Chồng của Lộ Tây rời bước, Kiều An Hảo và Lộ Tây ngồi xuống ghế sofa.
Cà phê vừa rồi đã nguội, Kiều An Hảo đi đun lại một bình cà phê khác, bưng ra, rót cho mình và Lộ Tây mỗi người một chén.
Lộ Tây nói một câu: “Cám ơn”, sau đó móc ra từ túi của mình một tấm danh thiếp, đưa cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo đưa hai tay ra nhận lấy, tuy trên tấm danh thiếp đều là tiếng Anh, nhưng cô có thể hiểu được.
Lộ Tây, 31 tuổi, bác sĩ tâm lý.
Kiều An Hảo cất danh thiếp đi, đơn giản giới thiệu về mình với Lộ Tây, cô còn chưa nói xong, Lộ Tây đã mỉm cười, gật đầu nói: “Mọi chuyện của cô, tôi đều biết.”
Dừng một phen, Lộ Tây còn nói: “Niên nói cho tôi biết.”
Lộ Tây bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Đối với những hiểu lầm của cô về tôi, tôi cực kỳ xin lỗi, nhưng cô yên tâm, Niên tới tìm tôi, chỉ đơn thuần vì công việc.”
“Ừhm…” Lộ Tây nghiêng đầu một phen: “Đơn giản mà nói, Niên là bệnh nhân của tôi.”
Lộ Tây là bác sĩ tâm lý, Lục Cẩn Niên là bệnh nhân của cô, chính là nói, tâm lý của anh ấy… Vẻ mặt của Kiều An Hảo liền ngưng đọng trong nháy mắt, như là không thể tin được nội dung mà mình vừa nghe được.
Lộ Tây giống như hiểu được ngọn nguồn suy nghĩ của Kiều An Hảo là gì, cong môi cười cười: “Thật ra, tôi đã đồng ý giữ bí mật cho anh ta, nhưng là, Trung Quốc có câu, cái gì gọi là cởi chuông…”
Lộ Tây nói được một nửa, lại không biết nên nói tiếp như thế nào, Kiều An Hảo dùng tiếng Anh tiếp lời hộ cô: “Cởi chuông phải tìm người buộc chuông đúng không?”
“Đúng!” Lộ Tây gật đầu một cái: “Tôi nghĩ, nếu cô biết điều này, sẽ giúp đỡ Niên rất nhiều.”
Lần này Kiều An Hảo không nói chuyện, chỉ nhìn không rời mắt khỏi Lộ Tây.
“Năm tháng trước tôi gặp Niên, lúc đó tôi và chồng lái xe về nhà, phát hiện ra anh ta, anh ta uống rất nhiều rượu, cả người đều mất hết ý thức, anh ta lại là bạn tốt của chồng tôi, sau đó chúng tôi đưa anh ta về nhà.”
“Sau khi anh ta tỉnh rượu, liền rời khỏi, chồng tôi liều mạng giữ lại, cuối cùng Niên cũng đồng ý.”