Mấy hôm nay nằm viện nên anh không thể về Ngụy gia dùng cơm. Tần Lãng chỉ đành lấy lý do công việc để làm bia đỡ đạn. Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua, cũng đã đến lúc anh được xuất viện. Sức khỏe của Tần Lãng tiến triển rất tốt, chỉ cần về nhà tịnh dưỡng thêm một tuần nữa là có thể đi làm trở lại.
Cô đã hứa với anh trong một tuần tới, mỗi ngày sẽ đều đến nhà anh vào buổi chiều. Bây giờ Tần Lãng quá bám “vợ”, cô nào hay anh đang lên kế hoạch đưa cô về nhà sống cùng anh.
Buổi chiều cô tan làm như mọi ngày, Ninh Mịch vừa định bắt taxi đến thẳng nhà anh thì bất ngờ nhìn thấy chiếc ôtô sang trọng cùng với dáng người quen thuộc đang chờ cô ở ngay trước cổng bệnh viện. Cảm xúc đầu tiên trong cô là xúc động khi nhìn thấy anh đang đứng tựa người vào đầu xe chờ cô.
Ninh Mịch vội đi nhanh về phía anh, Tần Lãng đã nhìn thấy cô, anh vui vẻ mỉm cười. Cô lo lắng cho bạn trai nên liền nói:
– Anh chỉ mới xuất viện vào sáng nay, lẽ ra nên ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đến đón em đâu.
Anh chẳng hề báo trước vì muốn tạo bất ngờ cho người yêu. Cô lại lo lắng cho sức khỏe của anh, với trường hợp bị thương nặng, cần phải tịnh dưỡng, hạn chế đi lại quá nhiều.
– Anh cảm thấy rất ổn, nếu không đến đón em, anh sẽ không yên tâm.
Ninh Mịch nở nụ cười, nhẹ nhàng bước đến gần rồi nhón chân hôn lên má anh. Được người yêu chủ động hôn, Tần Lãng mãn nguyện ra mặt, anh vòng tay ôm lấy eo cô, dù đang ở ngoài đường nhưng cả hai vẫn tinh thế thể hiện tình cảm dành cho đối phương.
– Nhưng anh đến đây thì em lại thấy không yên tâm.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn:
– Anh có phải là cậu nhóc mười tám tuổi đâu chứ, em không cần lo lắng nhiều như vậy.
Tần Lãng tỏ ra mạnh mẽ, muốn cô thấy anh là chỗ dựa vững chắc mà cô có thể tin tưởng.
– Vậy mà mấy hôm trước có người nũng nịu đòi em chăm sóc.
Anh giả vờ như chẳng biết gì cả, còn vô tư hỏi lại:
– Là ai thế? Em đang nói đến ai vậy chứ?
Anh chối bỏ hình tượng làm nũng khi nằm viện mà nào nghĩ đến chuyện Kính Huân và cả những người vệ sĩ đều chứng kiến giây phút anh đánh rơi hình tượng. Họ đã biết rõ chủ tịch Ngụy cũng chỉ là cá con khi ở cạnh vợ.
…
Cô đến nhà anh nấu nướng, Tần Lãng nào chịu ở yên một chỗ, anh liên tục đeo bám “vợ”. Những người giúp việc thấy anh đưa bác sĩ Triệu về thì đã nhận ra cả hai đang yêu nhau. Vậy ra cậu chủ mặt lạnh của họ cũng đã biết yêu chứ nào phải tảng băng vô cảm, cấm dục.
Tần Lãng nhân cơ hội cả hai đang ở cạnh nhau nên đã quyết định nói ra mong muốn:
– Ninh Mịch à, chúng ta kết hôn đi.
Nghe anh nói, cô dừng tay đang thái thịt, tim bất giác đập mạnh vì hồi hộp.
– Kết hôn sao?
Dù cô rất yêu anh và vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ này nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện sẽ có chồng, Ninh Mịch cảm thấy rất bỡ ngỡ. Anh say mê nhìn cô, cẩn trọng quan sát từng biểu hiện của bạn gái.
– Đúng vậy, anh muốn được chính thức gọi em là vợ.
Cô đang nghĩ đến việc chồng của mình là ông trùm khoáng sản Ngụy Tần Lãng liền không khỏi bối rối. Yêu nhau thắm thiết là vậy, nhưng gia thế của anh quá cao sang, trước đây dù nằm mơ Ninh Mịch không dám nghĩ sẽ có ngày cô trở thành con dâu nhà tài phiệt.
– Chuyện này… hay là chúng ta chờ thêm một thời gian nữa có được không?
Câu hỏi của cô khiến anh ngay lập tức hụt hẫng vì dường như đây là một lời từ chối khéo. Anh cứ nghĩ mọi người phụ nữ đều mong muốn được người mình yêu thương ngỏ ý đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng anh đang có cảm giác cô không quá mặn mà với việc về chung một nhà với anh.
– Em không muốn lấy anh sao?
Bạn trai “bé bỏng” có vẻ buồn bã và nhạy cảm. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, không quên nhón chân hôn nhẹ lên má Tần Lãng để vỗ về:
– Không phải như vậy, anh suy nghĩ nhiều rồi. Thật ra thời gian này em vẫn còn nhiều nỗi lo nên cảm thấy chưa thích hợp để tính chuyện kết hôn.
Nụ hôn của cô lập tức xoa dịu anh, quả thật tổng tài không qua được ải mỹ nhân. Chỉ cần nghe vợ nói lời ngọt ngào, kèm theo nụ hôn thắm thiết thì anh sẽ tức khắc say mê quên lối về.
Cô nhẹ giọng nói tiếp:
– Bây giờ chị hai vẫn còn hôn mê, nếu em kết hôn vào thời điểm này, thật sự không thích hợp. Vả lại sắp tới sẽ đến hội nghị đề cử chức vụ trưởng khoa, em cần tập trung để hoàn thành vài việc quan trọng.
Ngẫm lại, anh cảm thấy bản thân đã quá vội vàng. Trong phút chốc muốn mau chóng về chung một nhà với cô mà Tần Lãng đã quên mất chuyện chị hai của Ninh Mịch vẫn còn nằm viện và đang hôn mê chưa tỉnh lại.
– Anh xin lỗi, vì nôn nóng muốn kết hôn với em nên anh đã không nghĩ đến những chuyện quan trọng này.
Cô nở nụ cười, thật lòng Ninh Mịch chẳng trách gì anh cả, cô chỉ muốn nói ra để anh có thể cảm thông và thấu hiểu. Anh khẽ cúi đầu, khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau lại đột ngột bị gián đoạn bởi giọng nói của người giúp việc:
– Cậu chủ à, có bà nội và vợ chồng Ngụy lão gia đến thăm cậu.