” Nhịp tim bệnh nhân đã có sự sống trở lại!! Mau, mau tiến hành cấp cứu khẩn cấp! “
Tiếng nhịp tim đập rõ hiện trên màn hình, trong lòng dường như lóe lên tia hy vọng, ánh mắt đăm chiêu không muốn rời khỏi bị y bác sĩ khuyên ra ngoài để bệnh nhân yên tĩnh.
Diệp Nam Quân thở dài chán chường, cả người nặng nề ngồi yên trên băng ghế không dám cử động, miệng lẩm bẩm than trách bản thân.
Tố Gia Linh bước ra đến bên ngoài khi bắt gặp ông còn đang buồn khổ.
” Ông kể hết rồi? “
Giọng ông run run hối hận.
” Tất cả là do tôi…đều là lỗi của tôi…”
Ngô Kim Nhất và Tố Tôn Dương thắc mắc chớp chớp mí mắt liên hồi khó hiểu, hai người họ đang nói gì vậy?
Diệp La Manh Hạ không dễ gì lại đi tự sát, lí do là gì lại càng mung lông mờ nhạt. Ngô Kim Nhất tò mò hỏi chuyện muốn nghe kể thì Tố Gia Linh với gương mặt tức giận đã xoay người bỏ đi.
Sự xuất hiện của Tố Gia Linh ngay từ lúc đó đã khiến mọi người kinh ngạc không thôi, vừa đến đã chắc nịch muốn lấy máu của bản thân.
Diệp Nam Quân lại coi như là điều hiển nhiên không hề bất ngờ khi Tố Gia Linh nói vậy. Thiết nghĩ tại sao không phải là máu của Diệp Nam Quân? Hàng vạn câu hỏi chạy quanh trong đầu chưa có lời giải đáp.
Tố Tôn Dương yên lặng chống tay hướng về phía Diệp Nam Quân bắt chuyện.
” Lý do con gái ngài tự sát chắc ngài cũng biết chứ? “
Nghe xong đã lặng thinh, cơ thể đóng đá không mở khuôn miệng ra trả lời được.
Hắc Minh Hạo mặt mũi tối sầm sát đến tra hỏi cho ra lẽ.
” Diệp La Manh Hạ tại sao đột nhiên lại muốn tự sát!? Diệp Nam Quân ông rõ lý do không? “
” Con bé hiểu lầm rồi…ta chưa kịp nói hết đã xoay gót bỏ đi với biểu cảm thất vọng… “
” Hiểu lầm? “
Kể ra lý do cô muốn từ giã cõi đời này, dùng con dao đó khoét lỗ lớn trên cơ thể tuôn ra dòng máu oan nghiệt. Dòng máu ruột thịt với người mà cô gọi là chồng, dòng máu của kẻ đã giết chết mẹ cô. Cô ôm hận không muốn giãi bày, chỉ muốn cất bước ra đi trong thanh thản.
Nhưng quả nhiên mọi chuyện cô nghe thấy chưa phải là tất cả. Diệp La Manh Hạ vốn không phải con ruột của Diệp Nam Quân và Khả La Mộng, chỉ là đứa nhóc bị bỏ rơi bên đường trong trời mưa tầm tã.
Chính Khả La Mộng đã nhặt được đưa cô vào Diệp gia. Người phụ nữ không có khả năng sinh con khi nhìn thấy đứa trẻ gào khóc nức nở nằm gọn trong chiếc lôi cũ sờn đã nảy sinh sự thương cảm.
Khiết Tâm Hoa biết rõ sự tồn tại của cô là sự tình cờ càng mong muốn một kẻ bại hoại không có máu mủ gì với Diệp gia lấy con trai bà luôn muốn hãm hại.
Một con cờ đã đứng sẵn vào nước đi của bà ta, Diệp Nam Quân khi đó lại chẳng hề hay biết.
” Khốn kiếp! Lẽ ra ông phải nói rõ ra sớm hơn mới phải!! “
” Bình tĩnh!!! “
Ngô Kim Nhất mơ hồ giữa những câu chuyện vừa được nghe thấy, vẫn cố gắng ngăn Hắc Minh Hạo tịnh tâm lại.
” Nhưng tại sao lại…vì chuyện đó mà tự sát chứ? “
Kim Nhất buột miệng thắc mắc, lén nhìn thấy cậu tò mò Tố Tôn Dương mới cười lạnh bàng hoàng.
” Cô ấy nghĩ mình và Hắc Minh Hạo là anh em. “
Anh ta biết rõ, hai người phụ nữ cùng chung huyết thống trong gia tộc quyền lực này, Khiết Tâm Hoa nhẫn tâm ra tay giết chết Khả La Mộng cũng chỉ vì sự ganh ghét.
Diệp La Manh Hạ lầm tưởng bản thân và Khiết Tâm Hoa có quan hệ phức tạp đó nên mới ân hận, bởi cái chết của mẹ, bởi tình cảm sai lầm mà bản thân đang có.