Phòng Giang Ngôn không lớn, cũng chẳng
bài trí gì nhiều. Cửa phòng khép hờ, hai người họ ngồi trên chiếc ghế mây cạnh
cửa sổ, mẹ Giang đứng ở ngoài, chỉ cách đúng một bức tường.
Anh vẫn còn ổn, chỉ cởi mỗi áo, mà Lâm
Hạnh Tử thì đã bị cởi hết, còn dư chiếc quần lót bị kéo xuống đến mắt cá chân,
ngón tay anh vẫn đang vùi giữa hai chân cô. Mẹ Giang đột ngột gõ cửa, anh cũng
thoáng kinh hãi, động tác khựng lại, chỉ để nguyên trong mảnh đất mẫn cảm kia.
Vách tường bên trong Lâm Hạnh Tử co rút xoắn lại, anh không rút ra được, thậm
chí còn như bị hút sâu vào.
Tiếng thở của anh quá nặng nề, Lâm Hạnh
Tử cũng cảm nhận được, phản ứng cơ thể khiến cô khó chịu, quờ quạng bấu
víu lấy ngay thứ trong tầm với.
Chiếc áo sơ mi trên mặt Giang Ngôn bị cô
kéo xuống, để lộ ra ánh mắt của anh, tối đen, hun hút hơn cả bóng đêm ngoài cửa
sổ.
Giang Ngôn nhìn ra cơn sóng tình còn
chưa rút trong đôi mắt ẩm ướt của cô, mái tóc dài xõa tung tán loạn nhưng không
che đi được gương mặt đỏ ửng, hàm răng cắn chặt bờ môi, đầy vẻ lo sợ bất an.
Hai chân cô càng kẹp chặt hơn do căng thẳng, vốn định giảm bớt cảm giác bứt rứt
trong người nhưng hoàn toàn ngược lại, tầng tầng lớp lớp mềm mại trong đó như
càng tham lam mà mút chặt lấy ngón tay anh.
“Cô ấy ngủ rồi, con đang thay quần áo,
cũng chuẩn bị đi ngủ đây.”, Giang Ngôn lên tiếng, “Mẹ có việc gì ạ?”
Tưới hoa xong, mẹ Giang về phòng thì nhìn
thấy hộp quà, bên trong là một chiếc vòng ngọc nạm vàng, bà đoán ngay ra là Lâm
Hạnh Tử tặng.
Ở chung nhà hơn một ngày, bà cũng nhìn
ra, cô con dâu nhà giàu này thật ra không hề mỏng manh kiểu tiểu thư đài các,
không kén ăn, cũng không chê bai điều kiện trong nhà không tốt.
“Không có gì cả, ngủ rồi thì thôi, đừng
gọi con bé dậy.”, mẹ Giang hạ thấp giọng. Con trai đang thay quần áo, bà không
đi vào nữa, ngày mai cảm ơn sau cũng không muộn.
Giang Ngôn đáp một tiếng, bảo mẹ về ngủ
sớm, còn nhờ bà đóng cửa hộ.
Tiếng bước chân dần xa. Nghe thấy tiếng
đóng cửa, cơ thể căng cứng của Lâm Hạnh Tử mới được thả lỏng. Cô ngả vào lòng
Giang Ngôn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo lại lập tức muốn
hét lên.
Hai ngón tay vùi trong cơ thể cô đột
nhiên tấn công trở lại, cào vào trúng điểm gồ lên, khoái cảm xộc thẳng từ xương
cụt lên đến đại não, cho dù cô cắn chặt môi nhưng giọng nói vẫn trào ra, “Ưm…
cửa không khóa…”
“Mẹ ngủ rồi, không sang nữa đâu.”, đầu
lưỡi Giang Ngôn luồn vào miệng cô, anh tóm lấy tay cô đưa xuống bụng dưới, xúc
cảm mềm mại qua một lớp vải cũng đủ khiến nhịp tim anh trở nên dồn dập, “Cởi
cho anh.”
Ướt át, nhầy nhụa, chẳng biết là của cô
hay của anh.
Cánh tay anh mới được băng bó, Lâm Hạnh
Tử khẽ tỏ ý cự nự, hơi thở của anh liền trở nên nặng nề hơn. Anh dắt tay cô kéo
khóa quần của mình xuống, đáy quần lót bị đội lên cao ngất, thấm ra một mảng
sẫm màu.
Vật cứng được phóng thích, cọ vào bắp
đùi cô, lướt qua cửa vào và kẽ mông của cô, chập chờn, như có như không.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ bắp
đùi trong của cô ướt đến mức nào. Có mấy lần Giang Ngôn suýt đi vào trong, quy
đầu mài quá mạnh khiến hạt đậu nhỏ như sưng đỏ lên. Tiếng sóng biển như vỗ ngay
bên tai, từng nhịp từng nhịp tạt vào vách đá. Lúc chiều đi tản bộ ngoài bờ biển
chỉ cảm thấy lòng thật thanh thản, nhưng cùng là thứ âm thanh đó, nghe từ nơi
này lại cảm thấy đầy gợi tình.
Căn phòng cũ cách âm không tốt, Lâm Hạnh
Tử không dám kêu ra thành tiếng, nhẫn nhịn đến mức mặt đỏ lừ, khóe mắt ướt
nhòe. Giang Ngôn hôn nghiến lấy môi cô, ngón tay bắt chước động tác quan hệ, ra
ra vào vào, lặp đi lặp lại, khiến nơi đó của cô vô cùng sảng khoái.
Bỗng nhiên Lâm Hạnh Tử cắn cổ anh, cơ
thể run rẩy dữ dội, hai bầu ngực áp chặt vào ngực anh, dù đã cố kiềm chế nhưng
tiếng rên rỉ vẫn bật ra khỏi cổ họng.
Giang Ngôn biết cô đã đến cao trào.
Mãi một lúc sau, Lâm Hạnh Tử mới hoàn
hồn. Thứ nóng bỏng của anh vẫn nghiền qua nghiền lại trước lối vào, cảm giác tê
dại đó khiến cô phát điên lên, “Đừng… Anh nhanh lên…”
Kiểu ma sát như thế này quả là tra tấn,
như thể bạn biết quả đào trên cây mọng nước ngọt ngào đến mức nào, đứng dưới
gốc cây đã có thể ngửi thấy mùi thơm của đào chín, nhưng cây quá cao, không hái
được, mà còn bị lông đào cạ ngứa, biết rõ cắn một miếng đào là mật ngọt sẽ tràn
ngập cả khoang miệng, nhưng lại chẳng thể ăn nổi.
Giang Ngôn cũng bị giày vò đến khó chịu,
cánh tay nổi gân xanh, tiếng thở dốc nặng nề. Lâm Hạnh Tử giơ tay che miệng
anh, anh liền đưa lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô, lại đưa đẩy đến nơi ẩm ướt
nóng bỏng khiến người ta si mê.
Lâm Hạnh Tử lườm anh, nhưng cũng chẳng
còn sức chống cự. Bị ánh mắt chăm chú của anh bao vây, cô mềm lòng, khẽ cắn
môi.
Bàn tay đi xuống.
Cầm lấy!
Khoảnh khắc đó, trong mắt Giang Ngôn như
có một ngọn lửa bùng lên.
Hai mươi phút sau, tiếng thở dốc dần nhỏ
xuống, sóng biển cũng dịu đi. Lâm Hạnh Tử mệt lả người, lòng bàn tay nhớp nháp
một bãi tinh dịch nóng ấm.