Cuối cùng Giang Vân Biên vẫn không đi xem được màn trình diễn nhạc nước.
Hứa Trạm và bọn Cao Tử Ninh ở bể bơi chơi high vô cùng, còn gửi cho Giang Vân Biên video mơ hồ không rõ, chỉ có vài khối màu rung chuyển dữ dội.
Chu Điệt duỗi tay ôm eo cậu, nhìn cậu oán hận nhìn chằm chằm màn hình, khẽ cười ôm người vào lồng ngực: “Đừng nhìn nữa, hại mắt.”
Giang Vân Biên tức giận quay đầu lại liếc mắt trừng hắn: “Vì sao em không thể đi xem, hy vọng trong lòng người nào đó biết tự kiểm điểm một chút.”
Chu Điệt chịu không nổi sự đáng yêu của cậu, bò dậy ôm cậu cười, gác cằm lên vai cậu nhẹ nhàng cọ.
Giang Vân Biên nghe được giọng nói hơi khàn của hắn: “Bạc hà nhỏ.”
Độ nóng từ chỗ đánh dấu sau cổ lan tràn ra đến tai lẫn gương mặt, tâm tư của Giang Vân Biên cuối cùng cũng phải quay về trên người đang ôm mình ở phía sau: “Em nóng quá…”
Chu Điệt không nhúc nhích: “Điều hòa đang mở 23 độ.”
“Enigma các anh sao lại dính người như vậy hả.” Giang Vân Biên quay đầu đi, buông điện thoại xuống nằm im trên giường, “Em mệt mỏi quá, em muốn đi ngủ, anh lăn sang một bên đi.”
Chu Điệt nhìn cánh tay mình bị eo cậu đè lên, bất đắc dĩ cười khẽ.
Bảo hắn đi, lại không buông hắn ra, cún con này đang muốn làm gì vậy?
“Vân Biên.” Chu Điệt thuận theo đè eo cậu lại, dán sát vào lưng cậu, “Xin lỗi, làm em không xem được buổi biểu diễn.”
Ngay cả khi Giang Vân Biên không nghe ra chút ý hối hận nào trong lời nói của hắn, thì cậu cũng sẽ không hoàn toàn làm lơ người trước mặt.
Chu Điệt thấy cậu cố tình không để ý hắn, cười khẽ: “Đều do anh muốn cho em ngồi thuyền hơi, nếu không kỳ mẫn cảm của em cũng không đến sớm như vậy.”
“Nếu không phải do vừa rồi anh dùng pheromone dụ em, em cũng không đến mức không đi nổi.”
“Nếu anh không trêu chọc em thì em đã có sức đi xem…”
“Chu Điệt.” Giang Vân Biên nhịn không được, quay đầu lại, “Em phát hiện anh rất thích nhảy Disco trên khu vực có lôi đúng không?”
Người phía sau chỉ cười không nói.
“Nếu anh thật sự muốn xin lỗi, thì ngoan ngoãn đi xuống dập đầu ba cái vang dội cho em.” Giang Vân Biên đối diện với ánh mắt mềm mại của hắn, chút oán khí trong lòng đều tan hết.
Cậu nâng tay đặt lên sườn mặt Chu Điệt, vuốt ve mặt hắn: “Xem ra anh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cho nên nằm im chút đi.”
Chu Điệt cười, đè cằm lên ngón tay cậu: “Vân Biên ơi.”
“Sao?”
“Lên đại học chúng ta ở chung đi.”
Giang Vân Biên nhìn vào đôi mắt hắn, bên trong phản chiếu chút ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa bên ngoài cửa sổ.
“Em hiểu rồi, anh gạt em về làm bảo mẫu nhỏ cho anh chứ gì.” Giang Vân Biên hừ lạnh, quay đầu đi tiếp tục xem điện thoại.