Ninh Mịch không khỏi hồi hộp lẫn lo lắng khi người nhà của anh đột ngột đến. Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp họ nhưng lại chưa kịp chuẩn bị gì cả. Tình huống này thật khiến người trong cuộc thấy khó xử.
Vừa bước vào nhà, bà nội đã cất tiếng gọi:
– Tần Lãng à…
Anh vội đi ra phòng khách, nhìn thấy gia đình đã đến đông đủ, ngoài bà nội và ba mẹ ra thì còn có cả Kính Huân và Khả San. Nhìn thấy anh, bà vội bước đến nắm tay Tần Lãng, giọng nói chứa đựng sự lo lắng:
– Thằng nhóc này, tại sao con bị thương phải nhập viện mà không nói cho nội và ba mẹ biết? Sáng hôm nay xuất viện cũng giấu gia đình. Giờ con thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?
Vợ chồng Ngụy lão gia cũng lo lắng đến sốt ruột, mẹ của anh cất lời:
– Con bị thương nhập viện cả tuần mà cả nhà không hay biết gì cả, con có còn xem mọi người là người thân của con nữa không?
Khả San cũng lo đến sốt ruột, cô bé bước đến cạnh anh:
– Anh hai bị thương nhập viện mà lại không nói với gia đình, mọi người vừa nghe tin liền chạy đến đây vì lo cho anh.
Tần Lãng nở nụ cười rồi đưa tay xoa đầu Khả San:
– Chẳng phải bây giờ anh vẫn khỏe mạnh đứng đây sao.
Thoáng chốc anhh đưa mắt nhìn về phía Kính Huân, thái độ của Tần Lãng có chút trách móc vì anh biết chắc chắn em trai là người đã nói chuyện này với gia đình. Kính Huân chỉ đành dùng ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt để ra hiệu, ý muốn nói anh ấy cũng vì lo cho anh, chuyện này dù sao cũng nên để người thân được biết.
– Con xin lỗi, vì con không muốn mọi người lo lắng nên đã quyết định không nói ra.
Ngụy lão gia có phần trầm tính và ít nói hơn hẳn những người phụ nữ trong gia đình. Ông ấy rất hiểu Tần Lãng, anh luôn muốn gia đình được vui vẻ nên mọi khó khăn cứ tự mình ôm lấy, chẳng mấy khi chịu chia sẻ hay nói với gia đình.
Bà nội nắm lấy tay anh, dù bây giờ thấy Tần Lãng đã ổn nhưng nội vẫn không ngừng lo lắng:
– Chúng ta là người thân, có chuyện gì quan trọng cũng nên nói với nhau. Con bị thương như vậy mà lại giấu gia đình, mấy ngày qua con nằm viện người thân lại chẳng hề hay biết để vào chăm sóc con, chỉ có mỗi Kính Huân thôi, nội buồn con đấy.
Anh dịu dàng đỡ nội sang ghế sofa, sau khi mọi người đã ngồi xuống, Tần Lãng cất lời:
– Con xin lỗi, nhưng dù sao bây giờ con cũng đã khỏe rồi, mọi người đừng lo lắng nữa.
Kính Huân cũng nhân cơ hội mà nói ra chuyện hệ trọng của anh trai:
– Anh hai mau khỏe cũng đúng thôi, bởi vì có người thương bên cạnh chăm sóc mỗi ngày mà.
Lời nói của Kính Huân nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thành viên trong gia đình. Vợ chồng Ngụy lão gia mở to mắt ngạc nhiên nhìn nhau:
– Tần Lãng… có người thương rồi sao?
Bà nội cũng ngây ra vài giây vì sốc, không ngờ cục gạch ba mươi nồi bánh chưng cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ.
Khả San không nhịn được tò mò liền hỏi Kính Huân:
– Anh ba, ý của anh là anh hai đã có bạn gái rồi sao?
Ai nấy đều trong ngóng lời khẳng định của Tần Lãng. Vợ chồng Ngụy lão gia mừng rỡ ra mặt, bởi lẽ từ trước đến nay anh chưa từng nói chuyện yêu đương với gia đình, cũng chưa bao giờ đưa bất kỳ cô gái nào về nhà ra mắt. Ba mẹ của Tần Lãng chỉ thấy anh thân thiết với mỗi Di Quân nên đôi khi họ còn lo sợ con trai của họ không được thẳng và nam tính đúng nghĩa.
Bà nội không chần chừ thêm được mà vội hỏi:
– Tần Lãng à, con có người yêu rồi sao? Cô gái ấy là ai vậy?
Đứng ở bên trong, cô vì hồi hộp và lo lắng, không biết tình hình hiện giờ ra sao nên đã lấy hết can đảm bước ra ngoài xem thử. Vừa lúc Tần Lãng đang định cất lời:
– Dạ phải, con đã có người yêu, cô ấy là…
Ánh mắt của bà nội đã vô tình nhìn thấy cô, nội thốt lên trong ngỡ ngàng:
– Bác sĩ Triệu…
Anh nghe nội gọi tên cô thì vội quay lại nhìn, Ninh Mịch ngượng ngùng, cô lấy hết can đảm cất lời:
– Con… con xin chào cả nhà.
Ánh mắt bà nội sáng rực khi nhìn thấy cô, cả vợ chồng Ngụy lão gia dường như cũng đã cảm nhận được điều đặc biệt giữa anh và cô.
Ngụy phu nhân thốt lên trong sự ngỡ ngàng:
– Tại sao bác sĩ Triệu lại ở đây? Chẳng lẽ…
Anh cũng không chần chờ thêm nữa, hẹn trước không bằng tình cờ gặp nhau, dù sao thì mọi người cũng đã có mặt đông đủ ở đây. Anh cũng muốn nhân dịp này để nói rõ với gia đình về chuyện tình cảm của mình.
Tần Lãng bước đến cạnh cô rồi ngọt ngào nắm lấy tay bạn gái. Gương mặt anh lộ rõ sự tươi tắn lẫn hạnh phúc vừa nhìn vào liền thấy tâm trạng của Tần Lãng rất vui khi có thể cùng người con gái anh yêu đứng trước mặt gia đình.
– Giới thiệu với cả nhà, đây là người yêu của con, bác sĩ Triệu Ninh Mịch. Cả nhà chúng ta đều đã biết cô ấy rồi.
Bà nội cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ vì thật không ngờ người con gái mà nội ao ước có thể trở thành cháu dâu của Ngụy gia nay đã thành sự thật.