– Thua vào tay những kẻ yếu đó.
– Ha ha ha ha, đừng nói đùa nữa, ta sẽ thua vào tay đám yếu đuối người tầng dưới chót hả? Ngươi đừng nói chuyện cười thêm nữa, đồ yếu đuối đó ta tùy tiện giết vài chục ức, vài trăm ức, vài ngàn ức cũng không thành vấn đề.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cất tiếng cười to, nói:
– Lục Nguyên, ngươi đừng vùng vẫy hấp hối nữa, ta là vô địch vạn cổ.
– Vậy sao?
Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên hư không, vận mệnh thiết tắt tản ra hướng trung ương thiên triều, thậm chí là toàn thế giới.
– Mọi người tầng dưới chót, ta tên là Lục Nguyên, thần vận mệnh, chủ đại đạo, hãy đem nỗi thống khổ bị thái cổ vương triều thống trị nói cho ta biết, giao tin tưởng của các ngươi cho ta, từ ta giải quyết mọi thứ, trả lại cho các ngươi sự tự do.
Thanh âm truyền khắp vạn cổ trời xanh, xuyên qua vô số mặt đất.
Giờ phút này, bầu trời, mặt đất, trời sao, vân vân, hằng hà sa số, ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức người nghe thấy câu nói đó, dường như cảm thấy trong câu nói chân thành đáng tin, cũng vì hơn bốn trăm năm nay chính sách của thái cổ vương triều quá tàn bạo, vô số người lựa chọn tương tự.
– Thần vận mệnh, chủ đại đạo, chúng ta tin tưởng ngươi!
– Chúng ta tin tưởng ngươi!
– Chính sách tàn bạo như vậy chúng ta không thể chịu nổi nữa!
– Chúng ta muốn tự do!
– Chúng ta không muốn bị thái cổ vương triều áp bức nữa.
– Trả lại tự do đi!
Ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức sinh linh đang ầm rống. Từ tác dụng của vận mệnh thiết tắt, ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức thanh âm vang vọng bên người Lục Nguyên, vang bên tai Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười to nói:
– Vậy mà đã muốn đánh bại ta hả? Không biết lượng sức, cực kỳ không biết lượng sức!
Gã định cười giễu Lục Nguyên nhưng phát hiện sức mạnh toàn thân đang thay đổi, dù là chất hay lượng đều đang thoái hóa. Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, là lần đầu tiên trong hơn bốn trăm năm nay, Thái Cổ chủ vĩnh hằng vĩnh viễn không kinh ngạc, vĩnh viễn vô địch giờ thì luống cuống.
– Có chuyện gì? Chuyện gì vậy? Lục Nguyên, ngươi làm trò gì, tại sao lực lượng của ta giảm sút? Tại sao chất lượng sức mạnh của ta thụt lùi?
Thái Cổ chủ vĩnh hằng hét to:
– Tại sao!?
– Tại sao hả? Ta đã nói rồi, ngươi thất bại ở chỗ bỏ mặc lực lượng thấp hèn, ngươi dùng chính sách tàn bạo, bạo ngược ở bất cứ phương nào trong thiên địa. Hàng ức sinh linh trong cõi trời đất chịu ngươi hành hạ lâu rồi nên mới như vậy.
Toàn thân Lục Nguyên toát ra màu sắc vận mệnh:
– Vĩnh hằng chi môn đúng là lực lượng vĩ đại nhất trong trời đất, dù là sức mạnh gì cũng không sánh bằng. Nhưng khi trong trời đất chín phần chín sinh linh phản đối ngươi, lợi dụng sự phản đối này, vận mệnh thiết tắt có thể tước đoạt vĩnh hằng chi môn của ngươi, lực lượng vĩ đại nhất thua ở lực lượng thấp hèn nhất.
– Cái này giống như ngươi ở trên biển trôi nổi, dù là thuyền tiên tiến nhất, nếu nguyên biển rộng mỗi một giọt nước đều phản đối ngươi, vậy ngươi sẽ bị cắn nuốt mà thôi.
– Cũng có thể nói như vậy, vĩnh hằng chi môn là mẫu, là phụ của thiên địa, vạn vật từ nó mà sinh, từ nó mà diệt. Ngươi lợi dụng vĩnh hằng chi môn không sao cả, nhưng ngươi khiến tất cả sinh linh trong thiên địa đều phản đối ngươi, tương đương với con cái vĩnh hằng chi môn phản đối, lúc này ta dùng vận mệnh thiết tắt đương nhiên có thể phóng thích ra vĩnh hằng chi môn sớm không muốn hợp tác cùng ngươi.
*Bùm!*
Chủ vĩnh hằng trong người Thái Cổ chủ vĩnh hằng bay ra ngoài.
Chủ vĩnh hằng hoàn toàn là vô địch, nhưng bây giờ Thái Cổ đã không phải là chủ vĩnh hằng.
Giờ phút này vô số sinh linh đều ủng hộ Lục Nguyên, hăn đại biểu là ý chí của chúng sinh, vậy nên vĩnh hằng chi môn bay và trong người hắn. Vận mệnh thiết tắt, đạo tự phân thân lập tức vận chuyển đấu với vĩnh hằng chi môn, dần dần ba cái hình thành quan hệ tam giác.
Lục Nguyên cảm giác thực lực đang không ngường tiến bộ, đã vượt qua hai mươi kỷ nguyên, tới hai mươi mốt kỷ nguyên trước sau chưa ai làm được.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng, không, bây giờ nên gọi là chủ thái cổ văn minh, thực lực của gã bởi vì vĩnh hằng chi môn tách khỏi cơ thể mà không ngừng tuột xuống, xuống dốc đến mười sáu kỷ nguyên.
– Lực lượng của ta, lực lượng của ta, vĩnh hằng chi môn là lực lượng của ta, trả lại lực lượng của ta đây, vĩnh hằng chi môn, ngươi mau trở về!
Gã bỗng mất đi lực lượng cực kỳ khổng lồ, sắp phát cuồng. Vĩnh hằng chi đao của gã bởi vì mất đi vĩnh hằng chi môn mà thành mảnh vụn, không còn tồn tại.
Lục Nguyên nhìn hướng chủ thái cổ văn minh, nói:
– Thái Cổ, trận chiến này ngươi thua, thua ở chính sách tàn bạo và bạo ngược của mình, thua ở dưới vận mệnh hư vô, thua ở dưới kiếm của ta.
Trận chiến này thật ra là nguyên thế giới đấu với Thái Cổ chủ vĩnh hằng, thế giới nghịch gió không còn thổi về hướng gã nữa.
Lục Nguyên đánh ra một kiếm.
Một kiếm này đơn giản không có gì khác lạ.
Một kiếm này không có bất cứ thay đổi gì.
Một kiếm đâm xuyên qua trái tim chủ thái cổ văn minh, cắt đứt sự sống, đánh nát gã.
Chủ thái cổ văn minh, kiêu hùng làm nhiều việc ác cuối cùng chết dưới kiếm của Lục Nguyên.
Thắng! Rốt cuộc thắng!
Đấu với chủ thái cổ văn minh lâu như vậy cuối cùng đã thắng!
Không dễ dàng a!
Lục Nguyên thở ra một hơi, nhìn bầu trời. Mây trời thật trắng, bầu trời thật xanh, ánh nắng rực rỡ.
Tâm tình của Lục Nguyên cũng rạng rỡ.
Thắng!
Lục Nguyên ngửa đầu nhìn trời, bầu trời rất xanh, mây rất trắng.
Bầu trời thật giống như lúc mình mới đến Hoa Sơn, lần đầu tiên nhìn lên trời.
Hoảng hốt như đã là một luân hồi.
Xung quanh tĩnh lặng.
Mọi người xung quanh không ngờ có kết quả như vậy.
Thái Cổ dường như vĩnh hằng bất bại, vĩnh viễn vô địch. Lực lượng của gã khiến trời đất sụp đổ, hùng vĩ khiến kỷ nguyên run rẩy.
Nhưng người như vậy, đã thua.
Nếu là thua ở dưới tay Lục Nguyên dung hợp vận mệnh và đạo tự phân thân thì mọi người có thể chấp nhận kết quả đó.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Kết quả là vô số sinh mệnh hạ đẳng nhất đấu tranh, Lục Nguyên thu gom chúng lại khiến vĩnh hằng chi môn tách khỏi Thái Cổ cuối cùng sinh ra kết quả như vậy, làm Thái Cổ chủ vĩnh hằng muôn đời kiêu hùng nuốt hận dưới kiếm của hắn.
Vĩnh hằng và ti tiện!truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y.y
Một là mạnh vô hạn, một là tầng dưới chót nhất tùy tiện bóp nát.
Lại có thể khắc chế lẫn nhau.
Thật là không nói nên lời.
Làm sao chịu nổi.
Lục Nguyên thở dài, nói:
– Nếu đã đánh trận chiến này đến mức độ như vậy, cũng tới lúc nên kết thúc rồi.
Kiếm của Lục Nguyên trở vào vỏ, hắn không định dùng kiếm. Tùy tay búng một cái, thực lực của Lục Nguyên đã trên cả Thái Cổ chủ vĩnh hằng, búng một chỉ, phòng ngự siêu cường của chủ phật cổ văn minh, phòng ngự mà chủ võ cổ văn minh tấn công cỡ nào cũng không phá đã tan vỡ.
Chủ bất tử văn minh muốn trốn, Lục Nguyên bắn một chỉ, mới rồi vẻn vẹn là một chỉ, còn bây giờ một chỉ lại là kiếm chỉ.
Xoẹt, chủ bất tử văn minh thành đoàn máu, nhưng phía xa xuất hiện một chủ bất tử văn minh nữa, đó là bất tử thân của gã.
Ánh mắt Lục Nguyên nghiêm túc hơn chút, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ.
Đôi tay thành kiếm chỉ.
Không ngừng búng kiếm chỉ.
*Vèo vèo xoẹt xoẹt*
Mười kiếm chỉ bắn ra.
Chủ bất tử văn minh cuối cùng đã chết, gã bất tử là vì có bản lĩnh khá đặc biệt, có thể trong khoảng thời gian ngắn bảy lần không chết, đến lần thứ tám thì chết thật. Lúc trước trong trời đất, bao gồm kiếm cổ năm đó và Tổ Long, không một ai có bản lĩnh trong thời gian ngắn giết chết gã tám lần. Năng lực cỡ Thái Cổ làm được điều này thì chủ bất tử văn minh dứt khoát đầu hàng ngay.
Bây giờ Lục Nguyên cũng có năng lực này.
Cho nên gã được gọi là chủ bất tử văn minh chớp mắt đã chết.
Chủ tiên cổ văn minh giật nảy mình, khi gã kinh ngã thì Yến Thương Thiên một kiếm xuyên qua trái tim gã.
Yến Thương Thiên lạnh lùng nói:
– Ngươi không nên phân tâm, nhưng nói đi phải nói lại, nếu ta là ngươi cũng sẽ phân tâm.
Chủ tiên cổ văn minh mang theo chút tiếc nuối tan vỡ thành mảnh vụn, tan thành mây khói.
Lúc này bên Vĩnh Hằng Thiên Cung mặc dù người đông thế mạnh, nhưng sự thật là đã thua. Bọn họ không có đấu chí gì, thật nhiều người liền bỏ vũ khí xuống.
– Chúng ta đầu hàng.
– Chúng ta đầu hàng.
Chuyện tiếp theo không cần Lục Nguyên quan tâm.
Chuyện kế tiếp là hợp nhất tù binh, đem kẻ nặng mùi máu và giết nhiều người phản hoang đảng, vẽ đường cho hươu chạy, tập thể giết ngay tại chỗ. Còn những người ở thái cổ vương triều tìm đường sống thì không khó xử. Đây là việc cần tỉ mỉ, loại chuyện như vậy tất nhiên là giao cho chủ pháp cổ văn minh, chủ võ cổ văn minh.
Còn có một chuyện, đó là lập lại kiếm cổ văn minh.
Vốn là kiếm chi văn minh giờ đương nhiên phải lập lại kiếm cổ văn minh, dù gì lực lượng hiện tại của kiếm đạo quá mạnh. Có một người trước không ai sau cũng không có ai, niệm thiên địa chi ưu ưu, độc bi thương mà khóc hạ. Còn có Yến Thương Thiên mười tám kỷ nguyên, thêm vào Chu Thanh Huyền mười bảy kỷ nguyên.
Cổ văn minh khác không sánh bằng được.
Lục Nguyên tiện tay xẹt kiếm, Dưỡng Ngô thần kiếm quay vào vỏ.
– Yến sư huynh, kiếm cổ xây dựng lại nhờ vào huynh vậy.
Yến Thương Thiên cũng vung kiếm quay vào vỏ, lạnh nhạt nói:
– Ta không có hứng thú.
Nói xong y bay đi xa, vậy cũng bình thường, Yến Thương Thiên không tình không ái, không có con cái, yêu chỉ có kiếm, người như vậy sao có hứng thú lập lại kiếm cổ văn minh rắc rối. Khi kiếm cổ văn minh thật sự lập lại kêu y trở về chỉ dạy chút, ngẫu nhiên nhắc nhở hậu bối thì còn được.
Lục Nguyên nhìn hướng Chu Thanh Huyền.
Chu Thanh Huyền đang kéo nhị hò, thanh âm ưu thương, nói:
– Ngươi tìm kẻ khác đi.
Bất đắc dĩ a, Lục Nguyên mới phát hiện, làm Vĩnh Hằng Chi Chủ sau, thật ra thì cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, tỷ như hiện tại, vô luận là Yến Thương Thiên vẫn là Chu Thanh Huyền, cũng chẳng muốn đi làm trọng lập Kiếm Cổ Văn Minh cụ thể hạng mục công việc. Lục Nguyên chỉ có đem giơ tay lên, trong nháy mắt đem Loan Loan cùng Sư Phi Tiên tăng lên tới một kỷ nguyên thực lực, thật ra thì nàng Mộng Thủy môn hai người thực lực cũng tương đối tiếp cận với một kỷ nguyên, Lục Nguyên mới có thể như vậy trực tiếp tăng lên.
Bầu trời sắp sửa giáng xuống Thiên Kiếp, Lục Nguyên dài quát một tiếng: “Thiên Kiếp thối tán.”
Oanh kích!
Thiên Kiếp thật đúng là lúc đó thối tán.
Đây chính là vượt qua Hoang Cổ sức mạnh to lớn, có thể đem Thiên Bảng đệ nhất thứ hai Loan Loan cùng sư phi oản trực tiếp đề thăng làm một kỷ nguyên, bên cạnh không biết bao nhiêu người nhìn ngây người mắt, quá mạnh mẻ sao. Thật ra thì Lục Nguyên cũng biết, liền là mình chuyện như vậy cũng không thể có thể làm nhiều, bởi vì… này vi phạm thiên địa ý chí.
Chính là không có cách nào, không đề cập tới thăng các nàng hai người tới một kỷ nguyên, Kiếm Cổ Văn Minh trọng lập phiền toái sự tình thật không có người đi làm, Lục Nguyên bản thân là lười làm.
Loan Loan cùng Sư Phi Tiên cũng ở vào vui mừng trong, do Thiên Bảng đầu sỏ lên tới một kỷ nguyên, cảm giác như vậy có thể hoàn toàn bất đồng.
Lục Nguyên đối với các nàng hai người nói: “Kiếm Cổ Văn Minh trọng lập liền giao cho các ngươi đi làm.”
“Dạ.” Loan Loan cùng Sư Phi Tiên đến không phản đối làm loại chuyện này, thật ra thì lấy thực lực của các nàng muốn nặng đứng thẳng Kiếm Cổ Văn Minh cũng quả thật không thể, nhưng là bối cảnh quá lớn, có Lục Nguyên này tôn siêu cấp lớn thần ở, người nào dám đắc tội các nàng hai người, vậy thì thật là cảm giác mình sống được mệnh dài không sai biệt lắm.
Bụi bặm, rốt cục chậm rãi rơi định.
Đến đây sau, thiên hạ thái bình.Trong thiên địa, có năm Đại Cổ Văn Minh.
Trong đó, lấy Kiếm Cổ Văn Minh cầm đầu, còn lại bốn Đại Cổ Văn Minh, theo thứ tự là Pháp Cổ Văn Minh, Vũ Cổ Văn Minh, long Cổ Văn Minh, Phượng Cổ Văn Minh.
Thứ ba còn lại là hơn hai mươi một loại Văn Minh. Từng cái Văn Minh cũng có một đoạn thống trị khu vực.
Đồng thời, bởi vì tại chiến Hoang Cổ trận chiến ấy đụng phải tầng dưới chót nhất lực lượng, khiến cho đương nhiệm Văn Minh cũng không dám xem nhẹ tầng dưới chót lực lượng, đối xử tử tế tầng dưới chót.
Đồng thời, Hoang Cổ bị giết một năm kia, xưng là mới kỷ Nguyên Nguyên năm.
Kỷ nguyên mới năm năm, Lục Nguyên bố trí Tru Ác Bảng.
Thiết kế tiếp phân thân ở nơi đâu, chỉ cần có ác chuyện, ác chuyện tới đạt nhất định ngang cấp cùng có thể tới báo.
Sau đó lấy cái này phân thân đi trước tru diệt.
Đến đây sau, thiên hạ ác nhân giảm đi.
Tru Ác Bảng kinh hãi ác nhân tâm, thiên hạ người, phần lớn người vỗ tay khen hay.
Trong thiên địa, chánh khí hơi bị nhất thanh
Kỷ nguyên mới mười năm, Lục Nguyên cùng Vân Tụ Tuyết sinh hạ một đứa con, tên là Lục Vân.
Kỷ nguyên mới mười lăm năm, Lục Nguyên cùng Vân Tụ Tuyết sinh hạ một nữ, tên là Lục Chỉ Đãng.
Vừa, Lục Nguyên cùng Chung Linh, Tiểu Thanh quan hệ ám muội.
Đây là kỷ nguyên mới hai mươi năm một cái mùa xuân.
Vực Ngoại.
Trên một ngọn núi.
Trên cỏ.
Một người thanh niên đang nằm ở trên cỏ, người thanh niên này nằm địa Phương Chính tốt có chút bóng cây, người thanh niên này phía trước có một cái khe núi, khe núi trong có con cá sung sướng động lên, cái này trước người thanh niên có một cây cần câu, thanh niên ở câu cá, nhưng hiển nhiên thanh niên này câu cá tài nghệ rất thành vấn đề.
Cá vẫn không mắc bẫy, thanh niên này đến cũng không gấp, không biết do chỗ làm ra rồi một bình rượu, có két có vị uống lên.
Rượu mùi vị không tệ, thanh liệt sướng miệng.
“Rượu ngon.” Thanh niên này động ba hạ đầu lưỡi, rượu có chút lưu tại hạ ba thượng.
“Nếu chút ít nhắm rượu món ăn là tốt.” Thanh niên này lẩm bẩm nói.
“Nhắm rượu món ăn tới.” Một giọng nói nói. Nói.
“Thỏ nướng, nướng tốt thỏ tới.” Khác một giọng nói truyền đến.
Một cái mặt như quân tử thanh niên, cùng một cái mập mạp thanh niên, hai người do xa quá gần.
Ở mập mạp thanh niên phía sau, khiêng ba con mới nướng tốt thỏ.
Mập mạp thanh niên ngồi xuống sau, ném một con cho vừa bắt đầu lười nhác thanh niên, một con mặt như quân tử thanh niên, về sau mới lên tiếng: “Lục Nguyên, ngươi nói ngươi hiện tại cũng là trên đệ nhất thiên hạ người, tái sao không đi làm vài ngày hạ đệ nhất thiên hạ người ứng với làm chuyện, tỷ như đem vô số muội tử, tỷ như thành lập cường đại nhất vương triều, tỷ như đi luyện cái gì tuyệt thế thần công.”
Cái kia lười nhác thanh niên cười cười: “Diệp Viên ngươi chết tên mập, nếu như ngươi là trên đệ nhất thiên hạ người, ngươi có thể hay không đi làm những chuyện này?”
“Nói nhảm, dĩ nhiên sẽ không, ta cũng không phải là rỗi rãnh e rằng hàn huyên, có thời gian này, hảo hảo ăn bỗng nhiên thịt nướng, uống bỗng nhiên rượu ngon nhiều mỹ.” Mập mạp thanh niên nói.
Thanh niên lười biếng nhún vai hời hợt nói:
– Đúng vậy, huynh sẽ không, ta tất nhiên cũng như vậy.
Thanh niên mặt như quân tử cười bảo:
– Ta từng nghe qua một câu chuyện, có người đánh cá trừ đánh cá ra thì ngủ nướng, có người hỏi tại sao hắn không cố gắng? Người đánh cá hỏi lại, cố gắng làm cái gì? Cuối cùng mới phát hiện cố gắng hơn nữa, có quyèn to chức cao giàu có nhiều hơn thì chỉ là lười biếng sưởi nắng mà thôi. Lục Nguyên, ngươi chính là người đánh cá đó, luyện công phu lâu như vậy, kết quả như mười tuổi tránh ở một góc ngủ nướng, uống say.
Thanh niên lười biếng hời hợt nói:
– Đây chính là một luân hồi.
Đúng vậy, luân hồi.
Mình vốn là không có chí lớn gì, không ngừng liều mạng chỉ vì bảo vệ, cuối cùng mình rốt cuộc bảo vệ tất cả những gì muốn bảo vệ.
Bây giờ là lúc mình làm biếng rồi.
Bầu trời thật xanh, mây rất trắng, tựa như lúc mình là thiếu niên.
Tiếc rằng sư phụ Lý Nguyên Bạch vĩnh viễn ra đi, vận mệnh của mình có thể kéo lại người sự sống đã tận, nhưng người chết lâu thì không thể kéo trở về. Thật ra cũng không sao, sống chết có số, đâu thể quan tâm nhiều như vậy.
Sảng khoái uống rượu, tự do ngủ.
Giấc mơ lớn nhất trong đời rốt cuộc thực hiện, an nhàn.
HẾT