Giữa 12 giờ trưa tỉnh lại, sau khi đi toilet xong, lúc trở lại liền thấy tờ giấy anh để lại.
Vậy mà đi công tác rồi…
Kiều An Hảo đánh răng, đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Cẩn Niên một cú điện thoại.
Lục Cẩn Niên nhanh chóng nhận điện thoại, qua loa điện thoại, cô nghe thấy âm thanh ở sân bay đang nhắc nhở hành khách làm thủ tục đăng ký.
“Dậy rồi?”
“Ừhm.” Giọng nói của cô rất mềm mại: “Anh đi công tác vài ngày à?”
“Xử lý xong công việc sẽ trở lại, khoảng thứ sáu này.”
“A…” Kiều An Hảo theo bản năng đưa điện thoại đang đặt bên tai xuống, nhìn thoáng qua thời gian, là thứ hai.
Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại, nghe được giọng nói của cô, cười nhẹ một tiếng, mở miệng ân cần nhắc cô ăn cơm đúng giờ, buổi tối nhớ đắp kín chăn…
Thật ra những lời này, anh đã viết hết vào tờ giấy nhỏ dán trên toilet rồi.
Đến khi có tiếp viên cuối cùng đến thúc giục anh, hai người mới cúp điện thoại.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua di động của mình sắp hết pin, liền mang đi sạc, sau đó xuống lầu mở tủ lạnh, chuẩn bị làm đồ ăn, đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
Kiều An Hảo tắt bếp gas, xoay người chạy đến cửa, nhìn thoáng qua camera trên vách tường xem là ai đến, cô lập tức nhận ra người đó là Lộ Tây, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cũng mang màu tóc vàng óng, chưa gặp bao giờ.
Kiều An Hảo nhíu mày, hơi kinh ngạc kéo cửa ra, nhìn hai người mới đến, sau đó mới dùng tiếng Anh lễ phép nói một câu: “Hai người tìm Lục Cẩn Niên sao? Anh ấy đi công tác rồi.”
“Là sao? Thật đáng tiếc.” Người mở miệng là Lộ Tây, nhìn Kiều An Hảo cười cười, sau đó chỉ vào trong phòng, hỏi: “Chúng tôi có thể đi vào trong ngồi một chút không?”
“Đương nhiên có thể.” Kiều An Hảo vội vàng tránh người ra, cầm dép lê cho hai người.
Kiều An Hảo mời bọn họ ngồi xuống, chạy vào bếp lấy ra hai tách cà phê rồi mang ra.
“Cảm ơn.” Lộ Tây cười cực kỳ thân thiện, không nói một câu, nở một nụ cười tươi tắn: “Cô là vợ của Niên à?”
Kiều An Hảo gật đầu.
Lộ Tây chỉ vào người đàn ông ngồi bên cạnh mình, giới thiệu với Kiều An Hảo: “Đây là chồng tôi, tối hôm qua anh ấy cũng ở trong khách sạn.”
Kiều An Hảo lại nghĩ đến tối qua mình đi tìm Lộ Tây, trong lòng đầy căm phẫn nói những lời không hay, sắc mặt hồng lên, cúi đầu, nói một tiếng áy náy với cô ấy: “Tối hôm qua thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi.”
“Không sao.” Lộ Tây cười thoải mái, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, khen vài câu, lại hỏi: “Đây là nhà của cô và Niên sao?”