Lý Diệp Anh trước khi đến Bắc gia còn mua không ít đồ để tặng. Mà đồ cô mua toàn là đồ quý giã đắt tiền nên khỏi bàn cãi gì.
Đến Bắc gia, cô còn phân chia cho người làm trong nhà. Những người làm lâu năm hay mới vào đều được nhận. Họ rất vui và còn thấy Lý Diệp Anh đã xinh đẹp rồi tính tình cũng rất tốt nữa.
Đi vào bên trong thì thấy Bắc lão phu nhân đang cho cá ăn. Cô kính cẩn đi đến để chào bà.
– Cháu chào bà.
– Cháu là…? – Bắc lão phu nhân nheo mắt nhìn về phía Lý Diệp Anh.
– Cháu là Lý Diệp Anh, ba cháu là Lý Thịnh. Bà biết không ạ?
– À, là con gái của Lý gia sao? Đã lớn như vậy rồi.
– Dạ, cháu có ít quà cho bà và mọi người ạ.
Lý Diệp Anh cập hộp quà màu đỏ có chạm chữ màu vàng thật đẹp. Rất hợp mang đi biếu lễ.
Bắc lão phu nhân cũng rất vui. Bà thấy cô gái này cũng rất tốt, còn xinh đẹp. Trong đầu bà cũng đã có ý định nào đó.
Hai người đi ra bàn uống nước để nói chuyện. Lý Diệp Anh rất khuôn phép còn không có lời mời từ bà của Trạch Dương thì cô sẽ không có uống nước hay làm gì khác.
– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– Cháu 24 ạ.
– Ừ, vậy là bằng tuổi thằng cháu của bà rồi.
– Không những vậy cháu còn học chung với anh ấy cơ.
Lý Diệp Anh lân la đến để làm quen sâu hơn. Cô dù sao để so sánh với Hân Nghiên thì cô chỉ có hơn không có kém, vậy nên là Trạch Dương sẽ chọn cô thôi. Chỉ là bây giờ anh vẫn còn có hứng thú ngoài luồng nên cô vẫn để anh làm vậy. Đợi sau này rồi anh sẽ nhận ra chỉ có Lý Diệp Anh cô là yêu anh nhất, sẽ không có ai yêu anh được bằng cô.
– Chà, hai đứa thật có duyên đấy. Thế cháu gặp thằng bé chưa? Mới hôm trước thằng bé đến đây thăm bà rồi.
– Cháu… mới đến gặp anh ấy. Nhưng mà…
– Nhưng mà sao?
– Trong nhà anh ấy còn có cô gái khác, còn nói là rất thân nữa. Anh ấy còn chả muốn giải thích gì với cháu.
– Cô gái khác? Chơi rất thân sao?
Bắc lão phu nhân nghe vậy thì suy nghĩ xem là ai. Trước đây lúc bà đến muốn đưa Trạch Dương về Bắc gia, khi đó thấy cậu với một cô bé tầm tuổi đấy. Nói đúng ra là bà chả thể ưa nổi cái lối tự do không có phép tắc đấy của Hân Nghiên. Còn ôm ôm ấp ấp với cháu trai của bà, đã vậy ăn nói còn không biết trên dưới. Bà đương nhiên không thể để cháu trai đích tôn của Bắc gia đi lấy một người vợ như vậy, bà lại càng không chấp nhận cháu dâu đấy.
– Chuyện này cháu cứ bình tĩnh, bà sẽ giúp cháu ra mặt vụ này. Cũng không thể để Bắc gia có một cô cháu dâu như vậy được.
– Làm… có hơi quá không bà? – Lý Diệp Anh tỏ vẻ lo lắng cho Hân Nghiên.
– Có gì mà hơi quá. Bà không thể chứa nhận thêm một người đầu đường xó chợ được phép bước vào Bắc gia thêm nữa. Một người đã là quá đủ rồi.
Lý Diệp Anh mừng thầm trong lòng. Cô ở lại còn nói chuyện rất hợp ý với Bắc lão phu nhân. Thậm chí bà còn mời cô ở lại dùng bữa. Vì thế nên cô ở lại chơi đến tối mới về.
…
Ở nhà Trạch Dương lúc này cũng chả yên gì. Hân Nghiên cứ nói muốn về nhà làm cậu không biết phải làm sao.
– Hân Nhi, nghe anh nói đã.
– Không thích đâu, thích về nhà thôi.
– Ngoan, nghe anh đi ngủ đã. Mai anh đưa về, được không?
– Không muốn, muốn về bây giờ cơ.
Hân Nghiên cau mày đánh vào người Trạch Dương. Cô không thích ở đây nữa, một phần là vì ban nãy, cô có chút khó chịu trong lòng, còn nữa là do Trạch Dương cứ hay trêu cô, còn nói cô ngốc nữa. Cô không thích.
Trạch Dương muốn dỗ Hân Nghiên mà chả thể được. Anh đành phải dùng biện pháp mạnh thôi chứ biết sao. Hân Nghiên cũng đâu phải nói một lần liền hiểu ra, đợi cô từ từ hiểu cũng được.
Bế Hân Nghiên về phòng ngủ, anh áp đặt cô phải nằm xuống. Ép chặt cô vào người không để cho cô có cơ hội di chuyển.
– Trạch Dương xấu quá, em ghét lắm a.
– Yên lặng, nằm ngủ ngay cho anh. Hoặc tối nay em đừng hòng ngủ yên.
Hân Nghiên ấm ức vùi mặt trong lòng Trạch Dương. Xấu xa, bắt cô ở đây. Đáng lẽ cô không nghe lời Trạch Dương mới đúng, bắt cô phải ở đây không cho về.
– Anh làm gì? Còn chưa mắng em thì khóc cái gì chứ?
Trạch Dương biết rõ Hân Nghiên đang khóc. Mỗi lần cô khóc đều úp mặt vào người anh như vậy nên không có gì lạ. Nhưng anh có làm gì cô đâu, còn chưa mắng cô hay động chạm mạnh cô đến một lần.
– Huhu…em ghét Trạch Dương lắm.
– Được rồi, là do anh. Để Hân Nhi phải khóc Ngày mai đưa em đi chơi, có muốn đi không?
– Đi chơi… ở đâu?
– Em muốn đi đâu?
– Đi công viên… hức… được không anh?
– Ừ, vậy thì đi công viên. Nhưng phải ngoan ngoãn ngủ trước, anh còn nghe thấy em khóc thì đừng hòng được đi chơi.
– Em biết rồi.
Hân Nghiên nghe đến đi chơi liền vui vẻ trở lại. Trạch Dương đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh còn phải đi xuống nhà lấy túi chườm đá để cho mắt Hân Nghiên không bị sưng. Hân Nghiên vui vẻ nằm trong lòng anh, để anh chườm đá giúp mình rồi ngủ lúc nào không hay. Trạch Dương thì bận nhiều việc nên anh còn phải đến phòng làm việc. Nếu không thì chắc mai không đưa Hân Nghiên đi chơi được mất.