Thời điểm Giang Vân Biên từ phòng tắm đi ra trời đã hoàn toàn tối đen, Chu Điệt còn chưa về, cậu ngồi trên sàn trong phòng khách trống rỗng, chỉ cảm thấy hơi nóng chậm rãi theo làn da tan đi.
Ha—— tuyên dâm giữa ban ngày.
Giang Vân Biên dựa đầu vào tường, hạ mắt nhìn tay phải của mình, năm ngón tay thon dài mở ra sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt.
Tuy rằng cậu biết những đôi tình nhân vừa ở chung đều là như thế này, ước gì một ngày có 25 tiếng để gặp mặt, dính nhau đến mức muốn hòa đối phương vào trong xương cốt của mình.
Đổi lại làm AO bình thường chắc đã đánh dấu hoàn toàn mấy lần rồi nhỉ?
Tưởng tượng đến đánh dấu hoàn toàn, bỗng nhiên Giang Vân Biên lại có chút mê mang.
Cậu thật sự phải bị Chu Điệt đánh dấu, phải thuộc về Enigma sao?
Không được.
Đó là đáp án bản năng cho cậu.
Giang Vân Biên buồn rầu nắm tóc, tuy trước nay cậu đều tránh không nhắc đến chuyện này, Chu Điệt cũng rất thong thả, kiên nhẫn bao dung cho cảm xúc của cậu, thậm chí mỗi lần chạm vào cậu đều rất dịu dàng.
Nhưng Giang Vân Biên lại cảm thấy mình không làm cách nào bước ra một bước đó được.
Cậu không thể nào hoàn toàn mở lòng ra để cho Chu Điệt ghi dấu ấn của hắn vào.
“Đệt, thật cmn ích kỷ…” Giang Vân Biên trầm giọng mắng mình một câu.
Cạch.
Âm thanh mở cửa truyền đến, Giang Vân Biên điều chỉnh cảm xúc xong thì ngẩng đầu nhìn Chu Điệt mang cơm hộp về.
“Tắm xong rồi?” Hắn thân mật nở nụ cười đặt đồ xuống, sau đó dán lại gần hôn lên mí mắt Giang Vân Biên.
“Có trẻ con hay không hả.” Giang Vân Biên cười đánh bả vai hắn một chút, “Anh mua gì vậy?”
“Quán em thích ăn ở trước cổng trường đấy.” Chu Điệt lấy điện thoại ra, “Anh mua thêm cái bàn đã.”
“Không cần phải vậy đâu.” Giang Vân Biên cầm cơm hộp mở cửa sổ sát đất ở ban công, “Cơm tối thôi mà, giải quyết ở đâu cũng đều như nhau.”
“Em muốn báo danh vào ngành nào?” Chu Điệt đi theo phía sau cậu, đến ban công mở cửa sổ đón nhận gió đêm, thổi bay tóc mái làm lộ ra gương mặt đẹp trai của hắn.
“Y học.” Giang Vân Biên không chút nghĩ ngợi, “Làm công tác nghiên cứu khoa học này nọ.”
Nguyên nhân Giang Vân Biên muốn học y rất đơn giản, vì em gái, cũng vì bản thân cậu.
Đây là điều cậu đã nghĩ đến từ lâu.
“Còn anh thì sao?”
Chu Điệt chống cằm, không trả lời ngay.
Dường như đối với hắn mà nói đều như nhau, không có sở thích đặc biệt, cũng không có mục tiêu rõ ràng.
Những người ở vị trí cao đều luôn rất thong dong.
“Hàng không vũ trụ đi.” Chu Điệt cười khẽ, “Sau này hái sao cho em.”
Giang Vân Biên sửng sốt một chút, không ngờ đáp án của Chu Điệt sẽ là thế này, “Anh…” Cậu ho nhẹ một tiếng, thu ánh mắt về, “Tự anh suy xét kỹ càng đi.”