắc Cung Vãn Ca cùng Diệp Linh dắt tay mà ra, đều ngơ ngẩn.

Hai người, tựa hồ chỉ là thấy lần thứ nhất diện, làm sao giống như này thân mật, lẽ nào hai người đã sinh ra tình cảm?

“Vãn Ca.”

“Công Chúa.”

“Tỷ tỷ.”

. . . . . .

Một đám người xúm lại, nhìn Diệp Linh, lại nhìn về phía Bắc Cung Vãn Ca, trong mắt đều có một vệt vẻ lo âu, Bắc Cung Vãn Ca nhìn một đám người, trên mặt lộ ra một vệt nụ cười, lộ ra một luồng kinh tâm động phách mỹ lệ.



— QUẢNG CÁO —

“Ta không sao, nữ tử, nào có không xuất giá , ta cũng chỉ là đến thời điểm, các ngươi không cần phải lo lắng.”

Nàng nói rằng, không có xa cách, không có lạnh lùng, trên mặt hiện ra một vệt ánh sáng nhu hòa, không tiện một vệt nụ cười, làm cho Diệp Linh đều là ngẩn ra, không tiện hơi một phen, cũng lộ ra nụ cười.

Bắc Cung Vãn Ca, nàng cũng không phải là cái kia lạnh như băng nữ tử, lạnh lùng, chỉ là nàng cho mình ngụy trang, nàng là Bắc Cung Hoàng Thất Công Chúa, nên gánh vác lên chấn hưng Bắc Cung Hoàng Thất chức trách.

“Diệp Linh, Hảo Hảo đối với Vãn Ca tỷ tỷ, nếu để cho ta biết ngươi có một chút thương tổn Vãn Ca tỷ tỷ địa phương, coi như là ngươi là Thăng Long Tôn Giả đệ tử, ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.”

“Diệp Linh, chúng ta không cần ngươi vì chúng ta Bắc Cung Hoàng Thất làm cái gì, chúng ta chỉ cần ngươi cẩn thận đối với Vãn Ca tỷ tỷ.”

“Ngươi phải biết, Vãn Ca gả cho ngươi, chúng ta đều là không đồng ý, ngươi cũng chỉ là thừa cơ làm, Vãn Ca còn có rất nhiều lựa chọn nào khác, cũng không phải thị phi ngươi không thể.”

. . . . . .

Một đám người nhìn Diệp Linh, uy hiếp, nhắc nhở nói, Diệp Linh đều là cười nhạt, từng cái đáp lại, gương mặt khiêm tốn, Bắc Cung Vãn Ca ở một bên nhìn tình cảnh này, trên mặt hơi nổi lên một tia đỏ ửng.

Cuối cùng Bắc Cung Kinh Vân đi lên phía trước, đứng Diệp Linh trước người, nhìn về phía Diệp Linh, ánh mắt ngưng lại, Diệp Linh nhìn về phía hắn, như cũ là gương mặt nụ cười, chốc lát, hắn hơi hướng về Diệp Linh cúi đầu, làm cho Diệp Linh đều là ngẩn ra.

“Vãn Ca liền giao cho ngươi, hi vọng ngươi có thể Hảo Hảo đợi nàng, phiền toái.” Hắn nói rằng, nhàn nhạt một câu nói, nhưng là ngậm lấy lớn lao sức mạnh, Diệp Linh nhìn hắn, trầm mặc.

“Yên tâm, ta Diệp Linh không phải một người tốt, nhưng là cũng không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, nàng, chỉ cần một ngày là ta Diệp Linh người, ta Diệp Linh liền sẽ không để cho nàng được một điểm thương tổn, mặc kệ phía trước có cái gì gian nan, có bao nhiêu sát cơ, ta đều vì nàng chống đỡ .”

Diệp Linh nói rằng, một câu nói, mang theo một chút đọng lại nhiên, một đám người toàn bộ nhìn về phía hắn, vẻ mặt chấn động.

Bao quát Bắc Cung Vãn Ca, cũng nhìn Diệp Linh, trong mắt có một vệt ánh sáng nhạt sáng lên, lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ đang muốn cái gì, Bắc Cung Kinh Vân nhìn Diệp Linh, cũng là ánh mắt ngưng lại, lại hướng về Diệp Linh cúi đầu.

“Diệp Linh, đa tạ, ta tin tưởng ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lên, ta liền biết, ngươi tuyệt đối không phải một người bạc tình bạc nghĩa, Vãn Ca gả cho ngươi, hay là cũng không phải một cái chuyện xấu.”

Hắn nói rằng, Diệp Linh nhìn hắn, cũng là hơi cúi đầu, giữa hai người phảng phất là đạt thành một nhận thức chung.

“Được rồi, thời điểm cũng không sớm, một khắc xứng đáng thiên kim, chúng ta chính là không muốn quấy rầy nữa bọn họ, chuyện của bọn họ, liền giao cho bọn họ , nói nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không quá là người ngoài cuộc thôi.”

Bắc Cung Huyền Đức đi tới, gương mặt nụ cười, nói rằng, Diệp Linh cười nhạt, Bắc Cung Vãn Ca hơi sững sờ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 284


– Vì sao anh lại không muốn có con?

Dạ Đình Sâm yên lặng rồi lắc đầu:

– Quá trình sinh sản quá đau đớn, hơn nữa còn có thể sinh ra các biến chứng, thậm chí nguy hiểm tính mạng, tôi không mong em sẽ mạo hiểm như vậy để sinh con.

Một người đàn ông có thể quan tâm mình thế này, lo lắng cho mình thế này, vậy còn cầu gì nữa?

Nhạc Yên Nhi vô cùng cảm động, đôi mắt nhìn Dạ Đình Sâm cũng đã long lanh nước.

Cô chủ động ôm cổ hắn.

– Nhưng mà em muốn.

Cô ngượng ngùng nói khẽ.

Dạ Đình Sâm rất ngạc nhiên:

  • Em muốn à?
  • Em muốn có một đứa con, tốt nhất là trông giống anh, em sẽ đối xử thật tốt với nó sẽ trông nom nó, yêu thương nó, cho nó một tuổi thơ hạnh phúc.

Nhạc Yên Nhi nói rồi mỉm cười:

– Anh có thấy như vậy rất hạnh phúc không?

Thấy khuôn mặt nhỏ bé đang nở nụ cười hạnh phúc thật ngọt ngào, Dạ Đình Sâm cũng động lòng, hắn ôm cô lấy cô.

  • Bây giờ chính là thời khắc hạnh phúc nhất của tôi rồi.
  • Thế anh không muốn có con thật à?

Dạ Đình Sâm hôn nhẹ lên mái tóc dài của cô:

– Tôi muốn có một đứa con gái, tốt nhất là giống em, tôi sẽ cho nó tất cả những gì tốt nhất, để nó trở thành một nàng công chúa thực sự.

Là ai từng nói mức độ cao nhất của tình yêu chính là hy vọng con mình sẽ giống đối phương nhỉ?

Nhạc Yên Nhi thấy hắn không phản đối nữa thì vui vẻ:

– Vậy ý anh là…

Hắn bỗng xích lại gần, nở nụ cười xấu xa:

– Ý của tôi là nếu bà Dạ đây đã sốt ruột vậy thì chọn ngày không bằng đúng ngày!

Ai sốt ruột?

Nhạc Yên Nhi định phản bác thì đã bị chặn miệng, sau đó cô hoàn toàn đắm chìm trong cuộc tấn công dịu dàng của hắn.

Hôm sau.

Dựa theo hành trình, Nhạc Yên Nhi tới Giải trí Gia Thụy để chụp ảnh tạo hình cho Hoàng Triều Vãn Ca.

Trước khi đi, cô có chút lo lắng, đang nghĩ sẽ phải đối xử với Giang Sở Thù thế nào nếu họ gặp mặt, nhưng đến nơi cô mới nhận ra mình lo xa, Giang Sở Thù không hề tới.

Nhân viên áy náy giải thích:

– Lúc đầu thì ảnh tạo hình của Tô Mộc và Vinh Thân vương có một tấm chụp chung, thế nhưng lịch làm việc của anh Giang quá kín nên không còn cách nào khác, đành phải chụp ảnh đơn trước, đợi khi nào mở máy sẽ chọn một số ảnh hiện trường vậy.

Tất nhiên là Nhạc Yên Nhi không có ý kiến gì rồi.

Với địa vị của Giang Sở Thù thì việc anh ta nhận bộ phim này đã tính là ấm ức, đương nhiên không thể yêu cầu anh ta phối hợp hoàn toàn với việc PR rồi.

Quay Hoàng Triều Vãn Ca vốn đã tốn không ít tiền, ngay cả một nha hoàn như Tô Mộc cũng có rất nhiều trang phục, lại còn đều rất cầu kỳ nữa, nếu tính trong phim cổ trang bình thường thì số lượng này đã đủ cho diễn viên chính rồi.

Nhưng không phải họ sẽ chụp với tất cả số trang phục này, từ đầu tới cuối họ chọn ra ba bộ để thể hiện quá trình trưởng thành và thay đổi của Tô Mộc.

Nhạc Yên Nhi rất phối hợp với thợ chụp ảnh, họ bảo đứng thì cô đứng, bảo ngồi thì cô ngồi, hoàn toàn không oán giận một câu nào, hơn một giờ chụp trôi qua, thợ chụp ảnh và chuyên viên trang điểm đều có ấn tượng rất tốt với cô.

– Cô Nhạc đúng là tốt tính, vất vả vậy mà còn rất phối hợp.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười:

– Nếu vất vả thì chỉ mọi người vất vả thôi, ít ra tôi cũng không phải cử động gì nhiều, mọi người phải liên tục tìm góc để chụp lại còn phải trang điểm giúp tôi nữa, mọi người vất vả rồi.

Nói thật, trong mấy ngày qua, thợ chụp ảnh đã chụp cho mười mấy nhân vật chính và nhân vật phụ của phim, đa số họ đều chỉ lạnh nhạt nói một câu cảm ơn mà thôi, Nhạc Yên Nhi chính là người đầu tiên hiểu được bọn họ như vậy, mọi người thật sự cảm động.

– Cô Nhạc, cô rất phù hợp với nhân vật này đấy, tôi cảm thấy tạo hình của cô còn đẹp hơn Bùi Ánh Tuyết, chờ bộ phim này ra mắt, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng.

Thợ chụp ảnh chân thành nói.

Nhạc Yên Nhi khách khí đáp đôi câu.

Nhưng trong lòng cô cũng hiểu chỉ sợ thợ chụp ảnh cũng biết chuyện Hoắc Vi Vi giành vai diễn của mình nên đang âm thầm an ủi cô mà thôi.

Thói quen khách khí với nhân viên đoàn phim của Nhạc Yên Nhi được hình thành từ đoàn phim trước, cô còn nhớ rất rõ chuyện An Tri Ý ngang ngược càn rỡ thành thói nên đắc tội nhiều người, vậy nên khi cô ta xảy ra chuyện, ngay cả các nhân viên đoàn phim cũng không nói đỡ cho cô ta lời nào.

Ở trong giới này phải lấy đó làm gương.

Điều khiến cô bất ngờ là sau khi kết thúc công việc, cô nhận được một cú điện thoại.

Nhạc Yên Nhi nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, cảm thấy rất lạ nhưng vẫn nghe, tuy nhiên cô cẩn thận không lên tiếng trước.

– A lô, tôi là Giang Sở Thù.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vui vẻ.

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, cô hô một tiếng:

– Giang Sở Thù?

Hôm nay đã cho mình leo cây trong buổi chụp tạo hình còn gì? Giờ gọi làm gì nữa?

– Xin lỗi nhé Yên Nhi, hôm nay lịch làm việc của tôi quá kín nên không thể tới chụp ảnh được.

Thái độ ra vẻ thân mật của Giang Sở Thù khiến Nhạc Yên Nhi thấy khó chịu, cô nhíu mày.

– Tiền bối Giang.

Cô cố ý dùng một xưng hô xa cách:

– Đây là việc nhỏ thôi, anh không cần phải giải thích với tôi.

Nghe cô gọi vậy, Giang Sở Thù cười:

– Ba chữ này của cô làm tôi già đi mười tuổi đấy, chúng ta cùng lứa mà, không phải khách khí vậy đâu, cô có thể gọi tôi là Sở Thù…

Còn chưa dứt lời, Nhạc Yên Nhi nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng gọi:

– Sở Thù, đến lượt cậu kìa!

Cô nói ngay:

– Tiền bối Giang bận rộn nhiều việc, vậy anh mau đi thôi, tôi không quấy rầy nữa nhé, tạm biệt!

Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.

Sắc mặt cô rất khó nhìn.

Vì sao Giang Sở Thù có số của mình? Vì sao lại chủ động liên lạc với mình? Anh ta có mục đích gì?

Vừa nghĩ tới việc phải quay phim cùng với người đàn ông kỳ lạ này hẳn hai tháng, Nhạc Yên Nhi cảm thấy chẳng biết đó là chuyện lành hay dữ nữa.

Cùng lúc đó, Dạ Đình Sâm đang ở trụ sở chính của LN, hắn nhận được một cú điện thoại. Nghe tiếng chuông, Trần Lạc đang báo cáo công tác với Dạ Đình Sâm liên yên lặng đứng sang một bên.

Dạ Đình Sâm nghe máy.

Còn chưa mở miệng, hắn đã nghe thấy một giọng nói rụt rè từ đầu dây bên kia:

– Dạ thiếu ạ? Ngại quá, tôi lại tùy tiện gọi điện thoại cho ngài thế này.

Là Đỗ Hồng Tuyết.

Lần trước cô ta hỏi nếu có việc cần liên lạc thì phải làm thế nào, vậy nên hắn cho cô ta số dùng cho công việc này.

Ánh mắt hắn lóe lên nhưng khuôn mặt không có biểu cảm gì, thờ ơ hỏi:

  • Có việc gì không?
  • Không có việc lớn gì, hôm trước tôi có từ chối một bộ phim, nghĩ kỹ thì nên báo với ngài một câu, là vai Phục Linh trong Hoàng Triều Vãn Ca.
  • Vậy thì sao?

Chuyện này cũng đáng để gọi điện thoại làm tốn thời gian của hắn?

Dạ Đình Sâm nhíu mày, ngón tay cũng cong lên, khẽ gõ xuống bàn.

Người quen biết với hắn đều biết đây là biểu hiện của hắn khi khó chịu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.