Trong lúc nói chuyện, Đinh trưởng lão và Độc Cô Minh đã phi hành đến phương trời xa lạ cách Chân Đại Đạo cũng phải mấy trăm ngàn dặm.
Nam Hoang rất rộng, dù có tu vi Đại Đế cũng phải mất ba bốn ngày mới đi hết được. Còn nếu là Đạo Đài tu sĩ thì chí ít phải phi hành liên tục trong một tháng. Đinh trưởng lão dùng bảy ngày ròng rã phi hành không ngừng nghỉ dẫn Độc Cô Minh đi mãi về phía đông, cho đến khi nhìn xuống thấy một khu vực đầm lầy hoang sơ hẻo lánh thì ông ta mới dừng lại.
– Chắc là chỗ này, đã lâu rồi không tới, không ngờ mấy chục năm trôi qua khung cảnh vẫn hệt như ngày đó…
Đinh trưởng lão điều khiển pháp bảo hình chiếc lá đáp xuống, sau khi nhìn một vòng xung quanh thì bắt đầu cảm thán.
– Rốt cuộc ngài muốn đưa ta đi đâu?
Độc Cô Minh nhíu mày hỏi. Hắn đã không còn cảm thấy sát khí trên người Đinh trưởng lão tập trung vào mình, hiển nhiên ông ta thật tâm muốn thu nhận hắn làm đệ tử.
– Như ta đã nói, muốn khống chế tâm ma do Hư Thần kinh tạo ra chỉ có hai cách. Cách thứ nhất là dùng Hắc Diện đeo vào, còn cách thứ hai để tâm ma thôn phệ đầy đủ huyết nhục thì nó sẽ tự động ngủ say thôi.
Nghe ông ta nói vậy, Độc Cô Minh liền biến sắc:
– Ngài muốn dẫn ta đi thôn phệ huyết nhục của ai?
Đinh trưởng lão liếc hắn một cái rồi hừ lạnh:
– Tất nhiên của người khác rồi, chẳng lẽ lại là của ta? Nhất tướng công thành vạn cốt khô, ngươi muốn vượt qua một ải này thì phải có người ngã xuống thay ngươi!
– Tuyệt đối không được! Thôn phệ tinh huyết người vô tội để sống, vậy thà để ta chết đi còn hơn!
Độc Cô Minh không tự nhận mình là người quang minh chính đại, nghĩa thấu trời xanh gì cả. Hắn rất vô liêm sỉ, thậm chí có thể dùng mọi thủ đoạn trong giao đấu mà không e ngại. Nhưng hắn sống có nguyên tắc. Người không đụng tới hắn, hắn tuyệt đối không làm hại người. Chỉ những kẻ không biết sống chết chọc vào hắn thì hắn mới quyết tâm đuổi giết đến cùng mà thôi.
Đinh trưởng lão lắc đầu:
– Đây chỉ là biện pháp kéo dài thời gian. Ta là đan sư cấp bảy duy nhất ở Chân Đại Đạo, cũng là người sống lâu nhất ngoài lão tổ Ứng Kiếp đang ngủ say kia, vì vậy các thư tịch bí điển trong giáo ngoài ta ra chẳng ai từng được đọc đầy đủ, kể cả Giang Trần cũng vậy. Thật ra việc dùng mặt nạ khống chế tâm ma hay để nó thôn phệ huyết nhục đến no nê rồi ngủ say cũng chỉ là kế sách hoãn binh. Rốt cuộc cũng sẽ có ngày tâm ma trở nên hùng mạnh vượt qua bổn tôn, sau đó thôn phệ ý chí ngươi để trở nên hoàn mỹ. Ta từ trong sổ tay ghi chép của Vân Hư trưởng lão tìm được một phương pháp tách bổn tôn và tâm ma ra làm hai thể xác riêng biệt. Nhưng yêu cầu để hoàn thành nó rất cao. Trong suốt một ngàn năm nay ta luôn âm thầm truy tung dấu tích của những vật liệu trong đó, nhưng chung quy vẫn còn thiếu vài loại. Hiện tại ta muốn ngươi thôn phệ huyết nhục để khống chế tâm ma trước, sau đó ta sẽ dốc hết sức lực tìm số vật liệu còn lại cho ngươi…
Độc Cô Minh trầm mặc:
– Đó là biện pháp gì? Ngài nói ta nghe sơ bộ được không?
– Vân Hư sư tổ để lại một bí phương tên gọi Trục Ma đan. Đây là đan dược cấp tám, cho dù là ta luyện chế cũng chỉ có hai mươi phần khả năng thành công.
Đan dược cấp tám trên thực tế đã đủ nghịch thiên để được gọi là thánh dược, công hiệu không phải bàn cãi. Nhưng muốn luyện chế được nó đòi hỏi người luyện chế phải có trình độ tương đương là bát phẩm đan sư. Nhưng bát phẩm đan sư ở Nam Hoang đã sớm thuộc về cái gọi là truyền thuyết, dù tìm mỏi mắt cũng không ra nổi một người. Từ đan sư cấp một đến cấp ba gọi là nhập môn, cấp bốn đến cấp năm nhập đạo, cấp sáu và cấp bảy như Đinh trưởng lão thì gọi là luyện đan tông sư. Thẳng cho đến cấp tám thì luyện đan sư đã hoàn toàn trở thành một tồn tại sánh ngang Đại Đế, được xưng luyện đan tổ sư, vạn chúng phải kính ngưỡng, dù là cường giả mạnh đến đâu cũng phải dùng lễ đối đãi với người này. Đơn giản vì một khi đan đạo đi đến tận cùng thì độ hùng mạnh cũng không thua kém so với Đại Đế là bao, vung tay lên là luyện hóa trời đất, biến cả một quốc gia thành đan dược, không gì không làm được.
– Cần phải thu thập tổng cộng một trăm linh tám loại dược liệu quý báu trên thế gian, sau đó dùng Tịnh Liên Chân Hỏa trong Hoả mạch luyện chế ra viên đan dược này. Nhưng vậy thôi cũng chưa đủ, phải tìm được một bộ thi thể do ma tộc thời thượng cổ hoặc thái cổ để lại làm vật dẫn để thu hút tâm ma nhập vào trong. Vốn ta âm thầm tìm kiếm là để chuẩn bị cho Sơ Tuyết, nếu tương lai con bé có thể dùng lực bản thân áp đảo quần hùng Nam Hoang, có đủ tiềm năng trở thành Đại Đế, ta sẽ không ngại liều mạng giúp nó thoát khỏi ma chưởng của Giang Trần.
Độc Cô Minh cười nhạt:
– Con người ngài thật bất nhất, vừa muốn Giang Trần trở thành Đại Đế, lại vừa muốn phá hoại khổ kế của y.
Đinh trưởng lão mỉm cười:
– Ngươi không hiểu đâu. Nhân tính là khó thay đổi nhất. Con người Giang Trần thật sự không đáng tin. Bát đại trưởng lão Chân Đại Đạo chỉ có mình ta vẫn luôn đem lòng đề phòng y, còn bảy vị kia coi y như Vân Hư sư tổ tái thế, phục tùng bất chấp đúng sai. Nếu ta không tìm cách lưu lại một tia hy vọng cho Chân Đại Đạo, chỉ e có một ngày giáo ta sẽ tuyệt diệt biến mất trong dòng sông lịch sử. Được rồi, hôm nay ngươi có không muốn cũng phải thôn phệ huyết nhục người của Triều Sinh bộ lạc. Một trăm linh tám loại dược liệu quý báu ta đã thu thập gần đủ, chỉ còn thiếu Hỗn Nguyên thạch, Thất Mệnh diệp và Diệt Niệm hoa. Triều Sinh bộ lạc có nắm giữ Hỗn Nguyên thạch, chính là viên đá tập trung tín ngưỡng thờ phụng của họ. Lúc trước ta định để họ bồi dưỡng viên đá này, đến lúc cần mới tới thu đi. Xem ra hôm nay thời cơ đã tới, vừa có thể thu Hỗn Nguyên thạch, vừa giúp đệ tử ta lấy được một lượng huyết nhục mạnh mẽ.
– Ta không làm!
Độc Cô Minh nghiến răng, đang định liều chết phản kháng thì đột nhiên thấy Đinh trưởng lão lấy ra một viên ma châu màu đen bóp nát, sau đó vô số làn khói đen từ viên ma châu này dung nhập thẳng vào người hắn, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không.
– Hôm nay ta sẽ thúc dục tâm ma của ngươi xuất hiện trước thời hạn. Ngươi yên tâm đi, là tâm ma của ngươi sát sinh, ngươi không có liên quan…
Chỉ thấy hai mắt Độc Cô Minh long lên sòng sọc, nổi đầy gân máu, kế đến khí tức hoàn toàn thay đổi. Mái tóc của hắn dài ra đến ngang hông, da dẻ trắng bệch như mấy trăm năm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Ma khí trong người hắn không cuồn cuộn ngập trời giống như Nguyệt Nhi đã từng thể hiện, nhưng thần thái của hắn lại khiến tâm hồn người xung quanh không kiềm được mà thoáng run rẩy. Hắn giống như một ma đầu trong chốn hồng trần vạn trượng, đã từng trải qua tang thương bi ai đến tận cùng hôm nay mới tỉnh dậy, bây giờ xuất hiện nhằm diệt tận chúng sinh.
– Ta là Độc Cô Minh!
Độc Cô Minh thì thào, hai mắt vẫn nhắm nghiền, sau lưng hiện ra hư ảnh một cặp mắt khổng lồ đang nhắm nghiền. Cảnh tượng này khiến cho Đinh trưởng lão hít vào một hơi lạnh.
– Hồng Trần Ma Nhãn! Không thể tin được tâm ma của hắn lại thi triển ra được dị tượng này…
Trong lịch sử tu luyện Hư Thần kinh của Chân Đại Đạo, không ít tâm ma khi xuất thế có đi kèm với dị tượng bẩm sinh. Trong đó ghi chép lại được tổng cộng ba mươi sáu loại dị tượng. Hồng Trần Ma Nhãn nằm trong số đó, chính là thuộc về Vân Hư tổ sư người sáng lập.
– Ta cần huyết nhục…
Mắt Độc Cô Minh vẫn nhắm nghiền, khí tức tà ác bắt đầu lan tỏa khắp khu đầm lầy. Nhưng điều khiến Đinh trưởng lão không ngờ là tên này vậy mà lại dám ra tay với ông. Chỉ thấy tay hắn chộp tới, vô số hắc tuyến từ bốn phương tám hướng bao vây ông lại.
– Hừ! Thức ăn của ngươi ở trong kia!
Đinh trưởng lão hừ lạnh, dùng sức mạnh Đạo Đài quấn lấy Độc Cô Minh ném vào tnơi sâu trong khu rừng. Trong đó bùng phát ra ma khí thao thiên, tiếng khóc la thấu tận trời xanh, chỉ ít lâu sau đã thấy Độc Cô Minh trở ra, toàn thân dính đầy máu tươi, khí tức cũng mạnh lên gấp bội phần. Trên người hắn tràn đầy oán niệm của mấy trăm sinh mạng, toàn là những người vô tội chưa bao giờ đặt chân ra tu luyện giới. Trong số bọn họ dĩ nhiên cũng có tu sĩ Tiên Thai hoặc Hỗn Nguyên, nhưng Tiên Thai thì bị Đinh trưởng lão trấn áp, còn Hỗn Nguyên cảnh thì vì cơ sở quá yếu, khổ hải không rộng quá hai vạn trượng nên dễ dàng bị Độc Cô Minh tàn sát.
Cơ thể Độc Cô Minh phát ra những tiếng răng rắc, đan điền tiếp tục bị xé toạc nhường chỗ cho linh dịch trong khổ hải. Mà lúc này đây khổ hải của hắn đã đột phá mức năm vạn trượng, trở thành tuyệt đỉnh thiên kiêu sánh ngang với bọn Kim Thiên Chí, Tiêu Mịch Nhi.
– Là ai lại huyết tẩy Triều Sinh nhất tộc của ta!
Một tiếng gào thét căm phẫn vang lên. Đây là một cường giả Tiên Thai cảnh nhưng hoàn toàn bị Đinh trưởng lão chế trụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy trăm tộc nhân của mình bị Độc Cô Minh thôn phệ hết.
– Sư phụ, ta muốn nuốt hắn…
Độc Cô Minh cười tà ác, bay thẳng vào nơi vừa phát ra giọng nói. Sau lưng xuất hiện năm tôn ma tỏa ra hai phần tu vi của bản thể.
– Tiểu bối ngươi dám? A, ngươi là ác ma…
Cường giả Tiên Thai kia hét thảm sau đó liền im bặt. Đinh trưởng lão thở dài, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Độc Cô Minh:
– Tâm ma bình thường không hề có lý trí, chỉ có bản năng chém giết thôn phệ. Vậy mà tâm ma của hắn lại còn biết gọi ta là sư phụ?
– Sư phụ, ngài cho ta ăn huyết nhục, ta làm sao quên được? Mau dẫn ta đi ăn tiếp đi, ta muốn trở nên cường đại hơn…
Độc Cô Minh cười khặc khặc liếm mép khiến Đinh trưởng lão thân là Đạo Đài tu sĩ mà cũng sởn cả gai ốc. Không hiểu nổi mình vừa khiến ma vật gì xuất hiện thế này. Lão vung tay lên, thu lấy một viên đá màu xám từ trong lãnh địa của Triều Sinh tộc, sau đó lại dẫn Độc Cô Minh phi hành suốt một tuần liền tìm đến Man Quỷ bộ lạc ở cách đó gần ba trăm ngàn dặm.
Mà lúc này ở trong Man Quỷ bộ lạc có một thiếu nữ áo tím đang chậm rãi bước đi. Nàng nhìn ngắm những bước tượng đang được chúng tộc nhân lễ bái, trong đáy mắt tràn đầy hoài niệm.
– Âm Ảnh tộc bị diệt, Man Quỷ tộc cũng đã trở thành nhân tộc… Chẳng lẽ trên thế gian này không còn tồn tại quỷ tộc nữa sao?
Nàng than khẽ, đúng lúc này nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khuôn mặt lộ ra biểu cảm không tin nổi:
– Minh Vương?