Trương Sùng Quang đứng trong cảnh chạng vạng nhìn bóng lưng của cô.
Một lúc sau anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn tầng ba.
Tâng ba, Bạch Khởi đứng ở ban công, cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng với xanh nhạt, cùng với chiếc quần bò cũ… Nhìn trẻ trung gọn gàng, lại cũng có chút trưởng thành và quyến rũ.
Niềm tin kiên định ban đầu của Trương Sùng Quang đã có chút lung lay.
Ít nhiều gì lúc trước anh cảm thấy Hoắc Tây yêu mình sâu đậm, nên cả đời này sẽ không yêu ai khác.
Cho dù là cô bên cạnh Bạch Khởi cũng xem như là tạm bợ.
Nhưng Bạch Khởi trong cảnh chiều hoàng hôn lại khiến người ta không rời mắt được, lại còn có một loại cảm giác trách trời thương dân,
Đối lập lại là, toàn thân Trương Sùng Quang đều là khí thế tàn bạo, tràn ngập mùi tiền.
Lần đầu tiên anh lại không tự tin như thế. Nhìn một hồi lâu anh mới mở cửa xe lên xe rồi lái xe rời khỏi… Hoắc Tây từ từ lên lầu.
Bạch Khởi nghe tiếng bước chân quay đầu lại nhìn cô, Hoắc Tây khẽ nói: “Rất thuận lợi, chỉ cần… chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp để ở một mình.”
Bạch Khởi không lên tiếng, không có người đàn ông nào không buồn cả.
Có lẽ Hoắc Tây cũng không thoải mái nên không nhắc đến chủ đề này nữa, cô quay về phòng ngủ nhìn thấy Miên Miên vẫn ôm lấy chú chó đó, quả thật là yêu không rời tay.
Hỏi mới biết chú chó này tên Tiểu Quang. Cô nghĩ: [Trương Sùng Quang cố ý nhỉ.]
Trương Sùng Quang không cần kiện cáo Hoäc Tây ngay lập tức, về mặt tranh giành con cái thì trẻ em chưa đủ ba tuổi sẽ ở cùng với bên nữ, anh rất đủ kiên nhẫn để đợi.
Nhưng mọi người đều sống ở thành phố B, tóm lại sẽ thỉnh thoảng đụng mặt nhau.
Có khi ở nhà họ Hoắc, cũng có khi gặp phải nhau ở bên ngoài, Hoắc Tây quay về văn phòng luật làm việc, ít nhiều gì vào lúc xã giao cũng sẽ gặp Trương Sùng Quang… Bên cạnh anh lúc nào cũng có phụ nữ tới lui đi cùng, có thể thấy đều là những nữ minh tinh có giá trị khá cao thuộc hạng hai hạng ba, cũng không biết là vì để chọc giận Hoắc Tây hay là thế nào, tóm lại là khá phô trương.
Hoắc Tây cũng lười để ý đến.
Hôm nay cô đang ký giấy tờ với văn phòng luật, công việc trong ba năm nay cô hầu như không hỏi han gì.
Trở lại công việc rất nhiều. Thư ký gõ cửa: “Luật sư Hoắc… Tổng giám đốc Trương tìm cô.” Hoắc Tây dừng bút lại, ngước mắt lên: “Trương Sùng Quang?”
Thư ký biết quan hệ giữa bọn họ, hơn nữa, địa vị của Tổng giám đốc Trương như vậy nên cô ấy không dám nói thẳng tên mà chỉ mỉm cười gật đầu
Hoắc Tây lại cúi đầu xuống: “Để anh ấy vào đi.”
Thư ký đi gọi người thì rất bất ngờ, khi Trương Sùng Quang đi vào không chỉ có một người, mà bên cạnh còn có một nữ minh tinh.
Tuần trước còn đi tiệc xã giao với anh được đăng lên báo, làm ầm có vẻ chấn động.
Anh vừa đi vào liền quan sát phản ứng của Hoắc Tây.
Hoắc Tây lại chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại cúi đầu xuống đọc văn kiện, cô hỏi bừa một câu: “Là muốn soạn thảo thỏa thuận hiền hôn nhân sao?”
Nữ minh tinh hơi lo lắng, cô ta muốn gả nhưng Tổng giám đốc Trương chẳng hề có ý đó.
Chỉ là cô ta cầm tiền rồi đến để lấy lệ thôi.
Trương Sùng Quang ngồi trên sofa, thư ký pha cho anh một ly cà phê, sau khi uống một ngụm anh nói: ‘Không phải, tôi đến để hỏi quyết định của em.”
Hoắc Tây đặt bản văn kiện xuống, cô nhìn anh, phải một lúc lâu mới nặn ra được một câu: “Tông giám đốc Trương có thành ý quá, dẫn phụ nữ chạy đến đây để hỏi tôi có bằng lòng theo anh hay không? Sao, có phải sau khi sinh một đứa con, thì giá trị thân thể của tôi trong mắt anh chính là bị giảm xuống thành ra như vậy, chẳng có ai cần phải không?”
Đương nhiên không phải…
Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây, quả thật là sắp bốc hỏa rồi.
Cô đã từng sinh con, nhưng lại nữ tính hơn so với lúc trước, lúc này mặc đồ công sở nên không nhìn ra được, nhưng mấy lần trước gặp cô đều mặc váy, đường cong mềm mại đâu ra đấy đó quyến rũ chết người.
Anh khao khát cô là…
Giọng anh hơi khàn: “Quyết định của em?”
Hoắc Tây lại bắt đầu đọc văn kiện của mình khẽ nói: ‘Không phải nói rồi sao, kiện ra tòa đi.”
Thật tế giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.