Thật ra thư ký Liễu cảm thấy rất kinh ngạc: Từ trước tới giờ ông Lục đâu phải là người tốt tính đến vậy đâu, đều là người khác nhường nhịn ông, làm gì có chuyện dỗ dành một cô gái nhỏ như bây giờ?
Lại còn là gà rán, trà sữa…
Nhưng mặc kệ thế nào, gà rán và trà sữa đều có cả.
Hoắc Minh Châu ngồi trên chiếc ghế sô pha đặt trước cửa sổ sát đất, ăn uống vô cùng thỏa mãn… Trừ trước đến nay lượng cơm Lục Khiêm ăn vốn không nhiều lắm, cho nên mặc dù đã vào nghề gần hai mươi năm, ông vẫn có thể giữ gìn khí chất và dáng người như hiện tại.
Ông chỉ ngồi ở đằng kia, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp.
Cô được nhà họ Hoắc nuôi nấng khá tốt.
Hôm qua vừa mới nuốt thuốc, mới nãy còn lôi lôi kéo kéo trước mặt chồng chưa cưới, lúc này đã vui vẻ ăn gà rán, thật sự quá vô tư.
Thế mà Lục Khiêm lại có chút ghen ghét.
Bàn cơm đã dọn xong hết từ lâu, thư ký Liễu ghé vào bên tai ông nói nhỏ: “Ông Lục, người đã tới, bây giờ có cần gặp luôn không?”
Lục Khiêm gật đầu.
Thư ký Liễu ít nhiều cũng đề phòng: “Vậy thì tới phòng sách?”
Lục Khiêm nghĩ ngợi: “Cứ ở đây đi, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng!”
Hoắc Minh Châu nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô lắc hai cái chân, cười tủm tỉm: “Chú Lục, chú cứ làm việc đi, chờ chú bận xong rồi hãy bàn việc giữa chúng ta.”
Thư ký Liễu không nhịn được phải nở nụ cười.
Con nhóc này, cô thì có thể nói chuyện gì với ông Lục chứ…
Lục Khiêm cũng không nói gì.
Sau đó, ông liên tục gặp mặt vài ba người, đều trong độ tuổi từ ba tới bốn mươi.
Nhìn rất có khí thết Chẳng qua trong đó có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, quyến rũ trưởng thành, lúc rời đi còn nhìn Hoắc Minh