“Tôi muốn nghe giọng em.”
“Em chỉ cần nói một chút, tôi đã…”
Câu nói kế tiếp mơ hồ không rõ, nhưng Ôn Noãn dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang làm gì, mặt cô nóng đến mức muốn bốc cháy.
Anh quả thật không biết xấu hổ.
Cô nhỏ giọng mắng anh: “Hoắc Minh, anh thật bỉ ổi!”
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ…
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, lại giống như một luồng gió xuân thổi qua lòng Ôn Noãn, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khó kìm nén của anh: “Muốn hôn em! Ôn Noãn, chiều mai tôi có chuyến bay, buổi tối đến chỗ tôi nhé?”
Anh biết không nên là lúc này.
Anh cũng biết hiện tại nói ra những lời này sẽ khiến cô hiểu lầm, nhưng anh đành phải làm vậy.
Anh rất muốn gặp cô, rất muốn… Chờ không nổi nữa rồi!
Ôn Noãn nghe thấy âm thanh bên kia, không dám nghe tiếp, lập tức cúp máy.
Hoắc Minh không gọi lại.
Cô thở phào một cái, trở mình nằm ngủ, đến lúc đang mơ mơ màng màng thì di động lại reng.
Ôn Noãn cầm điện thoại lên.
Hoắc Minh gửi cho cô một tin nhắn thoại.
Cô không nghĩ gì mà phát luôn, sau đó trong căn phòng ngủ rộng người mấy mét vuông của cô vang lên tiếng khàn khàn khó kiềm chế của người đàn ông nào đó…
Ôn Noãn lập tức vất điện thoại ra xa như bị phỏng tay.
Cô vẫn biết nhu cầu về mặt ấy của Hoắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ được anh lại vô sỉ đến mức này, đồng thời cô tò mò không biết anh đã như vậy, tại sao còn từ chối người phụ nữ đó.
Tóm lại, buổi tối hôm nay cô không ngủ được.
Trời sáng, cô bò dậy xem điện thoại.
là muốn cô đi đón anh. Ôn Noãn không muốn!
Cô giả bộ như không nhận được tin tức, còn xóa hết tất cả tin nhắn của anh, cùng lắm là tối đó đến nhà anh thôi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, cho nên khi đến phòng nhạc, chị Lê nói đùa với cô.
“Ôn Noãn, có bạn trai à?”
Ôn Noãn làm gì còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó, chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
Ánh mắt của chị Lê như tia X quang quét vòng quanh trên khuôn mặt của cô, cuối cùng khẳng định một câu:”Chị biết rồi, vẫn là người cũ.”
Ôn Noãn: …