“Hoắc Tây, rốt cuộc em có trái tim hay không?”
Hoắc Tây thu ánh mắt lại đồn lên khuôn mặt anh.
Trương Sùng Quang lại châm thêm điếu thuốc, sau khi anh cụp mắt xuống hít vài hơi rồi bình tĩnh nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn không ra làm sao cả: “Tôi… có thể… không tính toán những năm vừa qua.”
Anh dùng hết tất cả tự trọng của đàn ông để thốt ra những lời này.
Ba năm trước anh có hôn ước với Hoắc Tây, mấy năm nay cô sớm tối bên nhau với Bạch Khởi, giống như với việc vợ mình theo người khác, anh không muốn suy nghĩ bọn họ có phát sinh quan hệ thân mật hay không, đã xảy ra bao nhiêu
lần, chỉ nghĩ thôi đã khiến anh không chịu đựng nổi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp, anh nói với Hoắc Tây là… không tính toán.
Hai bên đều im lặng một khoảng dài.
Cuối cùng thật lâu sau Hoắc Tây mới nói: “Trương Sùng Quang, anh có biết anh đang nói gì không?”
Dĩ nhiên là anh biết. Hoắc Tây cụp mắt xuống: “Đáng tiếc là tôi không muốn, quá khứ là quá khứ.” Cô nói xong thì quay đầu rời đi, nhưng Trương Sùng Quang gọi cô đứng lại.
Anh nói: ‘Hoắc Tây, vậy chúng ta nói về chuyện quyền nuôi dưỡng Miên Miên đi”
Hoắc Tây đột ngột xoay người lại.
Trương Sùng Quang đang hút thuốc, đầu ngón tay dài đang kẹp lấy điếu thuốc, anh nheo mắt lại, dáng vẻ rất thu hút người khác.
Nhưng trong mắt cô lại vô cùng đáng ghét.
Hoắc Tây lập lại lời nói của anh: “Anh muốn quyền nuôi dưỡng Miên Miên?”
“Đúng.”
Hoắc Tây cười rất thản nhiên, cô đi lên vài bước đến rất gần anh, gần đến mức hầu như có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, khoan khoái và nhẹ nhàng.
Tình yêu đơn thuần chính là như vậy.
€ô rời đi bao lâu thì cơ thể anh trống rỗng bấy lâu.
Ngay cả tự mình giải quyết dường như cũng không có.
Hoắc Tây không hề hay biết cô áp sát anh, hạ giọng xuống nói rất khẽ: “Sự cống hiến của anh chẳng qua chỉ là vài giây phút đó thôi, anh là người đau đớn đó sao? Anh là người nữa đêm pha sữa cho nó uống sao? Hay là anh là người mà ôm nó đi bệnh viện trong đêm khi nó ốm?”
“Trương Sùng Quang, không phải anh.”
“Dựa vào cái gì mà anh đòi Miên Miên.”
Khi cô lên án anh, trong giây lát anh muốn phản bác.
Anh muốn nói: [Nếu em không rời đi thì tôi vẫn luôn bên cạnh.]
Nhưng anh nghĩ, nói rồi thì sao, cô sẽ không nghe vì cô hận anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!