Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1142: Cuộc chiến cuối cùng


Nhưng người thứ nhất gã muốn giết chết không phải là hai người này.

Hai người này tài năng có hạn, thiên phú có hạn, giết sớm với giết muộn có gì khác biệt không?

Thái Cổ chủ vĩnh hằng luôn đuổi theo Tổ Long, gã là thiên tài vĩnh hằng, mặc dù chưa là đối thủ của Thái Cổ chủ vĩnh hằng nhưng vẫn hơi có chút tài năng, cho nên cần trước tiên đánh chết gã. Thái Cổ chủ vĩnh hằng dùng giai đoạn bảy vô chi tốc độ đuổi theo Tổ Long, một đao chém ra. Tổ Long cũng lấy trường đao chặn một đao của Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Vĩnh hằng chi đao va chạm với tổ chi đao.

*Bùm!*

Tổ Long bị đánh văng ra.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng lập tức đuổi theo, một đao tiếp nối một đa. Tổ Long chỉ đành liên tục đón đỡ, hai người chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Chủ phượng cổ văn minh và chủ pháp cổ văn minh muốn xen vào giúp đỡ nhưng đã bị trọng thương, lại thêm tốc độ công kích của Thái Cổ chủ vĩnh hằng quá nhanh, bay thẳng phía xa, phút chốc họ không nhúng tay vào được.

Chiêu thứ bốn mươi bảy!

*Bùm!*

Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra chiêu thứ bốn mươi bảy.

Lúc trước lần đầu tiên Tổ Long đấu với Thái Cổ chủ vĩnh hằng tới bốn mươi chiêu thì thua chạy trốn, hiện tại đã đến chiêu thứ bốn mươi bảy. Thực lực của Tổ Long tiến bộ rồi ư? Không, không đúng, chủ phượng cổ văn minh và chủ pháp cổ văn minh đều thấy mặt Tổ Long trắng bệch, là trạng thái sự sống sắp tận.

Sự sống Tổ Long sắp tận, gã sẽ chết!

Chiêu thứ bốn mươi bảy, đánh ra một chiêu nữa là sẽ đánh chết Tổ Long.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng vác vĩnh hằng chi đao trên vai, nói:

– Trước tiên chấm dứt Tổ Long đã rồi đến pháp cổ hay phượng cổ đây? Trước tiên là chủ pháp cổ văn minh đi, làm đối thủ nhiều năm như vậy, trước tiên đưa ngươi lên đường. Tất cả các ngươi tấn công vào Vĩnh Hằng Thiên Cung, vậy nhân tiện chết hết đi, sau này trên thế giới không còn loạn đảng, thái cổ vương triều ta thống trị vĩnh viễn.

Tổ Long sắp chết.

Xem ra trận chiến này sẽ là Thái Cổ chủ vĩnh hằng triệt để chiến thắng đặt dấu chấm hết. Đám pháp cổ lòng xẹt qua tuyệt vọng. Dù là Yến Thương Thiên, Thường Nga, chủ võ cổ văn minh vốn đánh rất hăng nay lòng trầm xuống, nguy rồi, tương đối thì địch thủ của họ tăng vọt khí thế.

Tổ Long thở dài, không ngờ sẽ chết tại đây.

Mình một đời kinh tài tuyệt diễm, sáng tạo không biết công pháp kinh điển, bị người gọi là thiên tài vĩnh hằng, trước nay đều là tiêu điểm chú ý, một đường vô địch. Thực lực năm đó e rằng xấp xỉ với chủ kiếm cổ văn minh được gọi là thiên thượng thiên hạ đệ nhất, kết quả bây giờ sắp chết.

Tổ Long thở dài, sự sống đã tận.

– Vận mệnh của ngươi sự sống chưa dứt, vận mệnh trường hà, hãy cho kẻ sắp chết hy vọng đi.

Một thanh âm chợt vang lên, phát ra từ hư không mang theo ánh sáng vận mệnh vô tận rơi xuống người Tổ Long. Tổ Long lập tức phát hiện sự sống sắp tắt chợt nhảy lên, vốn tổ chi tiểu thiên thế giới hàn toàn sụp đổ bắt đầu hơi hồi phục. Mặc dù chỉ là biến đổi nhỏ nhoi nhưng đủ khiến Tổ Long thoát khỏi cái chết.

Cái này!

Tại sao có chuyện như vậy?

Trong cõi trời đất khi tiểu thiên thế giới của một người hoàn toàn vỡ nát thì văn minh cảnh chết chắc rồi.

Trước nay chưa từng ngoại lệ.

Vậy nên mới rồi Tổ Long cho rằng gã sẽ chết. Nhưng bây giờ có người từ chết hóa sống, tiểu thiên thế giới hoàn toàn vỡ nát có thể kéo trở lại, đây là thủ đoạn của ai?

Tổ Long bất giác ngẩng đầu, lúc này không chỉ là Tổ Long thôi, tất cả người khác cũng ngẩng đầu lên, bao gồm Thái Cổ chủ vĩnh hằng. Họ đều kinh ngạc kỳ tích này do ai làm được, Thái Cổ chủ vĩnh hằng không kiềm được cũng nghĩ như thế. Đám người ngẩng đầu trông thấy trong vận mệnh thông đạo Lục Nguyên từ từ đáp xuống.

Lúc này Lục Nguyên khác với trước.

Lúc này Lục Nguyên là hóa thân vận mệnh.

Lúc này Lục Nguyên là đại dạo ở.

Lúc này Lục Nguyên là nắm giữ vận mệnh thiên địa.

Hắn tu thành vận mệnh!

Hơn nữa không phải tu thành bình thường mà thật sự vận mệnh đại thành!

Thái Cổ chủ vĩnh hằng ngạc nhiên, lúc trước không ai biết Lục Nguyên tu thành sáu phần vận mệnh, bây giờ đã bổ sung thêm bốn phần vận mệnh thiết tắc, Thái Cổ cũng không biết. Vậy là lúc này thực lực của Lục Nguyên ở trên đỉnh cao Vĩnh Hằng Thiên Cung, tất cả mọi người biết hắn nắm giữ đạo tự mà bây giờ cũng khống chế luôn vận mệnh thiết tắt.

Trong cõi trời đất xếp hạng nhất là vĩnh hằng chi môn, hạng hai là vận mệnh thiết tắt, hạng ba là đạo tự phân thân.

Tức là nói bây giờ Thái Cổ chủ vĩnh hằng và Lục Nguyên một người có được vật hạng nhất, người kia có vật hạng hai và ba, sẽ là trận cân sức cân tài đây.

Quá tốt rồi!

Rốt cuộc có hi vọng, trước đó dù là tam sinh tam thế trận của Tổ Long, hay mọi người đến đấu trận cuối cùng nói trắng ra là dồn sức đi chịu chết thôi, không có một chút xíu hy vọng, bây giờ thì đã nhìn thấy một tia rồi. Ánh mắt mọi người đều nhìn hướng Lục Nguyên và Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Bây giờ Thái Cổ chủ vĩnh hằng khí thế toàn thân đã tới đỉnh cao.

Khí thế của Lục Nguyên cũng khá là ca, khí thế ở trên mười chín kỷ nguyên. Đến đây thì khí thế của Lục Nguyên cuối cùng đã có thay đổi cực lớn.

Tay Thái Cổ chủ vĩnh hằng ấn trên chuôi đao.

Tay Lục Nguyên ấn trên chuôi kiếm.

Khí thế va chạm.

Hai hai luồng gió cổ thế giới va chạm.

Luồng gió cổ thế giới nào đều có thể quét sạch một tiểu thiên thế giới, không, là mười cái, trăm cái tiểu thiên thế giới cũng không thành vấn đề.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng nhìn hướng Lục Nguyên, nói:

– Không ngờ ngươi tăng lên một chút, xme ra cuộc chiến cuối cùng sẽ thú vị hơn nữa, tiếc rằng chỉ có nhiêu đó thôi. Ta cảm giác được mặc dù khí thế của ngươi mạnh nhưng vẫn không bằng ta.

Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:

– Múa mép khua môi vô dụng thôi. Thái Cổ chủ vĩnh hằng, bây giờ lại lần nữa đấu đi, xem coi lần này là ai thắng ai thua.

Kiếm rút ra.

Đao cũng ra khỏi vỏ.

Hai người đều trong một phần ức giây cùng rút ra khỏi vỏ.

Đao là dao bá khí nhất, cái gì gọi là vương trong binh khí giờ thì chân chính thể hiện ra. Một đao kia bá khí bình thiên thu, định vạn cổ, diệt vạn hoang, trảm kỷ nguyên, phá diệt tất cả, không ai chặn được.

Kiếm là kiếm thẳng tắp nhất, cái gì gọi là quân tử trong binh khí, giờ thì thể hiện ra hết. Kiếm mang theo vô tận mỹ cảm, áo nghĩa vô cùng và vô tận lực lượng, tất cả đánh ra trong một kiếm. Đây là đao và kiếm giao phong, là cuộc gia chiến mạnh nhất, đánh đến cực kỳ kịch liệt.

Một chiêu, hai chiêu.

Mười chiêu, hai mươi chiêu.

Một trăm chiêu, hai trăm chiêu.

Đỉnh đầu Thái Cổ chủ vĩnh hằng sớm dựng lên vĩnh hằng chi môn.

Đỉnh đầu Lục Nguyên cũng sớm dựng vận mệnh thiết tắt và đạo tự phân thân.

Ba lực lượng mạnh nhất ở không trung kình nhau, Lục Nguyên liên tiếp đánh ra kiếm thập ngũ, một kiếm này là kiếm chung cực. Thái Cổ cũng sử dụng chiêu thức vô tận cường đại, rất nhiều chiêu thức cường dại đều lợi dụng vĩnh hằng chi môn làm vạn vạn cổ kỷ nguyên, học được chiêu thức mạnh nhất.

Lục Nguyên sử dụng là chung cực kiếm ý, là chiêu thức chỉ Kiếm Thần mới có.

Chung cực kiếm ý chứa trong một kiếm, ba ngàn kiếm cùng công kích! Ba ngàn kiếm cùng công kích khá là cường đại. Thái Cổ chủ vĩnh hằng cũng dùng nguyên bản chi đao ý. Nguyên bản chi đao ý là đao ý nguyên bản nhất, là trong nhiều kỷ nguyên cái thứ nhất kỷ nguyên sinh ra đao ý thứ nhất, vừa lúc ngang ngửa với chung cực kiếm ý.

Ba trăm chiêu, bốn trăm chiêu!

Vô biên chiến đấu, vô biên nhiệt huyết, vô biên năng lượng, một trận chiến này đặt ở bất cứ kỷ nguyên nào đều là cuộc chiến đỉnh cao nhất.

Kết quả của trận chiến này cuối cùng ra sao? Ai thắng ai thua?

Tất cả mọi người đều chú ý trận chiến, muốn xem kết quả.

Lục Nguyên biết giờ là giây phút liều mạng nên hết sức tập trung, có thứ gì dùng cái đó.

Chiến đấu giữa kiếm và phất trần vẫn đang tiếp tục.

Trận quyết đấu giữa Yến Thương Thiên và chủ tiên cổ văn minh mặc dù không kịch liệt bằng trận của Lục Nguyên, Thái Cổ chủ vĩnh hằng nhưng vẫn khá sôi nổi.

Kiếm có ý kinh yến kinh thế. Phất trần có đại đạo trong tay, như hồ sâu viễn cổ.

Hai người đấu ngang tay!

Trong khảnh khắc một phần ức giâến Thương Thiên kinh yến thần tiên nhất kiếm đâm trúng đâm trúng sườn trái chủ tiên cổ văn minh. Chủ tiên cổ văn minh bất giác thụt lùi nhiều dặm, nhớ lại cuộc chiến vừa rồi, không thấy gã có làm ra sai sót gì, tại sao bị Yến Thương Thiên thực lực yếu hơn đánh trúng một nhát? Quái lạ!

– Ngươi không đủ thành.

Yến Thương Thiên lạnh nhạt nói:

– Bình thường ngươi rất nghiêm túc nhưng bị cuộc chiến của Lục Nguyên đấu Thái Cổ hấp dẫn tinh thần. Mặc dù đó chỉ là một chút nhưng ngươi vẫn không đủ thành, thế là bị ta đâm trúng một kiếm.

Chủ tiên cổ văn minh ngơ ngác nhìn Yến Thương Thiên:

– Ngươi không một chút phân tâm ư?

Gã không tin, cuộc chiến Lục Nguyên đấu với Thái Cổ là kịch liệt nhấdt vạn kỷ nguyên cũng khó tìm, thế mà Yến Thương Thiên không chút phân tâm, sao có thể chứ?

– Đối với kiếm thành tâm, khi xuất kiếm là toàn tâm toàn ý, không hề phân tâm, ta luôn như vậy.

Yến Thương Thiên lạnh lùng nói:

– Nhắc một tiếng, nếu ngươi lại sơ sẩy không tập trung tinh thần vào chiến đấu thì trận này ngươi sẽ thua.

Yến Thương Thiên vuốt thân kiếm, kiếm thế mũi nhọn.

Chủ tiên cổ văn minh nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Yến Thương Thiên, đó là tuyệt đối toàn tâm toàn ý, vạn năm thành kiếm tâm. Chủ tiên cổ văn minh lần đầu tiên cảm thấy gã có thể thua, lúc trước gã chưa từng nghĩ mình sẽ thua.

Chủ tiên cổ văn minh không còn để ý trận chiến Thái Cổ đấu Lục Nguyên nữa, nếu còn phân tâm thì gã thật sự chết dưới kiếm của Yến Thương Thiên.

Đó là một kẻ điên dùng kiếm, thiên tài dùng kiếm, tuyệt đối cố chấp dùng kiếm, tuyệt đối đơn thuần dùng kiếm, thật ra nếu bàn về đơn thuần dùng kiếm thì Yến Thương Thiên càng trên cả Lục Nguyên.

Kiếm trung thiên!

Kiếm trung cực đoan!

Thiên chi kiếm! Vô song!

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Lúc này đao chiêu cùng kiếm chiêu dường như có vô tận biến đổi rồi lại như không có gì.

Dù là Thái Cổ chủ vĩnh hằng hay Lục Nguyên sớm đến cảnh giới biến phồn thành giản, giản tành phồn, giản phồn hợp nhất, vô giản vô phồn, vô nhân vô ngã.

Từng chiêu va nhau.

Năm trăm chiêu!

Năm trăm chiêu này dù là chiêu nào đặt ở bất cứ kỷ nguyên nào đều kinh động vô số chủ văn minh mười chín kỷ nguyên, siêu cấp cường chiêu.

Năm trăm chiêu đánh xuống.

Lục Nguyên thở hồng hộc.

Không sai, mặc dù hắn hấp thu vận mệnh thiết tắt cùng đạo tự phân thân, hợp nhất hai cái dung vào bản thân, nhưng vận mệnh thiết tắt xếp hạng hai, đạo tự phân thân hạng ba kết hợp lại ở lực lượng vẫn thua vĩnh hằng chi môn một khúc. Lục Nguyên dựa vào ba trăm chiêu thức cực hạn mới chống được năm trăm chiêu.

Bây giờ Lục Nguyên đã lộ rõ thế bại.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng cất tiếng cười to nói:

– Vĩnh hằng chi môn quả nhiên không uổng là chư thiên đệ nhất thần vật, dù là vận mệnh thiết tắt, đạo tự phân thân kết hợp đều phải thua nó. Lục Nguyên, phe này ngươi thua rồi.

Bây giờ gã đánh rất sung sướng, vĩnh hằng chi đao một đao nối tiếp một đao đánh ra.

Không cần nhiều màu mè, gã từng đao chặt xuống.

Cho dù có dung hợp vận mệnh thiết tắt, đạo tự phân thân thì thực lực của Lục Nguyên vẫn phải thua sao?

Nếu mà Lục Nguyên thua thì lần này mọi người đều thua hết.

*Bùm!*

Thái Cổ chủ vĩnh hằng chém ra một đao vắt ngang thiên địa. Lục Nguyên đỡ được nhưng bị quét đến xa xa, hiện tại pháp lực của hắn đã tiêu hao sáu phần, chỉ còn lại bốn phần. Lục Nguyên cảm thấy toàn thân đau nhức, giao đấu với chủ vĩnh hằng một lần là sẽ đau một lần, năm trăm lần càng chồng chất càng nhiều khiến toàn thân đau đớn.

Chết tiệt!

Sắp thua ư?

Mình không muốn thua!

Nghĩ sao cũng không muốn thua Thái Cổ đầu trọc.

Hơn nữa mình phải bảo vệ rất nhiều người, sư môn, bằng hữu, thân nhân, người yêu, vân vân, còn có vô số người cần mình bảo vệ. Trong chính sách tàn bạo của thái cổ vương triều có rất nhiều người bị bóc lột, không thể sống tự do thoải mái, bị thống trị, dù làm cái gì cũng phải nộp lên một nửa thu nhập cho thái cổ vương triều. Nếu đặc tội người thái cổ vương triều sẽ bị trực tiếp giết chết.

Chính sách tàn bạo, bạo ngược, vân vân và vân vân.

Chính mình không thể thua.

Cố chấp mạnh mẽ thúc đẩy vận mệnh thiết tắt, Lục Nguyên phát hiện đằng trước có vô số mệnh vận, một mệnh vạn là một sợi tơ. Lục Nguyên nhìn dọc theo mệnh vận sợi tơ, đó là hắn bị Thái Cổ đánh chết rồi thì gã thống nhất thiên địa, mệnh vận sợi tơ tiếp theo vẫn như vậy.

Lục Nguyên tra xét một vận mệnh vận sợi tơ nhưng cái nào số mệnh cũng là hắn bị đánh chết.

Không được ư? Vận mệnh điều biểu hiện ra mình không thể sao?

Không, nhất định không thể thua!

*Xoẹt!*

Lại một mệnh vận sợi tơ, Lục Nguyên nhìn nó. Trong mệnh vận sợi tơ này không phải hắn bị giết mà là Thái Cổ chủ vĩnh hằng! Cái này! Lục Nguyên giật mình, còn có kết cuộc như vậy ư? Xem xét mệnh vận sợi tơ mới ra, Lục Nguyên lập tức hiểu cách đánh bại Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Lục Nguyên mở mắt ra, vừa mở mắt trong đầu vô cùng sáng suốt.

– Thái Cổ, bây giờ ngươi đúng là chủ vĩnh hằng, nhưng ngươi thật sự tưởng rằng ngươi là vô địch ư? Ở tận cùng vận mệnh đã biểu hiện ngươi là kẻ thua cuộc.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười lạnh nói:

– Ngươi chỉ là giãy dụa sắp chết thôi, định dùng lời nói làm ta phân tâm.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười khẩy, gã tuyệt đối không tin lời Lục Nguyên nói. Gã đã vô địch hơn bốn trăm năm, đánh bại rất nhiều đại nhân vật trong thiên địa, sớm tràn đầy tự tin, kiên quyết cho rằng mình là vô địch.

Lục Nguyên ngồi xếp bằng trong hư không, nói:

– Thật không? Ngươi có từng nghĩ tới thái cổ vương triều, người tầng dưới chót sinh hoạt như thế nào?

Thái Cổ chủ vĩnh hằng hời hợt nói:

– Người tầng dưới chót sinh hoạt ra sao thì liên quan gì ta? Mạnh ăn thịt kẻ yếu, bọn họ yếu, ta mạnh, trời sinh chúng bị ta làm thực vật. Ta muốn chúng sống thì chúng sẽ sống, ta muốn chúng chết thì chúng liền chết. Chúng sống chết tồn tại nằm trong tay ta. Để chúng sống tiếp đã là ban ân lớn nhất với chúng rồi.

Lục Nguyên dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói:

– Người tầng dưới chót đúng là tồn tại hạ cấp nhất, nhưng mà tồn tại hạ đẳng nhất cũng có thể đánh bại ngươi. Ngươi thua không phải ở trên tay ta, mà thua ở người tầng dưới chót mà ngươi xem thường nhất.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.