Đến ngày hôm sau, lúc làm việc, tiểu Trương mắt sắc ngay
lập tức nhìn thấy đội trưởng Giang mặc một chiếc áo khoác mới chưa từng
thấy lần nào.
Xin hỏi hỏa nhãn kim tinh của cậu ta làm thế nào có thể nhận ra?
A, bởi vì đội trưởng Giang trước đây chưa bao giờ mặc áo khoác ngoài.
Hôm nay Giang Đông ở phòng khách tầng một chắp tay sau lưng tuần sát nhận
được rất nhiều lời hỏi thăm, tiểu Trương khó có được một lần không sợ
anh, hai tay cứng rắn đẩy cánh tay anh, cười hì hì hỏi, “Đội trưởng, lúc trước không phải anh nói là mấy thứ áo khoác ngoài này không thể che
gió che mưa, chỉ có mấy cô bé chết vì sĩ diện mới mặc phải không?”
Giang Đông cực kỳ trầm ổn, dưới ánh
mắt hóng chuyện của mọi người, vẫn như cũ ung dung bình thản, không chút do dự chối bỏ trách nhiệm đối với phát ngôn của chính mình, “Phải
không? Tôi không nhớ bản thân đã nói lời nào như thế.”
Giang Đông kéo kéo cổ áo của chính mình, ra hiệu cho cậu ta chú ý đến chiếc áo khoác ngoài mới của mình.
Tiểu Trương cực kỳ dễ bị dụ, lập tức rời đi sự chú ý, “Đội trưởng Giang, áo thật đẹp, mua lúc nào vậy?”
Cuối cùng cũng có người tìm thấy điểm chính!
Đội trưởng Giang ra vẻ trầm ổn hắng giọng một cái, hơi giương khóe môi, lộ
ra một nụ cười ôn hòa, “Tôi cũng không rõ lắm, bởi vì không phải tự mình mua.”
Anh bình tĩnh cười, chờ tiểu Trương hỏi tiếp.
Đáng tiếc tiểu Trương đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cậu ta không hỏi.
Giang Đông: … này này, vấn đề mấu chốt còn chưa được nói ra đâu! Đừng đi!
Nhìn bóng dáng mấy đồng nghiệp càng lúc càng xa, đội trưởng Giang trong lòng hiện lên mấy phần mất mát.
Từng người từng người, một chút cũng không đáng tin!
Hai tay anh cắm trong túi, mặt âm trầm, đưa ánh mắt hướng về phía người còn chưa kịp rời đi – lão Từ.
Lão Từ không hiểu sao rùng mình một cái.
Có lẽ là hôm nay đã quên mặc thêm một chiếc áo khoác đi.
“Tinh thần thăm dò của mấy người ở đâu?” Giang Đông nheo mắt, hiển nhiên đối
với mấy tên cấp dưới không thức thời cảm thấy hết sức bất mãn, “Lẽ nào
mấy cậu không muốn biết cái áo khoác này của tôi là ai đưa cho?”
Lúc nghe thấy nửa câu đầu, lão Từ không hiểu ra sao.
Sau khi nghe được nửa câu sau, lão Từ đột nhiên có chút đau răng.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh ta chậm rãi mở miệng.
Giang Đông quay đầu hướng về phía anh ta, ánh mắt ngầm mang theo mong đợi.
Lão Từ dừng lại một chút, ngậm miệng lại.
Ánh mắt mang theo sát khí lập tức bay đến trên mặt của anh ta!
“Sao?” Giang Đông uy hiếp nhìn anh ta, bàn tay to có lực rơi trên bả vai anh ta, “Tại sao không nói chuyện?”
“Là, là ai?” Người sáng sớm đã bắt anh ta tiếp nhận một kích trầm trọng, rốt cuộc là ai?
“Đây là vợ tôi hôm qua đưa cho tôi.” Giang Đông hài lòng cong môi, cuối cùng cũng mở lòng từ bi, bỏ qua cho lão Từ nhỏ yếu lại vô tội.
Lão Từ nghe thấy đáp án trong dự liệu này, thở dài thật mạnh một hơi.
Rất tốt, đội trưởng cùng Ninh tiểu thư ở cùng một chỗ ngày thứ hai, liền bắt đầu không nhịn được khoe khoang khắp nơi.
Thế này làm sao mà được!
Lão Từ vô cùng đau đớn.
Người nào còn chưa có vợ!
Tiểu Trương: Gâu!
Sắp xếp xong công việc cuối năm, Giang Đông bắt đầu suy nghĩ chuyện đổi công tác.
Năm đó thành tích của anh xuất sắc, thành tích hàng năm đều đứng đầu, vài
môn học còn phá kỷ lục được ghi lại, lúc đó trường học cũng từng đề nghị anh suy nghĩ việc ở lại trường, là chính anh cự tuyệt yêu cầu của
trường học, hiện tại nghĩ muốn quay lại, độ khó kỳ thực không phải là
quá lớn.
Dù sao so với năm đó, anh có càng nhiều kinh
nghiệm thực chiến, tố chất thân thể cũng duy trì ở tiêu chuẩn tương đối
cao, so với lý luận suông, lý lịch hiện tại của anh có vẻ càng tốt hơn.
Giang Đông liên hệ với mấy người bạn cũ, chính thức trao đổi về việc thay đổi công việc.
Khi về nhà, Ninh Yên Nhiên đã ôm gối ngồi trên sofa chờ anh.
Như này cũng quá ngoan, anh có chút không quen.
Khuôn mặt sắc bén của người đàn ông trong nháy mắt trở nên nhu hòa, lấy chìa
khóa xuống, đổi giày, cởi áo khoác, chỉnh lại quần áo, động tác liền
mạch lưu loát.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, cô quay đầu lại thật nhanh, đôi mắt ướt sũng sáng lấp lánh, nháy mắt, nước mắt liền chảy xuống.
Trái tim Giang Đông căng thẳng, lập tức ngồi xổm xuống, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô, cẩn thận dò hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
Đừng bảo là bị người khác bắt nạt chứ?
Trong mắt người đàn ông lập tức thoáng qua một chút tàn nhẫn, bắt thịt toàn thân căng thẳng.
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, hai chân treo ở cánh tay anh, cả người chui vào trong ngực anh, “Quá cảm động!”
Giang Đông không hiểu ra làm sao.
Một cái tay nhỏ bé chỉ về phía kênh truyền hình.
Trái tim vốn dĩ đang buộc chặt hung hăng buông lỏng, đội trưởng Giang yên lặng có chút dở khóc dở cười.
Xem phim truyền hình đến khóc?
Phim truyền hình kia cũng quá xấu rồi, bắt nạt người khác!
Giang Đông đem người ôm vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ một hồi, Ninh Yên Nhiên
khóc đỏ mũi thỏa thích làm nũng ở trong ngực anh, nhất quyết không buông tha cái ôm của anh, dùng hết tất cả sức lực để giữ quyền lợi này của
chính mình.
Chờ cô khóc đủ rồi, Giang Đông mới chậm rãi buông tay ra, ôm cô tới trên sofa, lau mặt cho cô.
Ninh tiểu thư không biết thỏa mãn bắt đầu đòi hỏi càng nhiều quyền lợi, “Hôm nay em có thể ở lại không?”
Động tác trên tay Giang Đông dừng lại một chút, nhéo nhéo mặt cô, “ Tại sao muốn ở lại?”
“Vì muốn cho thấy chúng ta gắn bó như keo sơn!” Ninh Yên Nhiên giống như
không xương bắt đầu ăn vạ, ôm cổ anh không buông tay, “Xong rồi, em
không có sức để đứng lên, đi không được.”
“Mèo của em còn chưa được cho ăn.” Giang Đông không nhịn được nhắc nhở cô.
“Đã cho ăn.” Ninh Yên Nhiên nhăn mũi, ngáp một cái, “Em nhìn vậy thôi, nhưng cũng là một cô gái biết lo trước tính sau.”
Cho nên trước khi cô đến đã làm xong toàn bộ chuẩn bị!
“Cứ như vậy nghĩ muốn ở lại?” Giang Đông vén mái tóc dài của cô ra sau tai, ngón cái lưu luyến dừng trên cổ của cô, nhẹ nhàng cọ hai cái, “Ở lại
làm gối ôm cho anh sao?”
Ninh Yên Nhiên gật đầu lại gật đầu, trong mắt đều là mong đợi, “Có được không? Em nhất định sẽ là chiếc gối ôm tốt nhất!”
Cô chỉ thiếu nước giơ tay thề.
Giang Đông trầm ngâm một lát, cuối cùng đáp ứng.
Nhìn ánh sáng nhảy nhót trong mắt cô, ánh mắt anh không tự chủ được cũng trở nên ôn hòa, bao dung, giống như bao la biển rộng dưới trời đêm yên
tĩnh.
Tùy cô làm mưa làm gió.
Đến thời gian thức dậy sáng hôm sau, Ninh Yên Nhiên mơ mơ màng màng nhìn gian phòng hơi chút xa lại, xoa xoa mắt.
Ga giường đen trắng đơn giản, cùng với phong cách tủ quần áo của người nào đó cực kỳ giống nhau.
Cô sờ soạng chỗ bên cạnh một chút, lạnh.
Người đi đâu rồi?
Cô lắc lư xuống giường, giẫm dép hoảng hốt đi tới phòng khách.
Thời gian còn sớm, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ trên trần nhà còn mở, quầng sáng màu trắng ấm áp lại không quá chói mắt, mơ
hồi chiếu xuống đỉnh đầu của anh, làm cho cô thấy rõ mặt anh.
Ninh Yên Nhiên dựa trên khung cửa, trong thoáng chốc nghĩ đến một câu nói.
Mẹ cô trước đây từng nói với cô rằng, chọn đàn ông không thể nhìn mặt.
Khi đó, vẫn còn là bạn nhỏ Nguyệt Nha Nhi, cô nâng cằm lật album ảnh, lật
tới ảnh kết hôn của cha mẹ, nghi ngờ nhìn mẹ mình, “Không nhìn mặt, vậy
phải nhìn cái gì?”
Mẹ Ninh trẻ tuổi mỉm cười, có thể
nhìn ra được trong mắt chứa đầy dịu dàng cùng ngượng ngùng, “Con gái
vĩnh viễn không nên hận không thể gả đi, muốn lấy chồng cũng phải gả cho người đàn ông nguyện ý rửa tay làm cơm.”
Người có tốt
có xấu, bất kể là nam hay nữ, ở thời đại chủ nghĩa đàn ông thịnh hành,
có một người nguyện ý thông cảm cho vợ không dễ dàng, đàn ông cùng chia
sẻ việc nhà, trong đạo lý làm vợ chồng hoàn toàn không có gì xấu.
Bây giờ đã cách quá khứ hai mươi năm, lời của mẹ cô vẫn như cũ có tác dụng.
Ninh Yên Nhiên trốn rất kín, giấu mình sau cánh cửa lén nhìn anh, người đàn
ông tay cầm xẻng đảo cơm như là bá chủ trên chiến trường sát phạt quyết
đoán, bày mưu nghĩ kế, bố trí tứ phương, vung tay lên, một bát cơm chiên tôm bóc vỏ nóng hổi liền ra đời.
Trong nồi đất đã ninh
cháo hải sản từ sáng sớm, hương thơm bay vào mũi, trên bàn bày mấy món
ăn, tỏi đường nêm đầy đủ giống như là mới lấy từ tủ lạnh ra không lâu,
màu thức ăn nhẹ nhàng tươi mới, Ninh Yên Nhiên hít mũi một cái, chạy lon ton tới ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống má, tha thiết mong chờ nhìn
người đàn ông tay cầm xẻng cơm, gào khóc đòi ăn.
Mặc dù
đã lên chức bạn gái chính thức, Ninh tiểu thư vẫn như cũ bị đội trưởng
Giang chê cười tài nghệ nấu ăn, “Ẩn nấp không chuyên nghiệp, may mà em
không phải kẻ địch của anh, nếu không, bùm!”
Anh cầm
xẻng cơm, khoa tay múa chân tạo thành động tác giơ súng, hướng tới bả
vai của cô, “Sớm đã bị đoạt đi làm áp trại phu nhân!”
Ninh Yên Nhiên không phục, “Làm sao anh phát hiện ra?”
Cô cảm thấy mình ẩn nấp đặc biệt tỉ mỉ, tuyệt đối có thể sống được quá ba lần đi!
“Bóng dáng.” Giang Đông không mặn không nhạt gợi ý một câu, liền đem cơm rang nóng hổi đặt lên bàn, “Ăn cơm đi, đừng có cả ngày nghĩ đến làm chuyện
xấu!”
Tự nhiên trộm đi nhìn lén, kỳ cục!
Trên đầu bị gõ một cái, Ninh Yên Nhiên hì hì cười, rụt cổ lại, thanh âm tâng bốc giòn tan, như là củ cải vừa mới rửa sạch, “Bạn trai tuyệt vời!”
Nói xong, cô nhảy lên, nhanh mắt nhanh mồm hôn anh một cái!
Giang Đông sửng sốt, vô ý thức sờ sờ một bên mặt của chính mình!
Quên đi, nhìn lén thì nhìn lén.
Cái gọi là có quy củ, không quan trọng!
Đến thời gian làm việc hai người mới tách ra, đội trưởng Giang vặn lớn âm
thanh, vừa ăn bữa trưa vừa nghe phát thanh, khiến cho cẩu độc thân tiểu
Trương tìm đến khiếu nại.
“Đội trưởng, thời gian làm việc không thể nói chuyện yêu đương!” Tiểu Trương vẻ mặt đau khổ căm giận hô lên.
Những người khác đều cười ha ha ha vỗ tay, lớn tiếng ồn ào.
Giang Đông không cho là đúng, ánh mắt uy nghiêm lướt qua trên đầu mỗi người, “Đây có phải thời gian làm việc không?”
“Không phải không phải!”
Anh lại hỏi, “Tôi có nói chuyện yêu đương không?”
“Không có không có!”
“Âm lượng mức này không tính là quấy nhiễu nhân dân chứ?” Giang Đông ngoài
cười mà trong không cười, gõ mặt bàn mấy cái, “Có cần tôi giảm âm lượng
xuống thấp một chút?”
“Không tính! Không cần không cần! Chúng tôi đều thích nghe!”
Đội trưởng Giang thu hồi ánh mắt nghiêm túc, hài lòng gật gật đầu.
Nội gián Tiểu Lâm lập tức gửi tin nhắn wechat cho Ninh MC, khiếu nại nội bộ rằng đội trưởng Giang đang lấy ánh mắt ác độc trấn áp thuộc hạ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, nhìn thấy Wechat Ninh Yên Nhiên nhướng mày cười,
phát vài cái lì xì cho vài người, an ủi tâm hồn bị tổn thương của cẩu
độc thân.
Thu được tiền lì xì, cẩu độc thân tiểu Lâm cảm giác mình lại phải chịu thêm một tấn tổn thương.
Thời gian cuối tuần, Ninh Yên Nhiên cuối cùng cũng rảnh để giải quyết vấn đề lúc trước còn lại.
Một hòm thư ngay ngắn được cô chuyển từ phòng ngủ ra, mở từng phong thư ra phơi nắng, ở trên ban công có vẻ càng đồ sộ.
Có vài bức được gửi từ quá lâu, bây giờ đã ố vàng, cô cẩn thận vuốt phẳng mặt nhăn, mím môi mỉm cười.
Đội trưởng Giang đã trải qua mười mấy năm cuộc đời thầm mến, quả nhiên là nặng trịch, cực kỳ có trọng lượng.
Thật là làm cho người khác xem đủ.
Giang Đông vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Anh bật cười, lấy thư trong tay cô ra, “ Đang làm gì đây?”
“Anh viết nhiều thư như vậy, em lại không nhận được một bức nào, hiện tại
không dễ dàng có được một cơ hội, đương nhiên muốn theo trình tự đọc mỗi bức một lần.” Ninh Yên Nhiên treo ở trên người anh lắc lắc cẳng chân,
một đôi mắt lấp lánh cười cong cong, thoáng qua một chút giảo hoạt, “Đội trưởng Giang có muốn tự mình đọc cho em nghe một lần không?”
Giang Đông hơi dừng bước chân, nhìn thư trải đầy đất, âm thanh ngập ngừng, “Mỗi phong… đều đọc?”
Ninh Yên Nhiên vui vẻ, “Đương nhiên rồi, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua!”
Cô giảm thấp tiếng nói, giống như đang biểu lộ tâm sự thiếu nữ cùng anh,
trên thực tế lại đang giở trò xấu với anh, “Lẽ nào anh không muốn chính
miệng đọc cho em nghe?”
Nhận ra cô không có ý tốt, một bàn tay liền rơi xuống mông cô.
“Ui da!” Cô khoa trương sợ hãi kêu lên một tiếng, đè lại chỗ bị đau của
chính mình, trịnh trọng nói đạo lý, “Em muốn báo cáo, em đã bị một công
chức không biết tên làm tổn thương!”
“Không biết tên?” Giang Đông nhướng lông mày, “Đến đây, cho phép em rõ ràng tự thuật một lần nữa.”
Ninh Yên Nhiên lấy dũng khí, lớn tiếng nói, “ Em, một cư dân thành thị vinh
quang, bị một công chức nổi tiếng không hiểu đạo lý làm bị thương vị trí đặc thù, là nghĩa vụ cùng trách nhiệm của em!”
Giang Đông mê hoặc cười một tiếng, trong tay cầm lên mấy bức thư rơi trên người cô.
“Muốn anh chính miệng đọc? Có thể, nhưng em phải ngoan ngoãn viết thư hồi âm.”
Anh chém đinh chặt sắt nói.
Ngữ khí này vừa ra, cho thấy cô sắp không có đường sống vẹn toàn.
Ninh Yên Nhiên không sợ điều ác, chỉ muốn cùng anh quay về mỗi ngày.
“Thư hồi âm phải viết dài hơn?”
“Dài bằng thư gửi tới,”
“Mỗi phong đều phải viết?”
“Mỗi phong đều phải hồi âm.”
Ninh Yên Nhiên sớm vì cổ tay mình mà cảm thấy đau lòng.
“Chúng ta là người yêu có nhất định phải gây tổn thương như vậy không?” Một
người muốn trước mặt đọc thư tình, một người trước mặt viết thư hồi âm,
quả thực chính là trình diễn một hồi nhục nhã cực lớn tại hiện trường!
“Tổn thương chỗ nào?” Giang Đông hừ một tiếng, búng trán cô, “Không, đây là em tổn thương anh.”
Mà quay về chuyện viết thư này, chẳng là không phải là chuyện đương nhiên sao?!