Đầu tiên là thời còn đi học, lúc đó năm lớp mười, rõ ràng cô là người sai trước, thế nhưng lại còn kiêu ngạo nói với Giang Ngôn rằng bản thân là thiên kim đại tiểu thư, người nghèo leng keng như anh ta, cùng cô là không thể nào,…
Vậy mà tối hôm đó, Giang Ngôn lại ôm cô bạn ngồi cùng bàn kia trong cánh rừng nhỏ.
Hai người nhiều năm không gặp, chuyện kết hôn cũng chẳng rõ rốt cuộc là ai gài bẫy ai.
Nhưng trên giường quá hòa hợp, thế nên hai chữ “ly hôn” này, trước khi cô mở miệng nói ra lại cứ quanh quẩn trong đầu cô chín lần mười lượt.
“Cô ấy nhìn mọi thứ đều chỉ như cây cỏ, duy chỉ nhìn anh là tựa núi xanh.”
Người khác nói Giang Ngôn ham mê tiền tài vật chất, nhưng thật ra anh chỉ lưu luyến Lâm Hạnh Tử mà thôi.
Chúc bạn đọc truyện Em Thấy Núi Xanh vui vẻ trên Truyenco.net
Bình Luận