‘Trên xe cấp cứu, mẹ Chương nát bấy năm đó, đau đớn khắp người. Bà đau đến choáng váng, đau đến chết lặng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến một việc.
Bà cho con trai xem lòng bàn tay của mình.
Người bà đầy máu, nhưng kỳ lạ thay, lòng bàn tay lại sạch sẽ, trên đó viết rõ ràng hai dãy số.
Một dãy thuộc về Chương Bách Ngôn, một dãy là của Lục U. Chương Bách Ngôn đến chết cũng vẫn nhớ dãy số này.
Trái tim anh run lên, giọng nói cũng vậy: “M!
Mẹ Chương không thể nói được nữa.
Bà run lên, đôi môi tái nhợt không còn chút máu, buồn bã nhìn con trai mình… Bà đang hấp hối nằm đó, Chương Bách Ngôn đắn đo. Bác sĩ cũng đã nghe về tai tiếng của anh và đoán được một chút nên vỗ nhẹ vào vai anh: “Gọi thử xem sao! Biết đâu người ta sẽ chịu đến.”
Ánh mắt mẹ Chương trở nên sáng hơn. “Con gọi! Mẹ… con gọi ngay đây.” Chương Bách Ngôn nắm tay mẹ Chương, lòng bàn tay trắng nõn lập tức nhuốm màu đỏ máu… Thậm chí vào giây phút cuối cùng, mẹ Chương cũng sợ làm bẩn tay con trai nên yếu ớt rụt lại.
Bách Ngôn giữ Ngay lập tức, anh bấm số của Lục U, sau vài hồi chuông, Lục U bắt máy. Tình thế cấp bách nên Chương Bách Ngôn cũng không vòng vo.
Anh nhỏ giọng nói: “Lục U, mẹ tôi bị tai nạn xe nghiêm trọng… Bà ấy muốn… Gặp em, gặp Tiểu Diệp Hồi, em có thể tới không?”
Lục U sửng sốt một lát.
Chương Bách Ngôn biết cô sẽ khó xử, bởi vì chuyện này có liên quan đến thân thế của Diệp Hồi, vì vậy anh nói thêm: “Bà ấy không chống đỡ được bao lâu nữa, Lục U… Coi như anh cầu xin em.”
Họ yêu nhau khi còn son trẻ nhưng sau này ngày càng trở nên khó xử.
Cho đến bây giờ đã trở nên bình thản.
Lục U đồng ý mà hầu như không suy nghĩ gì. Cô nói được rồi hỏi địa điểm.
Chương Bách Ngôn báo địa chỉ bệnh viện, cúp điện thoại rồi cúi xuống ôm mẹ Chương.
Anh nghe nói người sắp chết sẽ cảm thấy lạnh toàn thân. Bởi vì sẽ đến thế giới bên kia.
Môi anh áp sát vào tai mẹ Chương, khàn khàn nói: ‘Mẹ, Lục U sẽ đến bệnh viện ngay… Mẹ gắng lên!”
Khóe miệng mẹ Chương hiện lên ý cười hoảng hốt.
Bà đột nhiên có thêm một chút sức mạnh.
Xe cấp cứu chậm rãi khởi động, hướng về bệnh viện. Trong mắt mẹ Chương đầy bi thương, nhìn chằm chằm con trai mình… Bà đã bước vào giai đoạn hồi quang phản chiếu.
Bà có rất nhiều điều muốn nói với con trai nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Càng về sau bà càng hoảng hốt hơn.
Vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, bà đã quên mất Lục U và Tiểu Diệp Hồi… Bà quay lại lúc ban đầu, khi chồng bà vẫn còn đó, tuy lúc đó không phải là hạnh phúc vẹn tròn nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy bình yên.
Khi mẹ Chương rời đi, bà gọi tên Chương Bách Ngôn.
Một tiếng gọi trầm thấp, bà trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của con trai mình. Đến cuối cùng… Không thể đợi được Lục U, cũng chẳng thể đợi được Tiểu Diệp Hồi mà mình ngày nhớ đêm mong, bà cứ thế mà rời khỏi nhân thế.
Các bác sĩ và y tá trong xe đều im lặng.
Chương Bách Ngôn ôm mẹ, cúi đầu khóc không thành tiếng…
Nửa giờ sau, Lục U và Tiểu Diệp Hồi vội vàng chạy đến bệnh viện, mẹ Chương đã được phủ một tấm vải trắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!