Yêu cầu của Hoắc Doãn Tư rất hợp tình hợp lý. An Nhiên không tìm thấy lý do để từ chối.
Chỉ là, tối hôm qua bọn họ mới xảy ra quan hệ.
Tóm lại là không được tự nhiên.
An Nhiên đổi giày, đi về phía phòng ngủ: “Tôi đi thăm Lâm Hi.”
Lúc đi ngang bàn ăn, cô cúi thấp đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Hoắc Doãn Tư. Đi vào trong phòng ngủ, cô mới phát hiện trái tim mình đang đập thình thịch lên.
Lâm Hi đang ngủ say sưa.
An Nhiên ngồi xuống, ngắm khuôn mặt ngủ say của con trai, mới bình tĩnh hơn một chút.
Phòng ngủ mở cửa, Hoắc Doãn Tư đi vào trong.
An Nhiên muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không nói ra. Thím Lâm còn đang ở trong nhà, cô sợ làm cả hai đều khó coi.
Hoắc Doãn Tư đi đến bên cạnh cô.
Anh hơi cúi người, gần như là kề sát cô. Có điều, anh không làm gì quá mức, chỉ vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Hi giống cô, cảm giác ấm áp…
Ngón tay thon dài của anh thỉnh thoảng chạm vào cô.
An Nhiên muốt rút tay lại.
Hoắc Doãn Tư cũng không ngăn cản. Anh cười khẽ bên tai cô: “Tối hôm qua ngủ một đêm với anh, sao nào, sao bây giờ lại có gánh nặng tâm lý? Tối hôm qua cô An phóng đãng lắm mài”
An Nhiên nóng cả mặt.
Nhưng cô không muốn mình ở thế yếu, phản bác: “Chỉ là chuyện thân thể thôi, tổng giám đốc Hoäc vẫn còn nhớ đấy hả!”
Hoắc Doãn Tư thế mà lại gật đầu: “Ừ, anh rất nhớ.”
Hơi thở nóng rực của anh phả bên tai cô, không biết xấu hổ mà nói: “Chúng ta từng tuổi này rồi, ai cũng có nhu cầu, đúng không?”