Sáng hôm sau Trạch Dương vẫn nhớ lời mà thực hiện lời hứa đưa Hân Nghiên đi chơi.
Hai người ăn sáng ở nhà rồi mới bắt đầu khỏi hành đi. Nhưng Trạch Dương vẫn có cảm giác rất lạ, dù có Hân Nghiên bên cạnh nhưng anh lại thấy cô không được an toàn. Cô vẫn cứ tươi cười mà không hề lo nghĩ càng làm anh lo hơn. Cảm giác rất lạ, dường như chỉ sơ sẩy một chút liền có thể mất Hân Nghiên ngay. Trạch Dương nắm chắc vô lăng lái xe, để không phải suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Có lẽ là do anh đã quá cẩn trọng rồi, chắc là do suy nghĩ thôi.
Đến công viên gần đó, Trạch Dương lái xe vào bãi đỗ rồi dắt tay đưa Hân Nghiên đi vào chơi.
Công viên có rất nhiều người đến, trẻ con thì nô đùa với nhau, người lớn thì đi dạo, tâm sự, còn có cả những người già đang tập thể dục nhịp điệu.
Tiết trời lại còn mát mẻ. Giống như đang ủng hộ hai người đi chơi với nhau vậy.
Trạch Dương trên quãng đường đi lúc nào cũng nắm lấy tay Hân Nghiên không rời. Dù loại bỏ suy nghĩ đó ra rồi nhưng anh vẫn không thể nào quên được. Vì thế nên cứ phải giữ cô bên cạnh thì mới chắc chắn được.
– Trạch Dương ơi, em muốn ăn kem. – Hân Nghiên nhìn thấy quầy bán kem liền sáng mắt lên nói với Trạch Dương.
– Ừ, đi qua đó mua.
– Không, anh đi mua thôi. Em muốn chơi trò kia.
– Cả hai cùng đi.
– Không thích, xếp hàng chơi trò này lâu lắm.
Trạch Dương suy nghĩ một lúc mới gật đầu. Dù sao thì để Hân Nghiên đứng trong dãy người này cũng không sao. Ít nhất còn có người để ý tới cô.
Anh dặn dò cô một chút rồi liền chạy đi mua kem. Vì Hân Nghiên thích ăn vị socola nên anh mua luôn hai que kem vị này luôn.
Hân Nghiên đang đứng ngóng chờ đến lượt mình. Cô còn đang mong đợi thì người đứng đằng sau cô đột nhiên lấy khăn bịt miệng với mũi của cô lại. Vì ở đó rất đông nên Trạch Dương đứng xa không thể thể ý đến được. Hân Nghiên giãy giụa chưa lâu liền ngất đi.
Bốn người đàn ông áo đen đưa Hân Nghiên đi chỗ khác. Cô bị lôi lên ô tô rồi đưa đi.
Trạch Dương quay lại thì không thấy Hân Nghiên đâu. Anh vứt bỏ kem đi tìm cô khắp cả công viên nhưng vẫn không thấy cô đâu. Trong lòng Trạch Dương nóng như lửa đốt, anh gọi cho từng người từ gia đình cho đến bạn bè đều không lấy được thông tin gì.
Đi hỏi từng người đang ở công viên nhưng hầu như người ta đều không để ý thấy. Trạch Dương còn đang điên đầu không nghĩ ra được thì cậu bé trai đi đến vỗ chân anh. Trạch Dương cúi đầu xuống nhìn.
– Em nhìn thấy chị xinh đẹp này nha.
– Em thấy chị ấy? Chị ấy đã đi đâu? – Trạch Dương nghe vậy thì cảm thấy có tia hy vọng nhỏ nhoi.
– Vừa nãy có bốn chú đưa chị đi rồi, nhưng mà em không biết đi đâu.
– Bốn người? Còn là đàn ông? Em biết mấy chú ấy mặt mũi ra sao không?
– Không thấy, mấy chú đó che hết mặt đi rồi.
Trạch Dương nghe vậy hít một hơi sâu. Sắc mặt anh cũng tối dần đi, anh không cần biết là ai nhưng chắc chắn Hân Nghiên mà xảy ra chuyện gì thì kẻ chủ mưu sẽ không sống yên với anh.
Vừa về đến nhà để gọi thêm người thì ba mẹ Hân Nghiên cũng đã đến. Họ nghe tin Hân Nghiên mất tích mà trong lòng nóng ran lên. Hân Nghiên còn là con một trong nhà, ba mẹ cô thì cưng chiều hết mức. Bây giờ chỉ lo cô bị đưa đi có ổn hay không. Nhưng còn chưa đủ thời gian, chưa thể báo cảnh sát được.
– Tiểu Dương, Hân Nhi nhà cô… con bé làm sao mà bị vậy? – Bà Hoàng nghẹn ngào nói.
– Xin cô chú đừng lo, cháu sẽ tìm Hân Nhi về. Bằng mọi giá nào cũng sẽ tìm ra.
Đang định tìm kiếm thì ba mẹ cậu cũng đến. Với thế lực của Bắc gia thì tìm người không có gì là khó. Nhưng không hiểu sau lần này dù là Bắc Hải Nam nhúng tay vào giúp thì vẫn chưa thể tìm ra Hân Nghiên. Hạ Mỹ Oánh cũng lo lắng cho Hân Nghiên không kém gì ba mẹ của cô.
…
Ở căn nhà bỏ hoang, Bắc lão phu nhân đi đến nhìn Hân Nghiên đang bị trói lại ở cột. Dù nhìn thế nào cũng chả ưa nổi cô. Mà cũng vì cô mà bà phải lặn lội đi đến đây để xem. Nơi bẩn thỉu như này thì bà vốn chả bao giờ đặt chân tới. Vậy mà cô gái này lại ép bà phải đến đây để xem.
– Người đã đến chưa? – Bắc lão phu nhân hỏi vị quản gia đứng bên cạnh mình.
– Cho vào đi.
Nghe lệnh, mấy người cao to còn nhìn rất đô nữa đi vào bên trong. Nhưng nhìn mấy tên đó lại mang đến cảm giác ghê tởm. Nhưng tên này đều là nguồn lây bệnh tật, Bắc lão phu nhân chính là muốn Hân Nghiên tự sinh tự diệt đây mà.
– Làm cho tốt vào, mấy người sẽ nhận được phần thưởng kèm theo.
Bắc lão phu nhân nói xong liền rời đi.
Hân Nghiên vẫn còn bị ngất vì thuốc gây mê. Một tên lấy gáo nước tạt thẳng vào mặt cô. Hân Nghiên choàng tỉnh, cô bị nước vào mũi và cả mắt làm cay xè. Còn chả thể lau bỏ vì đang bị trói. Trước mắt cô ban đầu mờ mờ rồi hiện rõ ba tên cao to đang đứng nhìn về phía mình.