Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 62: Hẹn hò


Anh trả giá bằng thâm tình, đương nhiên là muốn cô đáp lễ một phần.

Nhưng mà, có thể từ từ viết.

Anh viết mười mấy năm, cô cũng có thể dùng mười mấy năm dằng dặc hồi âm cho anh.

Thành tích ngữ văn không tốt lắm – Ninh tiểu thư không chỉ thấy đau tay.

Còn thấy đau đầu.

Đặc biệt đau, chính là cái loại vừa nghĩ viết thư là muốn nứt toạc ra.

Giang Đông ôm cô, ở bên tai thở dài: “Thật ra cho tới bây giờ anh cũng không
nghĩ đến, anh sẽ làm ra loại chuyện viết thư tình ngu xuẩn như thế.”

Còn làm đến nhiều năm như vậy, thành thói quen.

“Vậy bây giờ anh còn viết không?”

Giang Đông trầm mặc hai giây, cho một câu trả lời khẳng định: “Viết.”

Chỉ là sau khi nhận ra cô, mới thay đổi tên gọi.

Đương nhiên, cũng thay đổi chủ đề.

Hiện tại mỗi ngày anh đều ghi lại hành vi tội lỗi cuồn cuộn ngất trời của Ninh tiểu thư.

Chờ đến thời cơ, sẽ cùng nhau tính sổ đòi nợ.

Giang Đông ôm eo cô, cằm râu lún phún cọ cọ bả vai cô, giống như một con chó lớn lưu luyến chủ nhân.

Nhìn bên ngoài hung dữ muốn chết, đôi mắt đen như mực lộ ra ý lạnh, nhìn thấy người là muốn cắn.

Nhưng về đến nhà, là run run rẩy rẩy cái đuôi, chỉ muốn nương nhờ trên người cô.

Anh đã tìm được nhà của anh.

Mặc dù đôi khi xấu tính, đôi khi gây sự vô cớ, nhưng lúc cười rộ lên lại
rất ngây thơ xinh đẹp, chẳng sợ cô giương móng vuốt giả vờ hung dữ, mỗi
khi tới gần anh đều mang lại cảm giác ấm áp hơn bất cứ ai, còn muốn dùng bộ lông mềm mại sưởi ấm cho anh.

Lúc gây sự cũng rất đáng yêu.

So với ai cũng rất đáng yêu.

Lúc bắt đầu viết phong thư hồi âm đầu tiên, Ninh Yên Nhiên cắn đầu bút, mặt nhăn như ăn phải mướp đắng.

Tục ngữ nói đúng, thư đến không được nhận đúng lúc, tiền đến cuối tháng không đủ dùng, Ninh tiểu thư lại có cả hai.

Giang Đông an vị trên người cô, nhìn cô nghĩ đến cảnh ngày đầu tiên đi học
của học sinh tiểu học vì viết chữ mà khổ não, lắc đầu.

Anh thực sự là một người đàn ông cay nghiệt vô tình.

Nhưng ở bước ngoặt khổ ải này không thể cãi nhau với kẻ thù.

Anh thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi chụp trộm ảnh, đáng tiếc bị Ninh Yên Nhiên với sở trường tự chụp ảnh vừa vặn bắt gặp.

“Giao ra đây!” Cô quay người nhào tới trên người anh, ở trên eo anh gãi hai cái, “Không được lưu ảnh!”

Sau này lộ ra sẽ là lịch sử đen tối!

Nhất là người chụp ảnh lại là thẳng nam!

“Anh da dày thịt béo, không sợ em gãi.” Giang Đông thuận thế ôm eo cô ngã trên giường, “Rất đẹp mắt, tại sao muốn xóa?”

Ninh Yên Nhiên tỏ vẻ nghi ngờ với hai chữ “rất đẹp” trong miệng anh.

Ở góc độ bí ẩn này, cô không biết phải thêm vào bao nhiêu nước mới gọi là tốt.

“Đưa em xem!”

“Không đưa!”

“Em chỉ nhìn một chút thôi!”

“Liếc cũng không được!”

Giang Đông đưa tay lên cao khỏi đỉnh đầu, Ninh Yên Nhiên bò lên theo thân người anh, không lấy được di động thì không bỏ qua.

Giang Đông nhanh tay nhanh mắt tìm được cơ hội bắt lấy chân trái của cô, ở gan bàn chân gãi hai cái.

Ninh Yên Nhiên không giống anh, cho dù mỗi ngày mang giày cao gót chạy khắp
nơi, gan bàn chân của cô vẫn non mềm nhẵn mịn không thể tưởng tượng nổi, bị anh gãi như vậy toàn thân run lên, trong nháy mắt ngã trên người
anh.

Ơ, chiêu này dùng được sao?

Giang Đông lật người, trực tiếp đưa điện thoại ra xa, áp Ninh Yên Nhiên đang cười không ngừng xuống dưới thân, “Sợ nhột sao?”

“Anh không sợ?”

“Không sợ.”

Ninh Yên Nhiên không phục, cho dù bị áp ở dưới cũng muốn nỗ lực chống lại, đưa bàn tay nhỏ tội lỗi đến cổ của anh.

Giang đội trưởng bị đánh úp bất động.

Ninh tiểu thư vẫn chưa từ bỏ ý định kéo dài ánh mắt xuống dưới, muốn ở trên
người anh tìm chỗ nhạy cảm, vừa cử động, Giang đội trưởng đa mưu túc trí nhìn rõ trò mèo của cô, đều ra tay ngăn cản triệt để.

Anh trực tiếp bắt được hai tay của cô, chặt chẽ đè trên giường.

Nhưng mà Ninh tiểu thư quật cường không chịu thua, muốn dùng hai chân để cứu vãn tôn nghiêm của mình.

“Lại nghĩ ra chiêu gì rồi?” Giang Đồng xuỳ cười một tiếng, chuẩn bị làm cho
cô thành thật một chút, lại bị động tác của cô làm cho toàn thân cứng
đờ.

“Đạp vào đâu thế? Hả?” Anh giảm thấp âm thanh, nghiến răng nghiến lợi.

Ninh Yên Nhiên không cẩn thận làm chuyện sai lầm lập tức nhắm hai mắt lại, co lại thành chim cút.

Cô bò ra từ dưới thân anh, quyết định cấp tốc nói sang chuyện khác, “Vì sao anh không sợ nhột?”

“Da dày.” Giang Đông lấy vết chai trên tay cọ hai cái vào mặt cô, “Dầm mưa
dãi nắng, lăn lộn, yếu ớt quá thì làm sao sống được đến bây giờ.”

“Thế nhưng em nghe người ta nói, đàn ông sợ nhột thì sẽ sợ vợ.” Cô nằm sấp trên người anh, hào hứng cào loạn tóc anh.

Giang Đông nắm tay cô, còn có loại lý luận này sao? Ai phát minh ra vậy? Tại sao đến bây giờ anh còn chưa từng nghe?

Thấy anh không để ý, Ninh Yên Nhiên vươn tay, ở trước mặt anh lắc lắc, “Tại sao anh không nói chuyện?”

Cô đến rất gần, lông mi thật dài rũ xuống, nhìn chăm chú vào mắt anh.

Giang Đông hơi ngẩng đầu, bàn tay to với khớp xương rõ ràng rơi xuống phía sau đầu cô, đè xuống.

Lông mi của cô cọ vào mí mắt anh, cảm giác tê rần chạy từ bên tai xuống đến đầu quả tim.

Yết hầu khẽ động, anh hoài nghi nhận thức của mình có lẽ là sai rồi.

“Anh cũng sợ nhột.” Anh rũ mắt đối diện với cô, khẽ nói, “Cũng sợ vợ.”

Hô hấp ấm áp của anh thổi bên tai cô, âm thanh khàn khàn chui vào lỗ tai, làm cho cả người cô bắt đầu nóng lên.

Cô vội vã ngồi dậy, liều mạng dùng hai tay quạt gió, cái miệng nhỏ thở phì phò, âm thanh khoa trương, “Nóng quá nóng quá nóng quá!”

Có lẽ là hệ thống sưởi được mở lớn quá, làm cả người cô đều thấy khô nóng.

“Nóng như vậy có thể không cần viết thư hồi âm không?” Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề then chốt.

Bị não bộ kỳ lạ của cô gây sốc, Giang Đông đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng vô tình.

Vòng một vòng lại trở về điểm xuất phát, Ninh Yên Nhiên thở dài một hơi.

Hồng nhan bạc mệnh, cuộc đời quá dài, bầu trời sụp đổ, cô đã tự nghiền nát đôi cánh vô hình của chính mình!

Giang Đông vịn bả vai của cô, nghiêm túc đọc thư của mình, nhìn thấy xưng hô ở phần cuối thư, anh nghĩ tới một vấn đề, “Em còn chưa nói với anh, tại
sao năm đó lại muốn đổi tên?”

Loại sự việc đổi tên này, đương nhiên là vì tên không xuôi tai rồi!

Năm đó lúc đặt tên cô không có cách nào tham gia, hồi nhỏ bị kêu đến quen
cũng không thấy gì, cho đến thời kỳ trưởng thành, bắt đầu có nhiều bạn
bè xung quanh, ý thức cá nhân không ngừng phát triển, cô bắt đầu cảm
thấy bất mãn với cái tên quá phổ biến của mình.

Nhất là khi đụng phải rất nhiều bạn học có cùng tên khác họ.

Nếu như chỉ là cùng âm khác chữ thì không nói, nhưng lại ngày càng nhiều, còn có không ít người là nam sinh.

Nghĩ đến thời cấp ba nước sôi lửa bỏng, Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, đơn giản rõ ràng tóm tắt nguyên nhân khiến cô phải đổi tên.

“Trùng tên nhiều quá, không có cách nào.”

Huống chi người lớn trong nhà cô đối với việc này cũng xem như dân chủ, nghe lý do của cô, liền cho phép cô làm thủ tục.

Giang Đông gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa: “Ngày mai có rảnh không? Có muốn ra ngoài chơi không?”

Ninh Yên Nhiên mắt sáng lên, “Hẹn hò?”

“Ừ.”

“Chúng ta đi chỗ nào?”

Về vấn đề này, Giang Đông không hề có kinh nghiệm hẹn hò cảm thấy vô cùng đau đầu.

Anh lên mạng tra cứu một vòng, cái gì cũng có, nhưng không có cái nào đáng tin.

Công viên giải trí? Mùa đông ra ngoài xếp hàng hóng mát?

Uống cà phê? Anh và Ninh Yên Nhiên cũng không có sở thích ở mặt này.

Rạp chiếu phim? Nơi này nói chuyện cũng không nói được, còn nói gì đến chuyện bồi dưỡng tình cảm!

Đi khách sạn? Còn không bằng ở nhà đợi!

Bạn trên mạng không đáng tin, anh chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào kinh nghiệm nghe nói phong phú của mấy huynh đệ.

Giang Nam tỏ vẻ trước giờ đều là con gái theo đuổi anh ta, hoàn toàn không
cần suy nghĩ vấn đề này, ra ngoài chưa bao giờ mang đầu óc, kinh nghiệm
của Giang Bắc chỉ giới hạn ở các nhà hàng, thậm chí anh ta còn có thể
cung cấp thực đơn của những nhà hàng mới nhất, Giang Tây thì vừa bị bạn
gái đá, còn đập vỡ gói biểu cảm của anh ta.

Mà những
đồng nghiệp của anh, cho dù là đồng nghiệp đã có vợ, kinh nghiệm cung
cấp cũng phần lớn là cà phê xem phim giải trí, không có giá trị tham
khảo.

Giang đội trưởng vì lần hẹn hò đầu tiên vắt nát óc bất đắc dĩ thở dài, yêu đương thật là muốn làm cho người ta hói đầu mà!

Thế là, lúc hỏi Ninh Yên Nhiên vấn đề này, anh móc ra một cái bản đồ.

Chính là loại bán ở mấy địa điểm du lịch lớn, mười đồng 1 tấm.

Anh hắng giọng một cái, cố gắng làm cho mình không có vẻ quá quẫn bách, chỉ ra mấy vòng được đánh dấu bằng bút đỏ.

“Muốn đi chỗ nào?”

Ninh Yên Nhiên cười đến mặt mày cong cong, lông mi buông xuống một cái bóng mờ, cúi đầu nhìn bản đồ ra vẻ rất nghiêm túc.

Ừ, Giang đội trưởng nhà chúng ta trình độ khoang tròn còn rất đáng khen ngợi.

“Đi chỗ này đi.” Ninh Yên Nhiên gõ bàn, dùng đầu ngón tay chỉ ra một khu
vực, “Dẫn em đi dạo phố là được rồi, mua mấy bộ quần áo.”

Sang năm sẽ có kỳ nghỉ, có kỳ nghỉ là có thể phải gặp người lớn, gặp người
lớn cần phải chuẩn bị tốt, cho dù hai bên đều là người quen, nhưng thái
độ muốn duy trì quan hệ cần phải đủ trang trọng!

Giang Đông không nói chuyện, chỉ là nhíu lông mày, nhìn về phía tủ quần áo đầy ắp của cô.

Ninh Yên Nhiên lập tức dùng tay che hai mắt anh lại, lớn tiếng tuyên bố,
“Anh chưa từng nghe sao? Trong tủ quần áo của mỗi cô gái vĩnh viễn thiếu một bộ!”

“Chắc không? Chỉ thiếu một bộ?”

Lần đầu tiên hẹn hò Giang đội trưởng vì ra ngoài dạo phố mà chuẩn bị rất nhiều.

Ninh Yên Nhiên cũng kéo thẳng tóc lại, dùng son môi riêng chuyên hạ gục nam
giới, ngay cả nước hoa cũng đổi thành mùi cúc dại mềm mại thanh lệ, ngọt ngào thanh thuần, đầy đủ thành ý.

Chỉ tiếc, đang yên ổn như vậy đột nhiên bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

Giang Đông để điện thoại di động xuống xin lỗi, báo tin cho cô, nói rõ tình huống.

Hai người trực tiếp hẹn gặp ở cửa nhà hàng.

Giang Đông mang văn kiện đến đơn vị, lúc ra cửa cách giờ hẹn của hai người còn khoảng nửa tiếng.

Anh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đàn ông hẹn hò không nên đến trễ, nhất là cuộc hẹn đầu tiên.

Mười phút sau, anh xuất hiện trước cửa nhà hàng.

Ninh Yên Nhiên nhắn wechat qua, nói rằng cô đang kẹt xe, nếu anh tới rồi thì có thể vào trước.

Ra ngoài nhất định phải nghe lời vợ, Giang Đông bảo cô đừng gấp, nói xong thì đi vào bên trong.

Hai người hẹn ở một nhà hàng tư nhân, bình thường cũng không đông khách,
hiện tại cũng chưa đến giờ cao điểm dùng bữa, toàn bộ phòng ăn chỉ có
mấy người.

Xuất phát từ thói quen, Giang Đông lạnh lùng nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên trước cửa sổ gần đó dừng một chút.

Thật đúng là đụng phải người quen.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.