Chu Linh Linh cầm ly nước đưa lại phía Dương Tư Thần, anh hất cằm lạnh lùng đáp.
– “Để xuống đi”
Không khí trở nên yên lặng hẳn. Chu Linh Linh thì vẫn đứng yên nhìn Dương Tư Thần làm việc say xưa, anh như cảm nhận được anh quay lại nói.
– “Chu Linh Linh, cô về phòng ngủ trước đi lát tôi về sau”
Chu Linh Linh lưỡng lự trả lời Dương Tư Thần.
– “Dạ, vậy em đi đây”
Nói xong cô ta liền quay lưng rời đi, ra đến cửa phòng cô ta tự thì thầm lẩm bẩm.
– “Dương Tư Thần, để xem anh còn cao ngạo được bao lâu, yên tâm đi sau khi xuống âm phủ tôi sẽ đốt thật nhiều vàng cho anh”
Chu Linh Linh lén lút rời khỏi phòng mà Dương Tư Thần ngồi lúc nãy, đi dọc theo hành lang của căn biệt thự xa hoa Dương gia. Phi Vũ đột nhiên đứng đường sau thấy Chu Linh Linh có vẻ là lạ.
– “Chu Linh Linh đang làm cái gì vậy!”
Phi Vũ cầm cốc nước trên tay vừa uống vừa nhìn theo bóng lưng của Chu Linh Linh. Phi Vũ bước nhẹ theo cô ta đến cuối cùng là phòng kín mà trước kia Dương Tư Thần cùng cậu hay vào bàn công việc.
– “Cô ta vào đó rồi, sao cô ta lại vào đó”
Phi Vũ đi theo chân của Chu Linh Linh. Cô ta khẽ mở khóa cánh cửa rất nhẹ nhàng rồi đi vào trong khóa trái cửa, một lúc Phi Vũ đứng bên ngoài khó hiểu về hành động của Chu Linh Linh, bên trong phòng không có gì là giá trị mà chỉ có một số giấy tờ cũ của công ty Dương Tư Thần.
Nơi đây cũng là nơi chỉ mình Dương Tư Thần, Phi Vũ và đàn em biết, họ hay bắt bắt người phạm tội đến cho Dương Tư Thần xử lý và cũng là phòng bí mật để bọn họ bàn chuyện.
Một lúc sau thì cánh cửa cũng có dấu hiệu mở ra, Phi Vũ vội nép vào cây cột gần đó để theo dõi theo nhất cử nhất động của Chu Linh Linh. Cô ta vẫn là cái bộ dạng bình thản đi như không có chuyện gì xảy ra nhưng khuôn miệng lại nhếch nhẹ. Đợi Chu Linh Linh đi xa một chút thì Phi Vũ mới dám rời khỏi nơi ẩn nấp đi vào trong phòng.
Quả nhiên là như cậu dự đoán, chiếc bàn lớn có vẻ đã có người đụng vào. Phi Vũ đi lại phía bàn mở ngăn kéo ra thì thấy nhiều tập tài liệu được xếp ngay ngắn bây giờ đã rối bời hơn trước. Phi Vũ đi xung quanh phòng vẫn không thấy có gì bất thường, đồ đạc cũng không bị mất thứ gì liền khó hiểu.
– “Chẳng lẽ anh Dương Tư Thần còn tiết lộ cho người yêu của mình biết nơi bí mật của anh em”
Nói đến đây Phi Vũ liền lắc đầu đập tan cái suy nghĩ vừa nãy.
– “Không! Dương Tư Thần chắc chắn sẽ không nói cho Chu Linh Linh biết, mình biết rõ tính cách của anh ấy, dù yêu nhưng cũng không dại đến mức đó”
Phi Vũ lại kiểm tra lại một lượt căn phòng vẫn không có gì bất thường liền bước ra đến cửa thì đột nhiên nhớ ra gì đó rồi quay lại bàn mà Dương Tư Thần hay ngồi rồi nhìn khắp dưới gầm bàn. Ánh mắt Phi Vũ dừng lại ở một vật thể nhỏ được gắn dưới đáy của chiếc ghế ngồi, cậu đưa tay gỡ xuống nhìn thì ánh mắt không khỏi bất ngờ.
– “Đây chẳng phải là máy nghe lén sao? Chu Linh Linh Cô ta đã gắn nó ở đây làm gì?”
Phi Vũ vội đi ra ngoài nhìn khắp nhà thì dường như mọi người đã đi nghỉ ngơi hết. Phi Vũ đi dọc theo hành lang tiến về phía phòng ngủ của Dương Tư Thần và Chu Linh Linh thì giật mình.
– “Phi Vũ! Cậu làm gì ở đây vậy! muộn rồi sao không về ngủ đi?”
Chu Linh Linh từ đâu bước đến hỏi, Phi Vũ lúc này cười trừ.
– “À ừm… bây giờ em về, đại tấu cũng chú ý đến tình hình sức khỏe của đại ca một chút và nhắc anh ấy đi ngủ sớm”
– “Tôi biết rồi, cậu không cần lo lắng. Chẳng lẽ đến chồng mình mà tôi không chăm sóc được hay sao?”
Ánh mắt Chu Linh Linh lộ rõ vẽ thâm sâu nhìn Phi Vũ đang đứng trước mặt.
– “Vậy em đi về trước”
Phi Vũ nói qua loa rồi cũng rời đi ngay, Chu Linh Linh thấy vậy cũng đi vào phòng của mình tắm rửa và khắc trên thân bộ đồ ngủ gợi cảm mái, tóc xõa dài rộng thêm gương mặt đẹp sắc sảo nhưng cũng không kém phần mưu mô xảo trá trong đó.
Còn về phía Phi Vũ thì cậu đã có những cảnh giác ban đầu đối với Chu Linh Linh, tuy không biết mục đích chính của những hành động đó là gì nhưng Phi Vũ chắc chắn là do cô ta đang làm những việc gây bất lợi đến Dương Tư Thần.
Tối hôm đó, Phi Vũ đi về nhà mình thì đã gọi liền cho tên đàn em thân cận và trung thực nhất để giao nhiệm vụ theo dõi Chu Linh Linh tự kể từ bây giờ.
[-“Anh yên tâm em sẽ không để xảy ra sơ sót gì đâu”]
Phi Vũ ở khuôn miệng nói lại với tên đàn em qua điện thoại.
– “Tốt lắm. An nguy của đại ca nhờ hết vào kết quả của cậu, đánh nhầm còn hơn bỏ sót. Dù biết đó là đại tâủ nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được”
[-“Vâng em biết rồi”]