Lục Khiêm đã đổi một bộ quần áo khác, bộ vest màu đen nhìn chững chạc hẳn.
Ông cầm ly rượu vang đỏ, nhìn chăm chú cô gái năm trên sô pha, ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong, ánh màu ngũ sắc như phủ lên người cô một lớp thủy tinh, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Ông nghĩ, sao lại có một cô bé ngủ thế này cơ chứ.
Ngây thơ khờ khạo, không có chút phòng bị nào!
Dường như ánh mắt của ông quá nóng bỏng, Hoắc Minh Châu tỉnh giấc. Cô xoa đôi mắt, quỳ ngồi trên sô pha.
Thân mình cô tỉnh tế. Một bộ váy dài màu trắng, mái tóc dài đen như mực. Đẹp đến mức không hề giống một đứa con nít.
Cô thấy rõ người đàn ông trước mặt, kêu như mèo nhỏ: “Chú Lục!”
“Dậy rồi hả?”
Lục Khiêm buông chén rượu xuống, chỉ cười nhẹ: “Ngủ trong phòng của một người đàn ông xa lạ, không sợ sao?”
Bởi vì Hoắc Minh Châu đã ngủ quá lâu, khuôn mặt hồng hào.
Cô nhẹ nhàng gãi tóc, trả lời một cách hiển nhiên: “Không sợ, chú là cậu ruột của chị dâu… Cháu gọi chú là chú Lục mài”
Lục Khiêm tiến về phía trước một bước.
Ông chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến mái tóc dài như mây của cô.
Nhưng ông chỉ đứng đó.
Minh Châu quỳ gối trên sô pha, kéo thẳng mái tóc rối, giọng nói mềm mại: “Chú Lục, chú bao nhiêu tuổi rồi?”
Lục Khiêm nhìn dáng vẻ lúc cô quỳ gối, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.
Ông chỉ cười nhẹ một chút…
Minh Châu nhìn ngây người: Chú Lục cười rộ lên quá đẹp trai! Thật ra bên cạnh cô cũng không thiếu đàn ông đẹp trai, diện mạo của anh trai cô cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, thế nhưng lúc chú Lục cười rộ lại khác, rất đẹp trai, rất có hương vị đàn ông.
Trái tim cô đập nhanh dần.
Không thể nào, Hoắc Minh Châu, cô sẽ không thích cậu của Ôn Noãn chứ?
Dũng cảm lên nào!
Hoắc Minh Châu bị hiện thực có khả năng xảy ra này đạp đổ, vốn dĩ còn định tới để cầu xin, nay tất cả đã bị ném ra sau đầu.
Lục Khiêm nhẹ nhàng tháo nút tay áo: “Không còn sớm nữa, tôi đưa cháu về!”
Cô không có mặt mũi nói chuyện khác, ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.
Lục Khiêm đi tới thang máy chuyên dụng, xuống tầng ngầm khách sạn, ông mở cửa một chiếc xe thể thao Lotus màu đen, rồi ý bảo cô ngồi vào.
Hoắc Minh Châu ngồi xuống bên cạnh ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, thư ký của chú đâu rồi? Không phải có rất nhiều vệ sĩ đi theo chú sao?”
Lục Khiêm cúi đầu châm thuốc.
Làn da của ông vô cùng trắng, lúc hút thuốc khóe mắt có hơi hồng lên, cảm giác vừa tao nhã lại vừa hư hỏng.
Ông thở ra một ngụm khói, cười nhẹ: “Hành trình tư nhân, tôi không đưa bọn họ theo!”
Tư nhân, hành trình tư nhân… Đưa cô về là hành trình tư nhân sao sao?
Hoắc Minh Châu cũng không biết cố gắng, ngay cả đôi tay đang đặt ở trên đầu gối cũng không biết nên để đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!