Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn mẹ Chương đang ngồi trên ghế sô pha, vô cùng bất đắc dĩ: “Mẹ, chẳng phải con đã nói với mẹ rằng đứa bé này không phải của con và Lục U sao, sao mẹ không tin mà còn làm ra chuyện hoang đường như vậy?”
Mẹ Chương chột dạ.
Một lúc lâu sau, bà mới gắng gượng nói: “Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi. Con cứ chạy tới chỗ đó mãi, người ta lại không chịu… Biết đâu cú đẩy này sẽ khiến người ta thuận theo, mọi chuyện tốt đẹp thì sao.”
Về vấn đề này, mẹ Chương đã suy nghĩ rất kỹ mình nên làm như thế nào rồi.
Chương Bách Ngôn không biết bà đang nghĩ gì.
Anh cười khổ: “Mẹ, loại chuyện này có thể ép buộc được ư? Con và cô ấy… Từ lâu đã không còn quan hệ gì với nhau rồi, mẹ đừng quan tâm nữa.”
Mẹ Chương suy nghĩ một lúc rồi nói. Có mấy lời không dễ nghe nhưng là sự thật, bà đành phải sắm vai kẻ xấu.
Bà nói: “Rõ ràng đứa bé là của con, rõ ràng Diệp Bạch đã chết, rõ ràng con và… con bé có thể nên đôi kết lứa. Bách Ngôn, con còn do dự điều gì chứ?”
Chương Bách Ngôn im lặng không nói gì.
Mẹ Chương tưởng anh đã dao động nên nói thêm: “Bách Ngôn, con cứ yên tâm. Chỉ cần các con đồng ý ở bên nhau thì không thành vấn đề.”
Chương Bách Ngôn không nghe lọt tai những lời này.
Anh vội vàng giải quyết tin đồn trên báo chí, thực sự không còn lòng dạ nào để ý đến bà.
Năm phút sau, mẹ Chương rời khỏi tòa nhà.
Bà không đi xe của tài xế mà một mình đi bộ đến một công viên nhỏ gần đó… Ngồi một lúc lâu, ngón tay bà run rẩy lấy ra một tờ phiếu xét nghiệm.
Bà bị ung thư gan, đã ở giai đoạn cuối, bác sĩ nói bà sống không được nửa năm nữa.
Mẹ Chương cúi đầu, lặng lẽ nhìn tờ phiếu. Nước mắt rơi lã chã.
Bà không có gì phải hối hận, bà đáng bị bệnh, nếu năm đó không phải bà cố ý làm như vậy… Nhà họ Chương bọn họ đã sớm con cháu đầy nhà.
Ngón tay của mẹ Chương hơi run lên, xé tờ phiếu thành từng mảnh. Bà không có ý định cho Chương Bách Ngôn biết, cũng không có ý định tìm cách chữa trị… Bà dự định tự kết liễu, như một chuyện cuối cùng làm cho con trai mình.
Chạng vạng, hoàng hôn đỏ hơn thường ngày.
Mẹ Chương mặc đồ đen chậm rãi đi đến bên lề đường. Bà cũng sợ chết Nhưng bà lại nghĩ, nếu bà chết thì ân oán giữa hai nhà Chương, Lục sẽ chấm dứt, về sau Bách Ngôn làm con rể nhà họ Lục cũng sẽ không còn gánh nặng trong lòng. Ngoài ra trước khi chết bà cũng muốn nhìn thấy cháu gái mình một lần, cô bé Lục U mềm lòng đó sẽ không phản đối.
Gặp mặt rồi ít nhiều sẽ có chút cảm tình, mẹ Chương biết rõ nhất. Dòng xe cộ đông đúc.
Mẹ Chương siết chặt lòng bàn tay, dùng hết can đảm đâm sầm vào một chiếc. … Lát sau, tiếng phanh gấp đột ngột vang lên.
Khung cảnh tràn ngập màu đỏ tươi. Kính chắn gió ô tô lấm tấm toàn là máu.
Mẹ Chương ngã xuống, lòng bàn tay co quắp yếu ớt mở ra… Trong lòng bàn tay bà có một tờ giấy ghi hai số điện thoại.
Một là của Chương Bách Ngôn. Một là của Lục U.
Khi người qua đường vây quanh, bà nôn ra máu, nói năng mơ hồ: “Con trai tôi… Con dâu… Muốn gặp… Gặp Tiểu Hồi.”
Diệp Hồi… Diệp Hồi.
Người phải trở về không chỉ có Diệp Bạch, mà còn có con trai của bà…Niềm hạnh phúc của Bách Ngôn, nụ cười của Bách Ngôn, và cuộc sống lẽ ra Bách Ngôn phải có.
Bách Ngôn, đây là điều cuối cùng mẹ có thể làm cho con.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!