Bầu không khí xung quanh ảm đạm tạc lên gương mặt buồn bã, ai nấy cũng trong trạng thái yên lặng. Hành lang vốn đông đúc người qua lại nay dường như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Hắc Minh Hạo đứng bật dậy rời đi chậm rãi, tiến đến góc khuất không người. Nỗi buồn sầu nặng lẽ, nước mắt tí tách rơi xuống không tài nào cản được.
Toàn thân tê dại run lên bần bật ôm lấy thân mình ngồi gọn trong góc, cô đơn lẻ bóng nơi tăm tối.
Trái tim như bị bóp nghẹn quặn thắt lại đau đớn, từng chút từng chút một như chiếc gương mỏng manh đã vỡ.
Chẳng tia sáng nào rọi được gương mặt anh lúc này, khuôn miệng mếu máo nức nở.
Sự tiếc nuối, linh cảm, anh muốn chạm vào ôm lấy cô thật chặt mỉm cười hạnh phúc, muốn được truyền lấy hơi ấm mờ nhạt mà bản thân đang mang.
Ngô Kim Nhất tựa góc khuất gần đó yên lặng nhìn anh đau khổ. Con ngươi cụp xuống rầu rĩ.
Nếu kì tích không xảy ra, Hắc Minh Hạo liệu có ý muốn được đi cùng cô?
” Chúng ta…phải bên cạnh nhau chứ…? “
Minh Hạo lẩm bẩm, sụt sịt oán trách phận đời trêu người, sự quyết tâm muốn được cạnh cô ắt hẳn sẽ tìm mọi cách để toại nguyện.
Đôi mắt đỏ hoe sưng húp cố gạt nước mắt qua một bên đứng dậy một cách dứt khoát khi nghe thấy tiếng bác sĩ nhắc tên người nhà Diệp La Manh Hạ.
Bàn chân lạnh lẽo gấp gáp chạy đến xem xét tình hình, gương mặt bác sĩ bình thản hơn chút, miệng buông lời dặn dò.
” Bệnh nhân đã qua trạng thái nguy kịch, tuy nhiên…có thể sẽ không tỉnh lại nữa… “
” Nói cái gì vậy? Ông đùa tôi đấy à tên bác sĩ lang băm này!! “
Hắc Minh Hạo phát tiết túm lấy cổ áo người trước mặt gằn giọng quát tháo nặng lời.
Mọi người túm lại cố gắng lắm mới tách anh ra được, lời anh nói vẫn cứ thế tuôn ra mạch lạc nặng nề.
” Cứu người đàng hoàng vào cho tôi! Không tỉnh lại cái gì chứ hả!?? “
” Cái…cái đó còn phụ thuộc vào bệnh nhân…nếu bệnh nhân có ý chí muốn được tiếp tục sống nhất định sẽ tỉnh lại… “
” Ý chí cái chó gì lão già chết tiệt câm miệng lại cho tôi! “
Anh không tin cô muốn từ bỏ thế gian này rời đi một mình như vậy để mặc anh đau khổ trong suốt quãng đời còn lại.
Bước cạnh đến bên giường bệnh nhìn ngắm người mình yêu ngậm máy thở mà lòng đau như cắt khóc không thành tiếng.
” Manh Hạ…tất cả là do anh sai…chuyện gì cũng là do anh sai hết em mau tỉnh dậy đánh trách anh đi…xin em đấy… “
Đôi mắt nhắm tịt thở đều yên lặng trên giường cạnh đầy máy móc, nhịp tim đều đặn đập không ngừng. Anh không dám nghĩ đến tương lai thiếu vắng cô, thế giới anh sẽ suy sụp thế nào.
” Diệp La Manh Hạ, anh yêu em…! Anh yêu em Manh Hạ…”
” Nhìn anh đi…mở mắt nhìn anh 1 chút được không…? “
Bàn tay thô ráp nắm lấy tay nhỏ lạnh lẽo của cô, bàn tay bất động không phản hồi cứ thế trơ trọi giữa khoảng không, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe rõ tiếng gào khóc của người đàn ông si tình.
” Sao tay em lại lạnh thế này… “
Ngước lên nhìn máy đo nhịp tim cường độ yếu dần yếu dần, mặt mày anh tái mét lay động mạnh đến cô gọi tên cô không ngừng.
Bác sĩ chạy gấp vào kiểm tra tình hình ra lệnh y tá lấy dụng cụ máy kích nhịp tim ra cho bệnh nhân.
Anh đứng đó đờ đẫn liên tục cầu mong cô qua khỏi, nhịp tim hiện trên màn hình chỉ còn lại vạch thẳng chạy theo liên tiếp.
Gương mặt cứng nhắc không muốn nhìn thêm nữa, đứng cạnh bên giường gào thét không muốn cô bỏ rơi mình.