Trần Mạn Dao vĩnh viễn không thể nào quên được hình dáng của kẻ xuất hiện nay thế Diêm La Minh Vương trong mộng cảnh. Đó là một nam tử có khí chất cuồng ngạo phóng khoáng, từng ôm nàng trong tay đuổi giết vào cấm khu tiên tộc, còn nói cho nàng biết dù là sinh linh nhỏ bé đến đâu chỉ cần cố gắng cũng sẽ có một ngày đạp lên bầu trời mà bay đi.
– Mạn Dao cứ tưởng mộng cảnh là giả, hóa ra lại là chân thật!
Nước mắt nàng ứa ra, cứ nhìn chằm chằm vào Độc Cô Minh đang ở trên không trung.
– Hả? Man Quỷ bộ lạc lại xuất hiện Đạo Đài cảnh, hơn nữa còn là Đạo Đài cảnh không tầm thường, đủ khiến ta cảm thấy nguy hiểm?
Ở trên không trung, Đinh trưởng lão đang đánh giá Trần Mạn Dao. Theo ông ta thấy nàng một thân quỷ khí lượn lờ, rõ ràng là một quỷ tu của Man quỷ bộ lạc.
– Khí tức trên người vừa tang thương cổ xưa đến cực điểm, lại vừa như anh nhi non nớt mới chào đời không lâu. Rốt cuộc ngươi đang tu luyện công pháp gì?
Nếu Đinh trưởng lão biết Trần Mạn Dao chính là một tàn hồn thuộc về năm tháng thái cổ thì chắc sẽ không còn ngạc nhiên nữa. Trong U Minh bí cảnh, nàng là người chiếm lợi lớn nhất, được Bất Động Minh Vương dùng pháp lực thông thiên hồi sinh trở lại, sau đó còn tiếp nhận truyền thừa của Quỷ Chủ, Bỉ Ngạn hoa nhập thân thoát thai hoán cốt tái hiện thế gian. Năm đó Trần Mạn Dao vốn dĩ đã là Tiên Thai đại viên mãn, giờ đây mượn lực của Bỉ Ngạn hoa đột phá bức tường bình cảnh, ngưng tụ đạo đại luân hồi bên trong thức hải.
– Cô gái áo tím kia vô cùng xinh đẹp, ăn vào chắc sẽ rất ngon…
Độc Cô Minh vẫn luôn nhắm nghiền mắt, chưa từng mở ra nhưng lại giống như nhìn thấu mọi thứ. Hắn cười lạnh xông đến tấn công Trần Mạn Dao.
– Tiểu tử, nàng ta là tu sĩ Đạo Đài! Để ta ngăn cản nàng, ngươi mau đi thôn phệ tộc nhân Man Quỷ bộ lạc!
Đinh trưởng lão vội lao tới chắn trước mặt Độc Cô Minh, xuất ra sáu tôn thần cao lớn động thủ với Trần Mạn Dao.
– Minh Vương, sao người lại thành ra như vậy?
Trần Mạn Dao nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng. Bộ dáng của Độc Cô Minh giống hệt như kẻ luyện công quá độ bị tẩu hỏa nhập ma, lúc một thân tà khí ngút trời, tuy không mở mắt ra nhưng thần thái lại ác độc đến mức khiến người ta rét lạnh.
– Cảm ơn sư phụ!
Khóe miệng Độc Cô Minh khẽ nhếch lên, bắt đầu chuyển hướng sang tộc nhân gần nhất, đó là một gã thiếu niên có tu vi Khổ Hải trung kỳ mặc áo da thú, khi thấy Độc Cô Minh tới gần thì biểu tình hoảng sợ, la lên thất thanh:
– Mọi người cứu ta với, ác ma…
Còn chưa hết câu thì bàn tay Độc Cô Minh đã chộp lên đỉnh đầu gã thiếu niên đáng thương này, máu thịt cậu ta nhanh chóng bị phân giải ra thành vô số tia huyết quang dung nhập thẳng vào bàn tay hắn.
– Quá yếu…
Khi gã thiêu niên đã hoàn toàn biến mất, Độc Cô Minh mới đưa bàn tay lên trước mặt, sau khi nhìn thấy một giọt máu tươi còn vương trên đó thì liền le lưỡi liếm sạch.
Những tộc nhân khác thấy cảnh tượng kinh khủng này đều hoảng sợ lui lại.
– Minh Vương, ngài nhập ma rồi sao? Mau tỉnh lại đi, ta là Mạn Dao đây!
Trần Mạn Dao bị Đinh trưởng lão quấn lấy không thể chạy đến, chỉ có thể hét lên từ đằng xa. Tuy là truyền nhân của U Minh Quỷ Chủ nhưng nàng chỉ vừa mới đột phá cảnh giới Tiên Thai, tu vi Đạo Đài sơ kỳ, còn Đinh trưởng lão từ ngàn năm trước đã là Đạo Đài đại viên mãn. Không những thế ông ta còn là luyện đan sư cấp bảy, dược đạo đạt đến cảnh giới điên phong, hoàn toàn có thể tranh tài với bất kỳ thiên kiêu trẻ tuổi nào.
Lúc trước ông ta phong ấn tu vi xuống Khổ Hải hoàn toàn không thể vận dụng Dược đạo để tấn công, rõ ràng chịu thua thiệt rất lớn, ngày nay không có gì ngăn cản nữa, toàn bộ thực lực mạnh mẽ thể hiện ra ác chiến với Trần Mạn Dao.
– Cô nương, xem ra cô nương quen biết tên kia. Nếu cô muốn tốt cho hắn thì hãy để hắn thôn phệ Man Quỷ bộ lạc, chỉ có thế mới cứu được hắn một mạng. Sau khi tâm ma no nê rồi ngủ say, hắn tự khắc sẽ trở lại bình thường thôi!
– Ngươi là sư phụ của Minh Vương ngoài thế giới thật sao? Thân là sư phụ mà lại để ngài luyện tà công này, ta trước tiên thu phục ngươi! U Hồn Lợi Trảo!
Sau lưng Trần Mạn Dao xuất hiện một hư ảnh quỷ đế khổng lồ không rõ mặt mũi, đầu có hai cái sừng vung tay chộp về phía Đinh trưởng lão.
– Thần thông tuy lợi hại nhưng pháp lực của ngươi không bằng ta! Quang Hoa kiếp!
Vô số bông hoa ba cánh tỏa ra ánh sáng lấp lánh rơi xuống hư ảnh quỷ đế, khiến nó rống lên đau đớn, tuy nhiên quỷ trảo vẫn chộp tới đánh bay một tôn thần của Đinh trưởng lão.
Trong lúc hai người đang giằng co nhau thì Độc Cô Minh cũng đang bắt đầu cuộc tàn sát điên cuồng của mình. Người Man Quỷ bộ lạc rất yếu ớt, hầu như không ai chịu nổi một kích của hắn, bị hắn thôn phệ thành huyết nhục để tạo ra phôi thai tôn thần thứ năm một cách hoàn mỹ.
– Ma nhân, nạp mạng đi!
Một người trung niên có tu vi Hỗn Nguyên trung kỳ lao tới giáng một quyền vào ngực Độc Cô Minh, không ngờ kẻ này ẩn nấp rất lâu, mặc dù chứng kiến tộc nhân của mình bị sát hại mà vẫn kiên nhẫn chờ tới khi hắn lộ ra sơ hở mới tung ra một đòn trí mạng.
Man Quỷ tộc không tu đạo nhiều mà chủ yếu luyện thể là chính. Người trung niên kia thân thể vô cùng rắn chắc, tay không thậm chí đánh nát được Nguyên bảo, chính là tộc trưởng đời này của Man Quỷ tộc.
Một kích của y thành công đánh nát xương ngực của Độc Cô Minh, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường khác có lẽ sẽ chết ngay, nhưng vì Độc Cô Minh là Trường Sinh thể nên vết thương nhanh nhóng liền lại khiến vị tộc trưởng kia biến sắc.
– Mọi người mau vây công giết chết hắn, chờ Mạn Dao tiền bối tiêu diệt tên ác nhân kia xong sẽ quay lại cứu chúng ta!
Vị tộc trưởng này hét lớn, lập tức có hơn hai mươi tộc nhân tu vi Khổ Hải hậu kỳ và Hỗn Nguyên sơ kỳ bao vây Độc Cô Minh lại, trong tay họ người cầm cung nỏ, người cầm giáo mác, đều là vũ khí thô sơ tự chế, không phải pháp bảo gì cả.
– Đến hết đây đi, để ta thôn phệ một thể…
Độc Cô Minh bay người lên không trung, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh đôi mắt khổng lồ đang nhắm nghiền.
– Giết!
Người Man Quỷ tộc gào lên một tiếng, đồng loạt dùng đòn công kích mạnh nhất của mình tấn công Độc Cô Minh. Nhưng quái dị là Độc Cô Minh như đã ngủ say, hoàn toàn không để ý tới bọn họ, hai mắt của hắn thủy chung vẫn nhắm nghiền hệt như hư ảnh đôi mắt khổng lồ sau lưng.
– Đền mạng cho tộc nhân ta đi!
Vị tộc trưởng kia tung người lên không trung, lại áp sát hắn hòng ra đòn sát thủ. Lần này y tấn công vào phần đầu để ngăn Độc Cô Minh có thể hồi phục, mong muốn một kích giết hắn.
Ở phía xa, Trần Mạn Dao và Đinh trưởng lão đều dừng tay lại, đồng thời hô lớn:
– Độc Cô Minh tỉnh lại!
– Minh Vương tỉnh lại!
– Giết!
Nắm đấm của vị tộc trưởng đã đến gần sát đầu của Độc Cô Minh, những tưởng cảnh tượng kế tiếp sẽ là đầu hắn bị y đấm nổ tung, óc trắng văng ra. Nhưng vào đúng lúc nguy hiểm nhất, Độc Cô Minh đột nhiên mở mắt ra, mà hư ảnh đôi mắt khổng lồ sau lưng cũng có cùng một động tác:
– Nhiếp Hồn!
Hai chữ 'Nhiếp Hồn' vang vọng trong không trung, đôi mắt của vị tộc trưởng kia hoàn toàn trở nên trắng dã, nắm đấm đang đánh tới cùng ngừng lại giữa không trung. Không chỉ có ông ta mà tất cả tộc nhân đang vây công Độc Cô Minh đều có biểu tình tương tự, mắt mất hẳn tròng đen, trở nên ngây ngốc như đã hóa đá.
– Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt, một khi mở ra liền điên đảo chúng sinh!
Hai mắt Độc Cô Minh hiện ra ánh sáng màu bạc tràn đầy vô tình và lạnh lẽo, giống như thiên địa chẳng có gì đáng để hắn đặt vào mắt.
Với biểu hiện kinh người này của Độc Cô Minh, càng lúc Đinh trưởng lão càng cảm thấy hoài nghi vào niềm tin của bản thân. Một ma đầu vừa thai nghén làm sao có thể xuất ra thần thông kinh khủng đến nhường này chứ? Hoàn toàn phá hỏng linh hồn hai mươi mấy con người. Nhất là đôi ngân đồng đang phát sáng kia chứa đầy sự tang thương giống như đã trải qua vô số tuế nguyệt, thật là khó hiểu.
– Ta muốn thôn phệ các ngươi…
Độc Cô Minh lại nhắm nghiền hai mắt, tay phải đưa lên chuẩn bị tiến hành Phệ Huyết thuật.
– Không!
Đúng lúc này khuôn mặt hắn trở nên méo mó, mái tóc đen co rút với tốc độ cực nhanh, da dẻ cũng trở lại màu bình thường.
– Tâm ma, ngươi mau cút đi cho ta!
Độc Cô Minh vừa chiếm lại được quyền kiểm soát liền muốn dốc hết sức phong ấn tâm ma lại, nhưng không ngờ tâm ma này quá mức mạnh mẽ, chủ động tranh giành quyền điều khiển thân thể với hắn.
– Ta là bản ngã của ngươi! Ta mới là Độc Cô Minh!
Tâm ma gào lên.
Thân thể của hắn lúc này như bị chia làm hai nửa, nửa bên phải là Độc Cô Minh của ngày thường, còn nửa bên trái lại là tâm ma Độc Cô Minh, tóc dài da trắng, mắt trái nhắm lại.
– Ý chí của hắn thật mạnh, tâm ma chưa thôn phệ no nê mà đã bị hắn giành lại quyền kiểm soát!
Đinh trưởng lão trầm mặc. Trong suốt mấy ngàn năm qua có không biết bao nhiêu thiên tài tu luyện Hư Thần kinh, nhưng đây là lần đầu tiên có người trước khi tâm ma no bụng mà tỉnh giấc được. Ngay cả Giang Trần còn phải luôn đem theo mặt nạ Hắc Diện bên mình, đề phòng bất trắc, đủ thấy ý chí của Độc Cô Minh mạnh đến nhường nào.
– Minh Vương! Rốt cuộc ngài bị làm sao?
Trần Mạn Dao đau lòng nhìn hắn, nhưng vẫn bị Đinh trưởng lão cản trở không cho tới gần.
Tâm ma Độc Cô Minh nhếch một bên mép cười lạnh lùng, vươn tay trái ra muốn chộp lên đầu vị tộc trưởng đã bị hóa đá kia.
– Để ta thôn phệ y, khiến tu vi chúng ta tăng lên!
– Cút con bà ngươi đi, ta không cần thứ sức mạnh dơ bẩn này…
Độc Cô Minh dùng phải chặn tay trái lại, giận dữ hét lên.
– Ngu ngốc, chỉ có thôn phệ hết thế gian này mới có thể khiến chúng ta thành đạo…
Tâm ma Độc Cô Minh gạt tay phải ra, sau đó giáng một quyền vào chính ngực phải của mình.
Độc Cô Minh chịu hết nổi sự dày xé của việc bị phân làm hai này, hắn ngẩng đầu lên rống lớn, thi triển Bách Bộ Hồng Trần chạy thật nhanh, dùng hết linh lực mà mình có muốn rời khỏi đây.
– Minh Vương!
Trần Mạn Dao cố dứt Đinh trưởng lão ra, đuổi theo Độc Cô Minh.
– Hừ, đệ tử ta tự có tạo hóa của nó. Nếu không để tâm ma cắn nuốt đủ huyết nhục mà ngủ say thì nó sẽ quay ra cắn nuốt thần trí của bản thể!
Đinh trưởng lão kiên quyết vừa đuổi theo vừa tấn công ngăn cản Trần Mạn Dao. Chính vì vừa phi hành đi vừa giao chiến nên tốc độ cả hai cũng chậm hơn Độc Cô Minh rất nhiều, suýt nữa mấy lần mất bóng hắn.
Độc Cô Minh chạy thật nhanh, khuôn mặt dữ tợn điên cuồng, cơ thể hắn chia thành hai màu khác nhau, linh lực cũng phân làm hai tấn công nhau loạn xạ bên trong khổ hải. Đến viên đá màu đen cũng bị linh lực đánh vào làm bong tróc ra từng mảng lớn.
– Độc Cô Minh ta dù chết cũng không muốn hóa thành một ma đầu chỉ biết cắn nuốt máu thịt! Ngươi muốn thôn phệ ta sao? Vậy thì ta và ngươi cùng ôm nhau chết đi!
Hắn thét lớn khi thấy trước mắt là một vực sâu thăm thẳm, từ đó bốc lên ma khí cuồn cuộn cùng oán niệm kinh thiên giống như đã chồng chất vô số tuế nguyệt.